Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lửng Mật Ở Tinh Tế - Mộc Hề Nương

Chương 38




Tất cả lối thoát hiểm của tầng 76 tòa nhà Sao Song Tử đều bị nổ hỏng, thiết bị trên thang treo đều bị buộc dừng khẩn cấp, tạm thời không thể sử dụng. Tất cả các cửa ra vào đều bị khoảng 30 người lấp kín, trên người họ có thiết bị phát nổ.

Một khi quân cảnh thiên hà mảy may nhúc nhích, con tin lập tức trở thành bao thuốc nổ, máu thịt tan tành, tiện tay ôm theo quân cảnh thiên hà chết cùng.

Không thể phủ nhận đây là một mánh khóe ác độc, nhưng thật sự rất hữu hiệu.

Ít nhất hiện giờ quân cảnh thiên hà, bộ đội đặc thù và tất cả truyền thông đều bị chặn bên ngoài.

Kẻ điên đã bắt giữ toàn bộ hơn ba vạn con tin của tầng 76 tòa nhà Sao Song Tử không hề sợ hãi, mở máy theo dõi thực tế ảo trong trung tâm thương mại lên. Màn hình được kết nối với màn hình chiếu ba chiều bên ngoài tòa nhà, tình hình bên trong hiện ra chân thật trước mắt thế giới.

Nhưng quyền khống chế vẫn nằm trong tay kẻ điên thiên hà.

Trong màn hình xuất hiện một chiếc cỗ máy quân sự màu đen to lớn cao đến 10 mét, hạng nặng, cấp D, loại hình cận chiến. Không ai biết cỗ máy này trà trộn vào tòa nhà như thế nào, thậm chí mục tiêu còn là tầng chuyển tiếp, lưu lượng khách nhiều nhất - tầng 76.

Con tin bị xua đuổi ai nấy ngồi xổm trong các góc, khung cảnh hỗn độn. Trong trung tâm thương mại giờ đã hỗn loạn, như đã bất hạnh gặp phải tàn phá và hư hại. Trên mặt đất một vài người nằm ngang dọc, không biết còn sống hay đã chết.

Kẻ điên thiên hà vẫn đang kiêu căng kêu gào, tuyên bố rằng kẻ được xưng là giai tầng đứng đầu trong thiên hà này, tức cuồng thú nhân, chỉ là một đám rác rưởi vô dụng không có khả năng bảo vệ dân chúng bình thường vậy mà còn cần tôn sùng bọn họ làm gì nữa?

Hiển nhiên, mục tiêu của gã ta là đây.

Đầu tiên là khua chiêng gõ trống dẫn phát bạo động, khiến cho toàn bộ thiên hà chú mục. Sau đó dương đông kích tây, hấp dẫn chú ý của quân cảnh để tạo ra thời gian khống chế cả tầng lầu và con tin.

Cuối cùng, phát sóng trực tiếp trước toàn bộ thiên hà, giết chết con tin. Mà quân cảnh thiên hà không thể làm được gì, khiến uy tín của họ bị quét đi như rác rưởi.

Kế hoạch đơn giản dễ hiểu, nhưng đã thành công.

Hơn nữa còn rất trúng điểm yếu.

Mâu thuẫn giai cấp giữa cuồng thú nhân và người thường là quả bom nổ chậm trong kỷ nguyên hòa bình này, chỉ lơ đãng chút thôi là có thể dẫn tới rung chuyển.

Cara và Lâm Vi lần lượt đứng hai bên trái phải phía sau Sở Tranh, họ đều đang ở trong chiếc ô tô bay trên cung đường không trung. Vì đột ngột xảy ra tấn công khủng bố, các con đường xung quanh tòa nhà Sao Song Tử đều tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, những người không liên quan đều bị giải tán.

Ba người Sở Tranh đều đang mặc đồng phục quân cảnh thiên hà bình thường, trà trộn trong đội ngũ cũng không thu hút nhiều sự chú ý.

