Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lửng Mật Ở Tinh Tế - Mộc Hề Nương

Chương 30




Sở Tranh mang một cơ thể với vết thương không thể nói đi ra, hắn đã khôi phục hình người từ hình thái nửa thú, nhưng vẫn để lại một cái đuôi cho chú mật lửng non đang nằm trong lòng mút.

Giống như trẻ nhỏ mút núm vú cao su, trong miệng anh Hoan không mút thứ gì đó là không chịu được.

Cho nên Sở Tranh đành cống hiến một cái đuôi của bản thân.

Anh Hoan mới vừa chiến một trận kịch liệt đã đời xong, tuy rằng lưỡng bại câu thương nhưng cũng may cậu vẫn coi đó là vinh quang. Hai bên tạm đình chiến, lười biếng nằm trong ngực Sở Tranh, cậu hỏi: "Hình thú của anh là gì? Tôi chưa từng nhìn thấy."

Sở Tranh: "Độc nhất vô nhị trong cái vũ trụ này. Em đi theo tôi chắc chắn sẽ không hối hận."

Anh Hoan làm lơ câu phía sau, ôm cái đuôi của Sở Tranh đặt bên mép, lẩm bẩm đoán: "Năm cái đuôi, sừng dài, vừa giống con báo lại tựa như sư tử, hình thù kỳ quái... Anh là quái thai?!"

Sở Tranh: "Không phải, cảm ơn."

Anh Hoan: "Nói chung, ngay cả khi các cá thể trong quần thể tiến hóa biểu hiện ra những đặc điểm khác nhau, thì người duy nhất khác biệt trong số hàng trăm người, biểu hiện ra những đặc điểm chưa bao giờ thấy qua chính là dị dạng. Không sao, anh Hoan hiểu, anh Hoan không kì thị mi."

Sở Tranh: "Cảm ơn."

Dừng một lúc, Sở Tranh quyết định nhắc khéo anh Hoan: "Dị dạng là chỉ sinh vật phát triển thành hình thái không bình thường. Em nhìn tôi xem, chỗ nào không bình thường?"

Anh Hoan xem xét cái đuôi trong tay, rồi lại xem xét sừng trên đầu Sở Tranh —— hình thái không bình thường.

Sở Tranh:... Thất sách.

Thở dài, Sở Tranh không biện giải nữa.

Thành thật mà nói, anh Hoan cũng không nói gì sai, hình thú của hắn vốn không phải là tự nhiên mà tiến hóa thành. Về bản chất, nói là dị dạng cũng không sai.

Anh Hoan cắn cái đuôi đầy lông nhưng vẫn nói rất rõ ràng: "Anh Hoan đùa mi chơi thôi, anh Hoan biết mi không phải dị dạng mà là con lai chứ gì."

Anh Hoan tỏ vẻ bày mưu tính kế "đùa xíu cho vui, chứ biết chân tướng lâu rồi".

Chỉ là gương mặt cậu vốn đã nho nhỏ lại vừa ngốc vừa dễ thương, muốn tỏ ra thông minh cũng chỉ thấy càng đáng yêu hơn.

Sở Tranh không nhịn ý muốn phạm tội nữa, ôm chặt anh Hoan trong lòng dùng sức xoa nắn —— anh Hoan – từ khi thoát khỏi thời kỳ thú non đã không còn phải chịu loại nhục nhã này – lập tức sững sờ.

"Bé ngoan, em đáng yêu đến mức tôi muốn nhét em vào dạ dày."

Lông cả người anh Hoan dựng đứng lên, động vật nhỏ vốn rất mẫn cảm với nguy hiểm.

Cái thằng khốn này không chỉ có bệnh thần kinh, mà còn bị biến thái nữa!

Sở Tranh trấn an anh Hoan: "Tôi nói chơi, em cũng nghe vui vui vậy thôi. Đừng xù lông, ở đây không có lược chải, xù lên rồi không đáng yêu đâu."

Đến lúc này rồi vẫn còn thèm muốn vẻ đẹp dễ thương khí phách của anh Hoan!

Anh Hoan phẫn nộ dùng ánh mắt lên án Sở thần kinh.

Sở Tranh:... Càng đáng yêu.

"Nói chuyện chính đi, ta nói chuyện chính." Sở Tranh nhanh chóng vuốt xuôi lông cho cậu. Tính tình bé ngoan quá nóng nảy, đụng nhẹ một cái liền tức đến nổ tung.



