Lụi Tàn Nơi Cấm Cung, Héo Mòn Trong Bi Thương

Chương 3: Con mẹ nó, ai thèm làm nghĩa đệ ngươi?




"Không nói nhảm nữa, ngươi mau lại đây cho ta."

"Ai nói nhảm với ngươi, còn lâu ta mới lại đấy!"

Cứ thế, một cuộc rượt đuổi bắt đầu diễn ra, kẻ chạy người đuổi không ai chịu dừng lại cứ như con thiêu thân lao về phía trước.

Thanh Hạ chạy muốn đứt hơi cũng không sao thoát được tên khốn kia, cứ thụt lại một chút là thấy hắn ngay bên cạnh nên lại phải dốc sức mà tiến. Rượt nhau được thêm một lúc nữa cậu cuối cùng cũng không trụ nổi, ngã thẳng xuống chẳng còn thiết sống.

Tên kia thấy vậy cũng dừng lại, hắn không nhân lúc này mà dở trò bỉ ổi, chỉ ngoan ngoãn đứng đó đợi kẻ thù lấy lại sức.

"C--con mẹ nó, ta không chạy nữa, ngươi muốn làm gì thì làm đi!"

"Được thôi, là ngươi nói đó nhé."

Vừa dứt lời hắn liền tiến tới vác cậu lên trên vai, chạy một mạch về hướng đông nơi có một tòa "hưởng lạc" cách đó không xa.

Tại sao lại chạy về phía đó?

Bởi vì hắn là "tú ông".

Lẽ ra lúc nãy vào đây là định cùng người tình làm một ván nhưng giữa đường người tình của hắn lại phải trở về làm nhiệm vụ thế nên chỉ còn mình tên này ở đây, cô đơn, tủi thân vô cùng.

"Ta tên Bạch Mệnh, tú ông của tòa hưởng lạc nổi tiếng phía đông, ngươi có thể gọi thẳng là Mệnh cũng có thể gọi thân thiết hơn là cha."

Bạch Mệnh, đọc không kĩ sẽ thành bạc mệnh. Tên của hắn là do mẹ đặt với ý nghĩa nguyền rủa mong hắn chết đi càng sớm càng tốt. Bởi vì đứa trẻ xấu số này là do cưỡng hiếp mà có, vốn dĩ không nên tồn tại. Không có hắn bà đã sớm gả cho người mình yêu, hưởng phúc đến già.

Bạch Mệnh xưa nay vẫn luôn kiên cường và bướng bỉnh, người khác muốn hắn thế nào hắn đều phản lại.

Bà ấy muốn hắn chết đi hắn liền sống thọ trăm tuổi, thậm chí còn rất hạnh phúc nữa.

"Ngươi muốn ta làm kỹ nam?"

"Chứ không thì sao, trông bộ dạng của ngươi chắc là dân tị nạn của vong quốc kia. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội sống, làm việc cho tốt thì ghi tên ngươi vào gia phả, sau này làm nghĩa đệ của ta."

Con mẹ nó, ai thèm làm nghĩa đệ ngươi?

Thanh Hạ tức giận giãy giụa liên tục, bây giờ mà bị đưa đến đấy thì cả đời này cũng chỉ có thể làm kỹ nam!

"À, đừng lo, ngươi chỉ cần bê trà rót nước là được. Việc cơ thể kia chỉ ai tình nguyện ta mới để họ làm."

Nghe vậy, động tác của cậu bỗng chốc dừng lại. Cũng... Không phải là không được. Việc này xem ra cũng có lợi chứ chẳng thiệt. Bây giờ mà tiếp tục ở đây thì cơ hội sống sót rất thấp, chi bằng cứ thuận theo cũng tốt, sau này nghĩ cách khác.

Tuy đã buông bỏ phản kháng nhưng trong lòng Thanh Hạ vẫn chưa yên tâm, cậu cẩn thận thăm dò.

"Tại sao lại giúp ta?"

Bạch Mệnh không đáp, đôi mắt hắn dần lơ đãng như đang hồi tưởng về một việc nào đó trong quá khứ. Thanh Hạ đoán, có thể hồi xưa hắn cũng lâm vào hoàn cảnh này nên mới giúp đỡ mình.

"Ta không nói rõ được, nhưng nếu để ngươi lại đây chắc chắn sẽ không sống nổi đến sáng mai. Khuôn mặt đẹp như vậy chết thì uổng lắm."

Cậu nghe vậy thì im lặng, biết chắc rằng người này chỉ đang nói luyên thuyên chẳng có chút thật lòng. Nếu là người bình thường thấy khuôn mặt này thì sớm đã đè ra cưỡng ép.

Thanh Hạ sở hữu một nước da sáng màu, mái tóc đen dài càng thêm nổi bật cho điều đó. Trái ngược với Hoàn Minh, người kia mang vẻ ngây thơ và trẻ con thì cậu lại mang vẻ quyến rũ và có phần hơi trưởng thành. Tuổi tác hai người chênh lệch không nhiều, Hoàn Minh hai tư thì cậu cũng đã hai hai, tuy vậy, sống trong sự bảo bọc quá kĩ nên họ gần như là chẳng hiểu gì về thế giới ngoài kia.

Do đó, trong một lần trốn ra khỏi hoàng cung để đi lễ hội, cậu đã suýt bị cưỡng ép bởi chính thần dân của mình.

Thế giới này không đẹp như những gì người ta thêu dệt.

Nó có góc khuất, có mặt tối không thể thay đổi, chỉ có thể học cách chấp nhận và tự bảo vệ mình.

Những đứa trẻ được bảo bọc quá kĩ rất dễ bị lừa gạt và ức hiếp. Cho nên dù có yêu thương chúng nhường nào cũng phải để cho chúng học cách trưởng thành.

Sau lần đó, Thanh Hạ không ra khỏi cung nữa. Cậu mất rất nhiều thời gian để bình ổn lại những cảm xúc tiêu cực đang thoát ra bên trong mình, cũng dần dần bớt mơ mộng.