Cara cau mày hỏi: "Sếp, làm sao bây giờ?"

Sở Tranh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều, ánh mắt rà soát tìm kiếm một hình bóng quen thuộc giữa hơn ba vạn con tin.

Nhưng rõ ràng là không hề dễ, hiện trường rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều ngồi sụp xuống, co cụm vào nhau, rất khó để thấy được người cần tìm.

Huống chi, Sở Tranh thở dài, chiều cao của cục cưng là điểm yếu chí mạng, đứng trong biển người thì không khác gì một hạt đậu con con.

Lâm Vi cũng đang nhìn vào màn hình thực tế ảo: "Không thì đột nhập vào trung tâm thương mại thông qua đường dẫn trọng lực?"

Sở Tranh lắc đầu: "Không dễ dàng như vậy, nếu bị phát hiện ra thì nguồn trọng lực sẽ khởi động, cô sẽ bị bóp thành mảnh vụn."

Mục đích của đám kẻ điên thiên hà nằm ở tầng 76 tòa nhà Sao Song Tử, canh giữ rất cẩn mật. Mỗi một góc đều có máy theo dõi, người lẻn vào cũng sẽ bị phát lên màn hình lớn.

Lâm Vi nghe xong thấy hơi lo lắng. Bỗng nhiên máy truyền tin của cô vang lên, mở ra đọc nhanh như gió rồi báo cáo với Sở Tranh: "Liêm Dứu* tới rồi."

* Dứu = weasel = con chồn

Liêm Dứu là một trong các thành viên của Quân đoàn số 10, đội Trảm thủ đột kích, sở trường ám sát. Am hiểu các loại vũ khí nóng, đặc biệt là súng.

Lâm Vi nói gã đã tới và cũng đang tìm kiếm nơi tốt nhất để tiến hành ám sát.

Sở Tranh: "Bên ngoài có tường người."

Con tin chất chồng thành tường người, khiến cho mọi vị trí ám sát đều trở thành góc chết. Dù Liêm Dứu có tới, gã cũng không thể làm lơ tính mạng con tin.

Cara và Lâm Vi liếc nhau một cái, cả hai đều không biết phải giải quyết làm sao bèn dò hỏi Sở Tranh.

Sở Tranh vẫn đang tìm kiếm bóng dáng cục cưng của hắn, nghe vậy thì đáp: "Chờ đi."

Vẻ mặt Cara âu sầu: "Sếp, hiện giờ không phải lúc phát bệnh đâu."

Sở Tranh nghe vậy liền quay đầu nghiêm túc hỏi: "Cậu cho là tôi bị điên?"

Có vô nghĩa không cơ chứ?

"Sao lại thế được?" Cara tỏ ra kinh ngạc, biểu cảm rất chân thành.

Sở Tranh ngoài cười trong không cười: "Giờ tôi không chấp anh, Lâm Vi."

Lâm Vi tiến lên: "Vâng."

Sở Tranh: "Bảo Liêm Dứu tìm một chỗ ngồi xổm đi, nghe tôi chỉ huy."

Tìm nơi nào ngồi xổm, Liêm Dứu sẽ biết rõ hơn hắn.

"Được rồi, chúng ta cứ chờ đi."

"Sếp, anh có ý tưởng gì? Nói nghe xíu đi."

Khóe môi Sở Tranh mang ý cười, thờ ơ không để ý, trấn tĩnh khung cảnh đang căng thẳng chung quanh.

Tuy rằng hắn luôn phát điên, thần kinh hết lần này đến lần khác khiến người ta muốn giết chết hắn. Nhưng không thể phủ nhận, có hắn ở đây, dường như mọi tình thế khó khăn đều sẽ được hắn giải quyết.

"Lúc trước đã nói muốn cho các cậu gặp một anh bạn nhỏ."

Cara: "Arthur bảo rồi. Cậu ấy đâu?"