Thật là đáng yêu.

Sở bệnh thần kinh cảm thán.

Anh Hoan ném cái đuôi to của Sở Tranh lên mặt hắn, lạnh lùng vô cảm nói: "Buông anh Hoan ra."

Sở Tranh đối mắt với anh Hoan một lúc lâu mới bất đắc dĩ buông ra.

Được rồi đại lão, nghe ngài tất.

Anh Hoan lập tức nhảy lên giường đá, xoay người, ngồi xổm xuống, chi sau duỗi thẳng, chi trước chống đất, ngẩng đầu miệt thị, rất tự giác bày ra thế ngồi của bậc vương giả. Nhưng cậu quên mất bốn cái chân ngắn của mình, hình tượng cụ thể lúc này chỉ giống Corgi một mẩu duỗi dài cái chân ngắn nhỏ ngồi xổm xuống.

Sở Tranh bị sự đáng yêu của cậu làm cho run rẩy tâm can. Hắn vốn không thích động vật nhỏ đáng yêu này nọ, chỉ là bé ngoan đã tiến vào trong trái tim hắn nên mới nhìn sao cũng thấy đẹp như vậy.

Anh Hoan: "Chuyện chính gì?"

Sở Tranh ngồi vào bên mép giường đá, cái đuôi tự động duỗi đến trước mặt anh Hoan. Anh Hoan định lực không đủ, nhịn vài giây rồi túm lấy cái đuôi bắt đầu mút, trên phần lông đuôi của Sở Tranh vẫn còn dính nước miếng của cậu.

"Hiện tại em đã biến thành hình thái động vật, chính là thời khắc mấu chốt của tiến hóa gen. Nhưng hình thái cuối cùng của tiến hóa gen rất dễ bị ảnh hưởng. Thật ra tiến hóa ở hành tinh Titan rất dễ bị dẫn dắt thành hình dáng khủng long hoặc là giun cát tử thần."

Anh Hoan rùng mình một cái, cậu không muốn biến thành giun cát tử thần hoặc khủng long đâu.

Không phải vì chúng nó quá xấu hoặc là quá ngu mà chỉ đơn thuần là do chúng nằm trong thực đơn của anh Hoan. Nếu từ đỉnh chuỗi thức ăn thoái hóa thành thực đơn, anh Hoan sẽ phát điên mất.

Lửng mật nghịu nghịu nói: "Hình thú của anh Hoan là lửng mật, chắc không thay đổi nữa ha."

Quá trình tiến hóa gen của cuồng thú nhân trong ba hệ thiên hà trung tâm là bảo mật, người thường không biết, người chưa từng tiến hóa càng không biết. Điều này là đề phòng người AANT và kẻ điên thiên hà giải mã bí mật tiến hóa và lợi dụng chúng.

Sở Tranh nhẹ nhàng vuốt lông anh Hoan, nói: "Trên thực tế, cho dù hình thú đã được thiết lập cũng có thể thay đổi thông qua sự định hướng."

Anh Hoan mở to đôi mắt tròn đen bóng, đầy vẻ ngây thơ.

Sở Tranh cười khẽ, giờ phút này hắn trở nên giống một người bình thường, dung mạo tinh tế đẹp đẽ. Hắn phổ cập khoa học cho anh Hoan, lúc đề cập đến chuyện gì đó, giọng điệu liền lạnh đi đôi phần. Nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không nhận ra.

"Hình thái của cuồng thú, nói chung, hình thú là bộ dáng có được ngay sau khi thức tỉnh, sau khi ổn định sẽ không thay đổi. Nhưng tiến hóa gen vốn đã mang tính không xác định và tính bất ổn định, nếu thông qua phương pháp khác thường để kích thích gen tiến hóa, sự hướng dẫn này hướng đến một con đường tiến hóa khác cũng không phải là không có khả năng."

Anh Hoan nghiêm gương mặt nhỏ lông lá, nói: "Nếu hình thú đã ổn định, tính không xác định và bất ổn định của gen là khá thấp. Tuy rằng có thể kích thích bằng phương pháp khác biệt nhưng điều kiện rất ngặt nghèo."

Quả thực cậu không biết bí mật trong quá trình tiến hóa của cuồng thú nhân, nhưng cậu biết sau khi hình thái cá thể ổn định, khả năng thay đổi nó thông qua tính bất định và tính không ổn định của sự tiến hóa gen là rất thấp. Nếu diễn tả ở dạng xác suất thì chỉ khoảng một phần trăm vạn.

