Lục Xuất Phi Hoa

Chương 14: Đại hàn(2)




Tuyết rơi một mảng trắng như bông

Lòng ai thổn thức tựa tiên bồng.

*****

Nghe xong mọi chuyện, Tô Cẩm Ninh thật sự không thể tin được. Thì ra người ngồi trước mặt cô đây - cũng chính là mẫu thân ruột của cô - Viên thị, con gái của Viên Gia ở Cửu Châu đã sa sút ngày trước. Ngày ấy phụ thân cô đến Thành Cửu Châu để mở mang hiểu biết thì đã gặp được và có tình cảm với Viên thị lúc này vẫn là tiểu thư của Viên Gia. Sau đó phụ thân cô đã hứa sẽ về Đại Hưng báo cáo phụ mẫu rồi mang sính lễ đến để hỏi cưới, ai ngờ cái đi đấy liền bặt vô âm tín suốt mấy năm liền. Trong mấy năm ấy, Viên Gia cũng gặp nạn liền tan cửa nát nhà. Viên thị chạy đến Đại Hưng để tìm kiếm phụ thân cô thì lại hay tin phụ thân cô đã nên duyên vợ chồng với Đại tiểu thư của Trương Gia được mấy năm rồi. Viên thị như chết tâm, lời hứa năm ấy và ngọn cỏ cứu cánh cuối cùng cũng đã đứt.

Trên đoạn đường bà đi từ Cửu Châu đến Đại Hưng có ra tay cứu giúp một cô gái tầm tuổi mình, vốn dĩ chỉ nghĩ là có người gặp nạn thì ra tay tương trợ thôi không nghĩ cô ấy lại cũng là một người đáng thương không còn nhà và người thân giống mình. Sau đó cô ấy nhất quyết đòi đi theo, 2 người nương tựa lẫn nhau khó khăn vất vả mãi mới đến được kinh thành Đại Hưng, những tưởng sẽ được gặp lại người trong mộng để nương tựa nhưng mộng tưởng thì vẫn chỉ là mộng tưởng còn sự thật thì lại quá phũ phàng. Hai cô gái trẻ liền lâm vào hoàn cảnh cùng cực phải đi làm thuê cho người ta để trang trải cuộc sống.

Hôm đấy, phụ thân cô đến một quán ăn cùng đồng học đã phát hiện ra món ăn vô cùng quen thuộc liền tìm gặp người đã làm ra nó, không ngờ người đó thật sự là Viên thị. Hai người gặp lại nhau, tuy tình cảnh đã khác nhưng tình cảm thì vẫn còn, lúc đấy mặc kệ phụ thân cô đã có vợ con, 2 người vẫn dây dưa với nhau. Đến một ngày bỗng Viên thị phát hiện ra mình có thai liền nói cho phụ thân cô biết, phụ thân cô tất nhiên là chịu trách nhiệm liền về nhà nháo nhào một phen muốn lập thiếp. Tất nhiên Tô Gia không ai đồng ý rồi, còn nghiêm cấm không được để lộ chuyện này ra ngoài. Tuy nhiên đã là cốt nhục của Tô Gia thì không thể để lưu lạc bên ngoài được, liền cho phép đưa Viên thị đến Tô Gia để sinh con. Bấy giờ Trương thị cũng đang mang thai lần thứ 3, muốn mượn việc này khi Trương thị sinh sẽ bảo với người bên ngoài là Trương thị đã sinh đôi.

Quả không phụ lòng người, 2 người họ đã thật sự sinh cùng ngày. Viên thị vốn có lòng riêng sợ con gái của mình sau này sẽ bị khi dễ nên bà đã làm một việc cực kỳ táo bạo đó là tráo con. Bà sinh trước Trương thị nhưng đã dấu diếm sau đó để A Sở chính là cô gái đã được bà cứu đã đi mua chuộc bà đỡ nhân lúc Trương thị sinh hỗn loạn mà tráo 2 đứa bé với nhau. Ông trời xem ra cũng giúp bà vì Trương thị cũng sinh con gái. Ngày hôm đó cả tổ phụ và phụ thân đều bận việc triều chính không thể về kịp được nên cũng khó mà phát hiện ra được sự tình. Một màn trộm long tráo phụng diễn ra hết sức thuận buồm xuôi gió. Sau đó đứa bé thật sự được đưa đến chỗ Trương thị, trở thành Tứ tiểu thư nhà họ Tô, còn con gái bà thì trở thành con gái ruột của Trương thị là Tam tiểu thư.