Sở Tranh nâng cằm trỏ về hướng tầng 76 tòa nhà Sao Song Tử: "Trong đó."

Ánh mắt Cara nhìn Sở Tranh lập tức biến thành "bệnh tình của bạo quân lại nặng thêm", sao lại —— người ta vẫn là một bạn nhỏ, còn bắt người ta giải quyết chuyện lớn như vậy. Không định cho người ta thời gian giảm xóc luôn hả?

Quan trọng nhất là, Cara không cho rằng một cậu bạn nhỏ có thể gánh vác chuyện lớn như vậy. Truyện Hài Hước

Đó là hơn ba vạn mạng người.

Lâm Vi liếc Cara, thờ ơ nói: "Sếp tự có chừng mực."

Cara giật mình hoàn hồn, chợt hiểu ra. Sở Tranh có bao giờ làm việc mà không biết giới hạn đâu? Hẳn là người mới này phải có năng lực đặc biệt nào đó.

Sở Tranh: "Cậu ấy hung ác hơn các người nhiều, rất đáng yêu."

Siêu đành hanh siêu dễ thương.

Cara và Lâm Vi im lặng chẳng nói.



Nói sao nhỉ? Sếp, anh có thể kiềm chế tính tự mãn đắc ý như có được kho báu khổng lồ kia chút không?

Khiêm tốn chút đi, thiếu đánh vừa thôi.

Ngài Đại tá đứng cách đó không xa: "..."

Giờ là lúc khoe khoang người yêu sao?

Đường Gia nơm nớp lo sợ ôm đầu ngồi xổm xuống, ngẩng lên thấy anh Hoan vẫn ngồi ngay ngắn như đại ca bang chủ. Cậu ta sợ tới mức trái tim nhỏ như già đi mười tuổi, nhanh chóng kéo cậu xuống bảo vệ: "Không muốn sống nữa à?"

Anh Hoan đang muốn vặn gãy tay Đường Gia nghe vậy thì sửng sốt một chút, chú ý thấy hành động tỏ ra hung hăng nhưng thật ra rất quan tâm của Đường Gia.

Đường Gia nhìn bộ dáng ngơ ngốc của anh Hoan thì lắc đầu thở dài, nhìn cậu thương tiếc: "Sao lại ngốc đến mức này?"

Thật ra cậu ta định nói sao mà ngu vậy, nhưng nghĩ đến tâm trạng của đứa nhỏ nên mới thay thành cách hình dung tương đối đáng yêu.

Anh Hoan: "..." Bẻ tay thôi.

Rầm!

Một chân của cơ giáp màu đen giẫm xuống khiến một chiếc thang treo sụp đổ. Cả trung tâm thương mại rung lên dữ dội, vài người đứng không vững suýt chút bị ngã xuống tầng dưới, sợ tới mức hét lên hoảng loạn.

Đường Gia tròn mắt nhìn chiếc thang treo bị giẫm nát, không thể tin nổi: "Ngay cả thang treo không thể sử dụng do trọng lực bị cắt đứt mà cũng phá, bọn chúng định... giết hết chúng ta sao?"

Cậu ta cảm thấy sốt ruột.

Anh Hoan ngẩng đầu liếc mắt nhìn cơ giáp có vẻ hung hãn bạo ngược kia, cụp mắt xuống không để ý nữa.

So với Torvosaurus, Ichthyosaurus, Deinosuchus... cao 10 – 20 mét, hung tợn hơn nhiều lần trong khối vuông Titan, cơ giáp quân sự cấp D thật sự chẳng là gì.

Bép một tiếng, anh Hoan hất tay Đường Gia ra, sửa sang kiểu tóc hơi rối loạn của mình.

Kiểu tóc mới, vẫn là màu bạch kim siêu ngầu.

Anh Hoan đứng lên, nổi bật giữa đám đông đang ôm đầu ngồi xổm thét thất thanh... cào tóc.

...