Mà nếu nhất định phải sử dụng phương pháp bất thường kích thích gen tiến hóa vậy thì cái giá phải trả là rất lớn.

Gen vốn dĩ đã là huyền bí, thậm chí hàng tỉ năm qua vẫn bị thiên hà liệt vào phạm trù thần học —— không phải mê tín dị đoan đặt thần học lên trên khoa học, mà vì hiện tại thiên hà coi những sinh mệnh cao cấp là thần học, là một lĩnh vực cao cấp thần bí mà hiện tại họ mới chỉ quẩn quanh ở lối vào.


Trên thực tế, các nhà khoa học điên coi khu vực trọng yếu thứ tư tức những sinh mạng cao cấp, như một dạng sống mới được giải phóng khỏi cơ thể vô dụng cồng kềnh, cũng có nghĩa gen không có hình thái cố định.

Nhưng gen sao có thể tồn tại khi nằm ngoài cơ thể sống? Chỉ có sự hiện hữu của cơ thể mới đủ khả năng giao cho gen một sinh mệnh chân chính, làm nó có thể tồn tại. Nếu không chỉ bằng một chiếc thắt lưng siêu mỏng thậm chí không đến một phần 200 tỷ, sao có thể chống đỡ được sự tồn tại của cơ thể sống?

Lại là thuyết âm mưu di truyền, mấy thứ ngôn luận gen vĩnh hằng lố bịch nực cười —— đến từ chính những phỏng đoán điên rồ của nhóm cư dân thiên hà đã từng ra sức cười nhạo đám nhà khoa học điên.

Ảo tưởng về sự thật, cư dân thiên hà đưa ra kết luận cuối cùng về lý thuyết này.

Nhà khoa học điên ảo tưởng rằng dạng sống cao nhất là gen, gen sẽ không bao giờ già hay chết đi. Cơ thể sống là vật chứa, vật dẫn cho gen, tác động đến sinh mệnh tạo ra các dục vọng, thực hiện hành vi sinh sản và bảo vệ con cái. Quá trình sinh sản sẽ phục chế và kéo dài sự tồn tại của gen, trong khi hành vi chăm sóc và bảo vệ con cái của cá nhân đảm bảo sự sao chép cho gen tiếp tục tồn tại.



Cứ như vậy, gen sẽ tồn tại vĩnh viễn, còn cơ thể sống chỉ là một vật chứa.

Sinh mạng phát triển bậc cao của ba hệ thiên hà trung tâm tất nhiên là cười nhạo kết luận này, chỉ coi đó là ảo tưởng. Từ sâu trong nội tâm, họ không tin vào kết luận này bởi lẽ nó thật sự quá buồn cười. Cái thứ gọi là gen nhỏ bé đến mức chỉ có thể nhìn thấy dưới kính hiển vi lại có thể hạ thấp cơ thể sống tồn tại thật sự đến mức chỉ còn là một vật chứa lạnh như băng.

Ai có thể thừa nhận chứ? Đặc biệt là những sinh mệnh phát triển bậc cao. Thừa nhận những ảo tưởng đó chẳng khác nào tự phủ nhận giá trị của mình.

Tuy nhiên, hệ thống tiến hóa của sự sống và giống loài không thể chống đỡ cho lý thuyết về dạng sống mới của cuồng thú nhân, cho nên một loại lý thuyết mới về sự tồn tại song hành của di truyền và cơ thể sống.

Tức là gen không thể thoát ra khỏi cơ thể sống, cơ thể sống cũng không thể thiếu gen. Gen tiến hóa là cơ thể tiến hóa, cơ thể chết đi gen cũng đi tới tiêu vong. Điều này dường như không khác mấy so với Thuyết tiến hóa trong thời đại khoa học kỹ thuật chớm nở, chỉ nêu cao lên địa vị của gen mà thôi.

Sở Tranh: "Ừ, đó cũng là cách kẻ điên thiên hà xuất hiện."

Anh Hoan ngừng cắn cái đuôi, nghiêm túc nghe giảng bài.

Sở Tranh thấy thế, ngón tay dài gãi nhẹ lên cằm của lửng mật con.

Lửng mật con mất kiên nhẫn dùng móng vuốt đẩy ra, há miệng cắn mạnh mấy cái. Cái tên thần kinh ẻo lả này, phiền chết lửng.

