"Lan, cha ta nhận được thư chưa? Người có hồi âm không?"
"Dạ thưa, kẻ mà chúng ta phái đi đã bị chặn lại ở cửa thành, không truyền tin ra ngoài được ạ."
Quỳnh Hương nhăn mày, cô ta đã bị giam lỏng trong cung suốt mấy tháng trời, đến hít thở không khí cũng khó khăn. Nay triều đình hỗn loạn, hậu cung cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Có phi tần nhà ngoại phạm tội khi quân, mới mấy hôm trước vừa bị đưa đi xử trảm.
Lại có phi tần anh em trong nhà được thăng tiến, bản thân cũng theo đó mà đi lên, danh vị ngày một cao.
Cô ta thân là người ngồi trên hậu vị, chia sẻ gánh nặng cùng Hoàng Đế lại bị giam trong cung, muốn biết chút tin tức còn phải phái người hầu đi thăm dò mới rõ.
Quỳnh Hương biết mình toi đời rồi, không bao lâu nữa cũng sẽ bị lôi đi xử chết cùng các thành viên trong gia tộc. Việc bây giờ có thể làm chỉ là xin Hoàng Đế lương tay, tha cho già trẻ trai gái của tộc Lê Thị một mạng sống, ba đời thôi cũng được chứ tuyệt đối không thể để Lê Thị diệt vong.
Đi vòng vòng quanh phòng một hồi, suy đi tính lại cũng chẳng nghĩ ra được kế sách nào trông có vẻ ổn.
Bỗng, Quỳnh Hương nhớ đến Nam Phi, cậu ta được lòng Hoàng Đế như vậy, biết đâu khuyên nhủ chút ít thì ngài ấy sẽ lương tay...
Không, mình hại người ta nhiều như vậy, lý nào lại được giúp đỡ.
Nhưng giờ cũng chỉ có mình cậu ta là có khả năng.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
"Lan, nhanh, chúng ta đổi trang phục, ngươi đánh lạc hướng bọn lính canh cho ta trốn đi."
Người con gái được gọi tên kia không nói nhiều lời, trực tiếp làm theo lệnh chủ nhân. Cô ấy cùng Quỳnh Hương lớn lên bên nhau, chưa từng tách rời, tình cảm của bọn họ còn thân thiết hơn ruột thịt. Thế nên có nhiều việc, chẳng cần biết nguyên do, họ thừa hiểu đối phương sẽ không hại mình, cứ thế mà làm theo.
Hoàng Hậu giả thành người hầu dời khỏi cung dưới sự phối hợp nhịp nhàng của đôi bên.
Cô ta đi một mạch đến cung Thọ Trường, nơi ở của Nam Phi.
Vì cần có sự yên tĩnh hơn nữa là không thích bị giám sát, nên người hầu ở đây gần như là đều đã bị đuổi đi hết, chỉ còn lại vài thành phần đặc biệt do Hoàng Đế yêu cầu.
Dù cho đang rất vội vàng nhưng thân là con nhà gia giáo, Quỳnh Hương vẫn lịch sự gõ cửa trước, nhận được sự đồng ý của đối phương mới tiến vào.
"Nam...À không, Minh, ta là Hoàng Hậu đây."
Hoàn Minh đang mải mê viết lách trong phòng, nghe tiếng gọi cửa thì sợ thót tim.
Hoàng Hậu? Cô ta đến đây làm gì?
Cậu buông bút xuống, cẩn trọng lại gần cửa, không vội mở ra.
"Người đến đây là có việc gì?"
"Ta có chuyện muốn trao đổi! Chẳng phải ngươi luôn căm hận Hoàng Đế, liên tục tìm trăm phương ngàn kế để giết ngài ấy sao, ta có cách giúp ngươi hoàn thành mục đích. Nhưng đổi lại, ngươi phải giúp ta một chuyện."
Hoàn Minh giật mình vì câu nói của cô ta, đây đúng là điều cậu cần thật. Tuy vậy, việc này dường như hơi mạo hiểm. Nếu thông tin đó là sai, chẳng phải cậu sẽ đi đời nhà ma à?
Có nên đánh cược không?
Suy đi tính lại, Hoàn Minh do dự lên tiếng.
"Đi một mình?"
"Một mình."
"Vào đi."
Cửa phòng khép lại.
Phía sau họ là bầu trời đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn xuống, những áng mây lơ lửng, nhẹ nhàng trôi đi.
Ánh nắng yếu dần, lại còn đang trong mùa đông nên trời tối rất nhanh, bóng tối bao phủ cả hoàng cung, không chừa chỗ cho bất cứ thứ ánh sáng nào len lỏi.
Rồi từng ngọn nến được thắp lên, cả hành lang lại lần nữa rực sáng.
Người hầu đi đi lại lại khắp nơi trong các cung điện, không ai dám lơ là, chậm trễ, bởi lòng họ rõ ràng rằng, ngày này có thể sẽ là ngày cuối cùng họ còn ở đây, phục vụ cho hoàng tộc.
Sau đêm nay ai sẽ trở thành vị vua mới?
Liệu Hoàng Đế có giữ được ngôi vị của mình?
Không ai biết trước được.
Một thái giám nọ đứng ở nơi cao quý nhất trong hoàng cung, ngước lên nhìn mặt trăng không tròn nhưng rất sáng trên đỉnh đầu.
Hắn giữ tư thế ấy một lúc lâu rồi mới hạ tầm mắt xuống, ngọn nến trong chiếc đèn lồng treo bên cạnh cũng vụt tắt theo.
Phải rồi, hắn đã sống ở đây hơn nửa đời người, phục vụ từ đời vua trước đến đời vua này, rất nhiều chuyện biết rõ lại chỉ có thể giả vờ như mù tịt.