【 Ờm... Tôi có hoa mắt không? Giữa hơn ba vạn con tin lại có một người đứng lên chải đầu, tôi phải đi mua kính thôi. 】

【... Trong tình huống nghiêm túc cấp bách lại xảy ra chuyện này, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ đây có phải buổi diễn tập khẩn cấp tấn công khủng bố do quân đội chỉ đạo hay không. 】

【 Hình như cũng có khả năng đó, dù gì "Vinh Quang Thiên Hà" cũng tổ chức ở hành tinh thủ đô, có một vài buổi diễn tập dường như không phải chuyện lạ. 】

【 Đừng đùa nữa anh bạn ơi, có người chết thật. Không thấy thi thể sao? Hơn nữa, quân đội nhà các anh diễn tập có thể mời cả hệ thống phát sóng trực tiếp thiên hà đến à? Còn chiếu rộng rãi khắp thiên hà nữa. Nếu là diễn tập thật thì cần gì phải làm lớn như vậy? Chỉ cần kênh phát sóng trực tiếp hành tinh thủ đô là đủ rồi. Vả lại, buổi diễn tập nhà các anh có thể mời đến hàng chục vạn quần chúng đến tham gia sao? 】

【 Cũng không phải là không thể... Dù gì cũng là quân đội. 】

【 Haha, lại nữa. Quyền hành quân đội quả thật rất lớn, nhưng không lớn đến mức một tay che trời. Các người ngứa mắt quân đội đến mức nào vậy? Cảm thấy cuộc sống bình thản yên ổn quá à? Có cần một con vua khỉ đến phá các người long trời lở đất không? 】

【 Đây là lúc để cãi nhau à? Nếu là diễn, vậy nghĩa là không thật sự xảy ra tấn công khủng bố, không có ai thương vong, rõ ràng là chuyện rất may mắn. Nhưng nếu không phải thì yên lặng cầu nguyện đi chứ! Nói cho cùng, nếu thật sự là tấn công khủng bố thì chỉ có quân nhân mới cứu được hơn ba vạn con tin thôi! 】

【 Chẳng lẽ kẻ mới đứng lên không thể là một thằng thiểu năng trí tuệ? 】

...

Không chỉ có cư dân mạng thiên hà đang theo dõi sát sao cuộc tấn công khủng bố này, ngay cả những quân cảnh đang canh gác bên ngoài và cả các phát thanh viên đang nhanh chóng đưa tin lên kênh phát sóng trực tiếp toàn thiên hà và người dân, tất cả đều đang ngẩng đầu, ánh mắt đọng lại trên bóng dáng nổi bật như hạc giữa bầy gà của anh Hoan.

Khoảnh khắc im lặng đến kỳ quái xuất hiện.

Trong lòng có ý nghĩ lóe lên: Chắc không phải đang diễn tập đấy chứ?Close Player

Cara: "... Sếp, cậu ấy có phải là bạn nhỏ anh nhắc đến không?"

Sở Tranh cười tủm tỉm: "Đáng yêu nhỉ."

Cara: "..."

Không, anh có thể tìm được đồng bọn nào bình thường chút không?

Sở Tranh hơi nghiêng đầu, phân phó Lâm Vi: "Để Liêm Dứu nghe lệnh, bắn ngọn đèn pha lê hướng hai giờ. Lập tức."

Lâm Vi: "Rõ!"

Cơ giáp hạng nặng không để ý đến anh Hoan đang đứng, còn vừa đang dữ tợn cười vừa phá hỏng gần như tất cả các lối đi trên không. Ngay khi cơ giáp đang đi tới một lối đi khác, ngọn đèn pha lê hướng hai giờ treo chính xác trên đầu nó.

Tại một đầu khác, Liêm Dứu nghe thấy mệnh lệnh của Sở Tranh, lập tức bắn vào ngọn đèn treo trên đầu cơ giáp ở một góc độ rất hiểm.