Sở Tranh đùa anh Hoan đến vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Tuy rằng nhiều người không tin vào lý thuyết đó nhưng cũng có người ủng hộ. Không chỉ ủng hộ mà còn đến mức cuồng tín, coi nó như sao Khuê chỉ lối. Bọn họ có ý định biến đổi tất cả các cơ thể kém phát triển thành trạng thái di truyền cao nhất, cho nên mới ra sức săn cuồng thú nhân để tiến hành thí nghiệm, cuối cùng làm ra thứ quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ... Hơn nữa phần lớn các thực nghiệm đều thất bại, kẻ điên thiên hà nguyên bản chỉ là những người đáng thương tiến hóa thất bại, sau đó bị biến thành sản phẩm thất bại của thực nghiệm, sa đọa trở thành kẻ liều mạng."

Thực ra anh Hoan khá hiểu về kẻ điên thiên hà, dù gì bọn họ cũng là những tên tội phạm được truyền miệng giữa những cư dân thiên hà.

Kẻ điên thiên hà ban đầu chỉ là cuồng thú nhân tiến hóa thất bại, không thể khống chế thú tính duy trì nhân tính, trở nên táo bạo và làm hại người khác. Thậm chí họ sẽ vồ bắt những sinh mệnh phát triển cao, hoàn toàn trở thành một con thú dữ.

Nhưng cũng không phải là không có cách chữa trị, chỉ cần kịp thời đưa đến bệnh viện trị liệu là có thể khống chế được thú tính. Nhưng sau khi họ xuất viện phải sống dưới sự giám thị, sự tự do phải bị hạn chế.

50 năm trước, kẻ điên thiên hà đã tổ chức một cuộc bạo loạn trong toàn bộ hệ thiên hà tạo nên tổn thất to lớn cho hành tinh thủ đô và các hành tinh ở khu vực trọng yếu, cũng như khiến rất nhiều người thương vong. Sau khi bị lưu đày trong thiên hà, họ tự phong là hải tặc thiên hà, thường xuyên phát động tập kích khủng bố.

Từ đó về sau, kẻ điên thiên hà trở thành những kẻ lưu vong. Quân nhân thấy là phải giết chết bất luận tội.

Sở Tranh: "Bé ngoan thấy đồng cảm với kẻ điên thiên hà?"

Tất nhiên anh Hoan không thấy vậy: "Quả thật họ rất đáng thương, nhưng đó không phải lý do để thoát tội."

Nếu đã từng xem qua hồ sơ bản án của kẻ điên thiên hà tất sẽ không thể đồng tình với bọn họ. Bởi vì đó là một đám điên tàn khốc máu lạnh, uống máu người mà sống.

Anh Hoan vẫn có bản chất động vật, tính cách hung tàn, lại thích chiến đấu nhưng sẽ không bao giờ giẫm đạp lên sinh mệnh, lấy tàn sát làm vui. Huống chi còn bị ký ức của Diệp Di Hoan ảnh hưởng, trở thành một cậu trai trẻ dũng cảm, hiếu chiến, không biết sợ hãi, nhưng biết tuân thủ pháp luật, tam quan ngay thẳng. Nói chung là một thanh niên ba tốt của hệ thiên hà.

Sở Tranh cười nhẹ, trong lòng rất yêu thích đứa nhỏ ngoan biết phân biệt phải trái đến mức gần như lạnh lùng này. Phải biết rằng, thân làm một cây đao còn cần phải có đầu óc tỉnh táo lạnh lùng cố chấp giữ vững luật pháp.

Cho nên, hắn rất đồng ý với thái độ của anh Hoan. Sở Tranh nắm lấy cái móng vuốt be bé của anh Hoan, nhẹ nhàng hôn lên. Ngẩng đầu, thành kính và dịu dàng.

Anh Hoan sửng sốt, rụt móng vuốt về: "Anh có nhiều đuôi như thế, tự mút của mình đi."

Sở Tranh: Cmn đồ thiểu năng trí tuệ!

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tranh: Không nên đâu, không nên. Tôi rất nghiêm túc chấp hành kịch bản tổng giám đốc bá đạo, không được. Ở tình huống bình thường, bé ngoan phải đỏ mặt, khẽ kêu ưm ư lao vào vòng tay của tôi không phải sao? Sau đó là thẹn quá thành giận, đánh một cái cũng được... Không nên, không nên.

Anh Hoan: anh Hoan vẫn chỉ là một em bé thôi.