Đúng như những gì mà bà dự đoán, "con gái" của bà bị Trương thị nhất mực đối xử rất khắt khe nhưng Trương thị sẽ không thể nào ngờ được rằng đứa con gái mà thị đối xử tệ bạc như vậy lại chính là con gái ruột của mình. .

||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||

- "Năm đó, phụ thân con không biết cứ tưởng sau khi sinh xong ta liền để con lại và bỏ đi nhưng thật ra là ta bị Trương thị ép sống chui sống lủi ở đây không được phép ra ngoài. Nơi đây như cách biệt hẳn với Tô phủ vì vậy rất ít người đến nên không mấy ai biết. Thật ra Trương thị rất mong ta rời đi nhưng ta không nỡ rời xa con nên mới nhất quyết ở lại. "

Bà dừng lại một lúc cũng như xem phản ứng của cô. Thấy vẻ mặt của cô có chút bàng hoàng nhưng lại không rõ trong lòng cô như thế nào? Bà vội vàng nói:



- "Ta xin lỗi vì đã làm như vậy, con có trách ta không?"

Thật ra cho đến giờ cô vẫn chưa thể nào tiếp thu hết được những gì bà ấy kể, vẫn không thể tin nổi lại có chuyện hoang đường như thế này rơi vào đầu mình. Cô hoang mang nhìn người trước mặt này, liệu đây có phải là một giấc mơ hay không? Có phải chỉ cần cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra mọi thứ sẽ trở về hiện thực hay không? Từ lúc nào mà một người luôn sống theo lý trí như cô lại bị mấy chuyện mơ hồ này làm cho lo lắng bất an vậy? Chẳng mấy chốc cô hồi phục lại tinh thần nhìn người trước mặt hay chính xác hơn chính là mẫu thân đã sinh ra cô nói một câu:

- "Sao có thể? Người làm vậy cũng là vì con mà."

Đúng vậy, có bất ngờ có hoang mang có lo lắng nhưng nếu đã là sự thật thì phải chấp nhận nó thôi.

Cả Viên thị và người phụ nữ tên A Sở kia điều hết sức bất ngờ trước sự chấp nhận sự thật quá nhanh của cô. Nếu là người khác trong hoàn cảnh này thì đã hoang mang, khó tin, khó chấp nhận đến nhường nào rồi. Hai người họ cực kỳ xúc động mà rơi nước mắt. Tô Cẩm Ninh thấy vậy thì hơi bối rối quay ra nhìn xung quanh chuyển chủ đề:

- "Hai người sống ở đây có tốt không ạ?"

- "Rất tốt! Chỉ cần được ở gần con thì ở đâu cũng tốt."

Viên thị liên tục gật đầu mà trả lời.

Sau đó cô nhìn mấy đĩa bánh được bày trên bàn tùy ý hỏi:

- "Bánh này...?"

- "À đây là bánh Mãn Mật, ta định làm cho con. Nó là đặc sản của Cửu Châu được làm và ăn vào mỗi dịp cuối năm. Nhưng..."

Không để bà kịp nói hết cô đã đưa tay lấy một miếng cho lên miệng cắn trước sự ngỡ ngàng của Viên thị. Bánh bên ngoài vỏ mềm bên trong chứa đầy đường mật ăn ngọt mà không ngấy đúng là rất thích hợp ăn vào mùa đông. Cô liền khen:

- "Rất ngon, vị rất đặc biệt."

- "Thật ra đã lâu rồi ta không làm nên có lẽ đã không còn được ngon như trước nữa, đợi ta làm lại ngon hơn con hãy ăn."



Viên thị vội giải thích. Cô liền phân bua:

- "Không cần đâu, như vậy là ngon lắm rồi ạ. "

Thấy thời gian cũng đã không còn sớm nữa nên cô vội cáo từ. Cô ngăn cản 2 người họ ra tiễn mình, khi đi ra đến cửa cô liền nói là mấy hôm nữa sẽ lại đến rồi đi về.

Trời gần tối tuyết cũng rơi nhiều hơn, một mình cô đầu trần lững thững đi về tiểu viện của mình. Ở cửa tiểu viện, Lã Y đang cầm ô đứng ở đó có vẻ là đang ngóng cô về. Thấy cô xuất hiện liền đi đến che ô cho cô rồi tỏ vẻ không vui trách cứ:

- "Sao về muộn vậy? Người cũng ướt hết cả rồi kia kìa."

Thấy cô không buồn để ý gì đến mình mà cứ thế đi vào trong, cô ấy liền bĩu nhẹ môi một cái rồi nhìn theo.