Ngọn đèn pha lê cực lớn đập mạnh lên cơ giáp, che khuất phần mắt của nó, khiến cho kẻ điên điều khiển bên trong cơ giáp đứng không vững ngả nghiêng giẫm mạnh về phía sau.

Một cái bóng khổng lồ đổ xuống theo không gian, con tin hoảng loạn chạy trốn khắp nơi né tránh. May mà góc độ rất xảo quyệt, đèn thủy tinh đập đúng vào cơ giáp, mà nơi chân nó giẫm xuống cũng ít người tụ tập, không gian đủ lớn để mọi người tránh thoát dễ dàng.

Cùng lúc, Đường Gia kéo lấy anh Hoan chạy trốn theo phản xạ, không cẩn thận giật rơi cái khăn quàng cổ của cậu.

Khăn quàng nhẹ lướt trên đất, mềm mại, êm dịu, một góc khăn màu trắng bị đè dưới chân cơ giáp hạng nặng.

Anh Hoan: "!!!"

Sở Tranh đứng ngoài theo dõi: "!!!!"

Một lúc lâu sau, Sở Tranh lấy tay che mặt: "Kế hoạch phát sinh sai sót..." Hỏng bét.


Đó là chiếc khăn quàng do mẹ vợ tương lai đan cho, anh Hoan thỉnh thoảng sẽ quấn nó khiêm tốn khoe khoang một chút. Dù là hắn chạm vào chút thôi, anh Hoan đã nhe răng trợn mắt muốn đánh hắn rồi.

Vậy mà hiện giờ, bị giẫm một phát.

Cái chân rõ là bẩn, mà còn giẫm lên mặt màu trắng. Vết bẩn rõ ràng in lên trên đó —— Sở Tranh hận không thể tự chọc mù hai con mắt thị lực 10/10 của mình.

Giờ hắn giết người diệt khẩu còn kịp không?

Lúc phát hiện kẻ điên thiên hà bắt cóc tầng 76, Sở Tranh đã từ trạng thái cảnh giác trở về trạng thái thả lỏng. Không có hắn thì vẫn còn anh Hoan bên trong.

Suốt ngày đậu chời chịt đất ở khối vuông Titan, khiến những thú săn mồi đỉnh cấp nghe danh là sợ vỡ mật - anh Hoan - đối phó với một chiếc cơ giáp hạng nặng là chuyện quá đơn giản. Nếu từ cấp B trở lên, có lẽ Sở Tranh còn lo anh Hoan không quen với vũ khí nóng.

Nhưng dù anh Hoan ở trong, chưa chắc cậu đã đánh kẻ điên thiên hà bởi anh Hoan mới tạo mẫu tóc xong, tâm trạng rất tốt. Động tay động chân rất dễ làm hỏng kiểu tóc mới.

Cho nên chỉ cần không ai trêu vào cậu, anh Hoan chắc hẳn sẽ không nhúng tay.

Sở Tranh tính để kẻ điên thiên hà chủ động khiêu khích. Với tính cách của cục cưng, trừ những kẻ quá mạnh, còn lại cỏ xanh trên mộ giờ chắc đã cao hai mét, tình hình cụ thể và chi tiết mời xem xét núi xương khủng long trên hành tinh Titan.

Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ tới kẻ điên thiên hà lại biết tự tìm đường chết đến mức này.

Sở Tranh im ắng tự nhủ, nhất định không thể để bé ngoan biết đây là sai sót trong kế hoạch hắn cố tình thiết kế ra, dẫn tới tình hình hiện tại.



- --

Thiếu tá bên cạnh Đại tá nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc là binh lính nào tự tiện hành động?"

Nghe tiếng nghiến răng hẳn là đang hận không thể đấm chết cái tên binh lính tự tiện kia.

Đại tá lại rất bình tĩnh: "Tình hình trước mắt không phải do tôi chỉ huy."

Thiếu tá sửng sốt, không rõ nguyên do: "Vậy là ai đang chỉ huy?"

Đại tá trầm ngâm: "Chắc là... vị Đại tướng nào đó."

Đại tướng? Trời má!

Đại tướng thật sự đang ở hiện trường chỉ huy!

Ngài Thiếu tá vội vàng chỉnh mũ, đứng thẳng lưng.

Thật là vinh hạnh.

Hiện trường có Đại tướng chỉ huy, tỷ lệ giải cứu con tin thành công hoàn toàn có khả năng tăng gấp đôi.

- --

Kẻ điều khiển cơ giáp hạng nặng là một tiểu đội trưởng của một tiểu đội kẻ điên thiên hà tiến hóa thất bại, tên thật đã bị xé nát vứt xuống vũng bùn trong khoảnh khắc gã ta sa đọa, hiện giờ đám quân liều mạng đều gọi gã là đội trưởng Chó Hoang.

Văn hóa và tư tưởng của thời đại thiên hà đều chạm đỉnh, mọi người đều có sự tôn trọng cơ bản dành cho sinh mệnh —— ngoại trừ những kẻ sa đọa.

Nhưng một số biểu tượng văn hóa mang tính xúc phạm ở thời cổ đại đã được xóa bỏ ý nghĩa xấu đi, chẳng hạn như chó hoang.

Chó hoang thảo nguyên, loài ăn tạp có sức sống không thua gì cỏ dại, hung tàn vô liêm sỉ đã trở thành một trong hai trăm thủy tổ cuồng thú được yêu thích nhất ở thiên hà, tuy rằng là xếp hạng chót.

Đội trưởng Chó Hoang tự đặt cho mình là Chó Hoang, ngoài việc hình thú mà gã từng thức tỉnh là chó hoang còn có một nguyên nhân khác, đó là sau khi tiến hóa thất bại và trở nên sa đọa, bản tính gã trở nên hung tàn vô liêm sỉ giống như loài vật này.

Cơ giáp hạng nặng do Chó Hoang điều khiển lảo đảo suýt chút trượt chân, sau khi đứng vững thấy đám kiến vô năng yếu đuối co cụm né tránh với nhau, nơm nớp lo sợ nhìn gã.

Điều này khiến gã có cảm giác sung sướng như mình là một tòa núi lớn nguy nga, miệt thị nhìn xuống đàn sâu kiến dưới chân. Hắn thích khoái cảm khi tàn sát sinh mệnh khác, lại càng thích nghe chúng tuyệt vọng kêu lên.

Cái lảo đảo vừa rồi, cùng với đám người sợ hãi chạy trốn tạo cho gã một linh cảm.

Chó Hoang đang tính điều khiển cơ giáp giẫm chết vài người chơi, lại phát hiện dưới chân mình có một con kiến vẫn đứng yên không nhúc nhích. Hắn cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích, nhưng nghĩ lại, quyết định khai đao từ kẻ này.

Cơ giáp hạng nặng thong thả nâng chân phải lên, giẫm xuống anh Hoan đang đứng yên không động đậy.

Phát sóng trực tiếp ba chiều truyền rõ ràng một màn này lên màn hình lớn ở tòa nhà Sao Song Tử, mà kênh phát sóng trực tiếp thiên hà cũng quay lại cảnh này một cách chân thật.

Mọi người hoảng hốt hô lên, có người thậm chí buột miệng thốt ra "nhanh trốn đi nhanh trốn đi".

Đường Gia thương mà không giúp gì được, chân cậu ta mềm nhũn thật sự không đứng dậy nổi.

Anh Hoan làm ngơ, tầm mắt vẫn khóa chặt trên chiếc khăn quàng bị giẫm một phát trên đất, nhặt lên, vỗ nhẹ như không có chuyện gì, sau đó nâng niu quấn lên cổ.

Ngẩng đầu, hai tròng mắt đen như mực, tràn ngập sát khí!

Giận quá.

Thật sự rất là tức.