*****

Sáng hôm sau, lại một trận phong ba bão táp nữa diễn ra ở trên buổi triều. An Cảnh Đế tức giận ném trực tiếp tấm lệnh bài của Lâm Dực xuống không biết là vô ý hay cố tình mà rơi gần trước mặt Tư Đồ Cẩn Khiêm, rồi nói:

- "Cái gì đây?"

Tất cả mọi người đều một mực im lặng trước cơn thịnh nộ của hoàng đế. An Cảnh Đế càng tức giận hơn:

- "Sao? Không biết trả lời thế nào à? Thân là một tướng quân trấn giữ cả một thành, đảm bảo an nguy của quốc gia vậy mà lại để lệnh bài chỉ huy của mình rơi vào tay của kẻ khác có thấy nực cười không? Nói đi tên người Tây Qua đó khai đã lấy được tấm lệnh bài này ở đâu?"

Đêm qua tên người Tây Qua đó đã tỉnh lại, bọn họ tất nhiên là phải rất gấp gáp để điều tra rồi nên đã tra khảo suốt đêm nhưng tình hình không mấy khả quan lắm. Lục thượng thư và Tô Trì Bắc ngấm ngầm đùn đẩy cho nhau không ai dám lên tiếng trước. Qua một hồi cuối cùng vẫn là Lục thượng thư lên tiếng trình báo:

- "Khởi bẩm bệ hạ, sự tình cấp bách nên đêm qua chúng thần đã thẩm tra suốt cả một đêm tên người Tây Qua đó. Hắn đã khai tấm lệnh bài của Lâm tướng quân là do có một người đưa cho hắn nói rằng có tấm lệnh bài này trong tay thì hắn có thể ra khỏi thành Tây Dương một cách dễ dàng để trở về Tây Qua. Nhưng khi hỏi là ai đã đưa cho hắn thì hắn lại bảo không biết người đó là ai. Sự việc này còn rất mơ hồ ạ."

An Cảnh Đế nghe xong thì nhíu mày một cái:



- "Mơ hồ à? Vậy không phải trực tiếp tra hỏi chủ nhân của tấm lệnh bài là ra sao? Tô tả thị lang nhận lệnh, cầm theo ý chỉ của trẫm đến thành Tây Dương triệu tập Lâm Dực về kinh để điều tra, nếu hắn có ý định kháng chỉ lập tức giết không tha."

Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt trong điện đều lập tức rét lạnh. Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi, Tư Đồ Cẩn Hi và Tô Trì Bắc đều giật mình sợ hãi mà ngẩng đầu lên nhìn long nhan. Tư Đồ Cẩn Khiêm 2 tay run rẩy nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo. Tô Trì Bắc bị chỉ đích danh lên không dám chậm trễ mà nhận lệnh. Sau đó An Cảnh Đế vẫn tiếp tục:

- "Vụ án này ta giao toàn quyền cho Lục thượng thư đảm nhiệm, ngươi hãy điều tra ra kết quả càng sớm càng tốt cho ta."

Mặc dù không muốn nhưng Lục thượng thư vẫn phải tuân chỉ. Đúng như những gì mà họ đã suy đoán trước đó, Tư Đồ Cẩn Khiêm đã mất quyền điều tra vụ này rồi.

Trên đường trở về, Tư Đồ Cẩn Chi và Tư Đồ Cẩn Hi cứ quan sát nét mặt của Tư Đồ Cẩn Khiêm xem có biểu hiện gì lạ so với từ nãy đến giờ không. Tư Đồ Cẩn Chi lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí nặng nề này:

- "Theo tình hình nếu suôn sẻ thì chắc sáng ngày mai Lâm Dực sẽ về đến kinh thành, có lẽ bị cưỡng chế và giam vào đại lao là không thể tránh khỏi."

- "Nhưng huynh ấy đâu có phạm tội đâu sao lại bị giam vào ngục?"

Tư Đồ Cẩn Hi không hiểu, lệnh bài của mình bị mất xong bị kẻ khác lấy được chứ đâu có phải tội tày trời gì đâu mà nghe như lại tưởng tội phản quốc không bằng ấy? Tư Đồ Cẩn chi liền giải thích:

- "Làm mất lệnh bài đã là một đại tội huống chi còn chưa rõ là làm mất như thế nào, lại còn rơi vào tay ngoại quốc? Chưa kể dù tên kia có khai thật hay không thì việc đã có người lấy trộm lệnh bài từ Lâm Dực đưa cho hắn hay là chính Lâm Dực tự đưa cho hắn thì với cương vị của phụ hoàng, người thà tin vế sau hơn. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tâm của bậc quân vương chính là không muốn phải giữ sự nghi kỵ ở trong lòng."

Chính vì thế mà cậu mới không bao giờ mong ước cái vị trí đó.