Nếu cư dân thiên hà sống trong thời đại công nghệ chớm nở của địa cầu cổ đại chắc chắn họ sẽ biết trong giới động vật có một chủng tộc thiện chiến tên là lửng mật. Không sợ trời không sợ đất, sức chiến đấu vượt chuẩn. Đánh* xuyên đại thảo nguyên trải rộng mãnh thú, khiến động vật nơi đó nghe danh là sợ vỡ mật.

* Chỗ này raw dùng từ "thảo" = **, chịch cơ =))

Đánh lộn với lửng mật mà nói là chuyện thường ngày, chúng coi đó một loại niềm vui trong cuộc sống. Chủ động khiêu khích là vì chán, đánh mi vì nhìn mi không thuận mắt, nhìn chung không cần lý do. Nhưng lúc lửng mật tức giận, vậy thì, trốn được cứ trốn, trốn không thoát thì tự đào một cái hố chôn mình trước, không chừng có thể toàn thây.

Đáng tiếc, cư dân thiên hà không biết. Trong chương trình thế giới động vật, lửng mật chỉ là một loài vật nhỏ xấu xấu đáng yêu chỉ biết ngửa bụng đòi ôm đòi gãi mà thôi.

Cả khuôn mặt Chó Hoang vặn vẹo lại do quá hưng phấn, gã ta chờ mong cảnh máu thịt tứ tung, xương trắng bừa bộn. Khát vọng đẫm máu rong chơi trong tâm trí khiến lồng ngực gã muốn nổ tung vì sung sướng.

Càng đáng mong chờ hơn là hình ảnh đàn sâu kiến phía dưới sợ sệt hét chói tai, và đám quân cảnh bên ngoài mang danh mà không làm được gì, bị cả thiên hà phỉ nhổ chỉ trích.

"Ha ha ha ha, chết đi chết đi chết ặc ——"

Tiếng cười vặn vẹo hoang dại của Chó Hoang kẹt trong họng, đồng tử mở lớn không thể tin nổi.

"Không, không thể nào có chuyện đó?"

LÀM SAO CÓ THỂ?!

Bốn chữ to đồng thời hiện lên trong đầu những người theo dõi, không hẹn mà cùng nhau há hốc mồm.

Cơ giáp quân sự cao chừng 10 mét, khối lượng từ 6 – 8 tấn. Nhưng đây là một chiếc cơ giáp cận chiến, khối lượng phải gấp đôi cơ giáp tầm trung, nói cách khác chiếc cơ giáp này nặng cỡ 16 tấn.

Một chân dẫm xuống, trọng tâm đặt bên chân phải, bất kể là người hay sinh mạng trí tuệ cao nào khác, không thể nghi ngờ đều sẽ bị giẫm nát như cà chua.

Nhưng giờ phút này, khung cảnh máu thịt lẫn lộn không hề xảy ra. Ngược lại là chiếc cơ giáp hạng nặng khựng lại, dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng khiến mọi người để ý.

"Gì vậy, chuyện là như nào vậy?"

SAO LẠI THẾ NÀY?!

Bốn chữ to spam.

Mọi người đều rời mắt về phía dưới bàn chân cơ giáp, tuy rằng so với cơ giáp to lớn là rất nhỏ bé, thậm chí có thể bỏ qua mất. Nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra, dưới bàn chân cơ giáp hình như có thứ gì đó chống lên.

"..."

Dưới bàn chân cơ giáp có... một người?

"!!!"

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Thuyết minh một chút, Sở Tranh thiết kế để Liêm Dứu bắn đèn chùm pha lê là có tính toán từ trước, sẽ không làm con tin bị thương. Hắn sẽ không làm hại người vô tội.

Nhưng mà kế hoạch của hắn có một sai lầm be bé...

Khăn quàng cổ quý giá của anh Hoan bị giẫm...

Nếu anh Hoan biết chân tướng, Sở Tranh sẽ bị...