Lục Xuất Phi Hoa

Chương 1: Sương giáng




Thu dần qua, đông cũng dần đến. Mới trước đó những cành cây cao lấp ló đâu đây còn đang lửng lơ những chiếc lá cuối cùng liền phải đón những cơn gió đìu hiu se se lạnh trong sự xác xơ của mình. Bầu trời ảm đạm bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây không ló được nổi một tia nắng báo hiệu đợt tuyết đầu mùa sắp rơi.

Cảnh vật dần dần hiện ra trong không gian màu sương sớm hòa quyện cùng những làn khói bếp vương vấn quanh đây, vừa mông lung mờ ảo vừa đẹp đẽ lạ kì.

Ở đâu đó còn văng vẳng tiếng đàn nhà ai da diết, thổn thức.

Phía xa xa có đàn chim nhỏ chưa kịp bay đi trú đông còn đang díu da díu dít những tiếng vui tai bay về cuối trời.

Một ngày đầu đông lại bắt đầu.

*****

- " Hí...hí...hí..."

Những tiếng ngựa hí dài dũng mãnh phát ra từ một trường đua cách kinh thành về phía Tây không xa. Nơi đây đang diễn ra cuộc thi đua ngựa được hoàng gia tổ chức hàng năm. Bao gồm cả hoàng thất, giới quan lại và các gia tộc lớn trong kinh thành đều tham gia.

Lúc này, một con hắc mã cao lớn khoác trên mình bộ lông màu đen tuyền, rất uy mãnh đang đứng hiên ngang, ở trên nó là một nam tử trẻ tuổi trong bộ y phục màu huyết dụ, dù chỉ đứng yên một chỗ cũng làm nổi bật lên khí thế uy nghi và khí chất hoàng gia.

Một nam tử trẻ tuổi khác đã cưỡi ngựa chạy được vài vòng thấy nam tử kia vẫn ở trên ngựa không nhúc nhích gì liền ghìm cương đi qua lên tiếng:

- "Nhị ca, huynh không định khởi động một chút sao?"

Nam tử y phục màu huyết dụ dường như không quá chú ý đến người mới đến, mắt vẫn luôn nhìn về phía sân đua mà mơ hồ mở miệng:

- "Tử Lăng không đến thật sao?"

- "Tứ ca nói huynh ấy không có hứng thú nên không đến. "

Nam tử trẻ tuổi hơn kia có vẻ hơi bất mãn trả lời. Nam tử này nghe vậy liền bật cười dù chỉ là thoáng qua, sau đó liền chú ý đến nam tử đang cưỡi ngựa bên cạnh mình.

- "Đệ ấy lại chọc gì đệ sao?"

- "Sáng sớm nay đệ có lòng đến phủ rủ huynh ấy đi, huynh ấy không muốn đi thì thôi đi đằng này còn đóng cửa phủ không cho đệ vào chỉ bảo Lý thúc ra truyền lời, hừ. "

Nam tử kia vẫn còn tính tình trẻ con khiến người khác vừa buồn cười vừa phải lắc đầu bất đắc dĩ.

- "Hôm nay là Vương Quý Phi chủ trì vậy mà huynh ấy cũng không thèm đến. Đúng là không nể mặt mẫu phi của mình chút nào."

- " Tử Ly! "

Nam tử này nghe thấy vậy thì lập tức trầm giọng quát khiến nam tử trẻ tuổi hơn kia lập tức im bặt.

Lại nói hai nam tử này chính là hai vị hoàng tử, người mặc y phục màu huyết dụ là Nhị hoàng tử tên Tư Đồ Cẩn Khiêm - Chiêu Vương, còn người trẻ tuổi hơn kia là Thất hoàng tử Tư Đồ Cẩn Hi - Doãn Vương. Người mà hai người nhắc đến chính là Tứ hoàng tử Tư Đồ Cẩn Chi - Tần Vương - cũng là nhi tử của Vương Quý phi Vương thị - Vương Chỉ Lan - là người chủ trì hội đua ngựa mùa đông năm nay thay cho Hoàng Hậu đang cáo "bệnh".

Lúc này Vương Quý Phi đang ngồi bên cạnh An Cảnh Đế vừa cười cùng nghị luận vừa xem mọi người đang cưỡi ngựa bên dưới. Thấy Bệ Hạ và Quý Phi nghị luận về hội đua ngựa ngày hôm nay, các phi tần khác cùng các phu nhân tiểu thư tham dự ngồi trên khán đài cũng sôi nổi nghị luận theo, dự đoán xem hôm nay ai sẽ là người chiến thắng vì giải thưởng lần này vô cùng hấp dẫn.

- "Mẫu thân, người đoán xem lần này ai sẽ là người chiến thắng? "

Lục gia đại tiểu thư - Lục Tĩnh Như hỏi người ngồi bên cạnh mình là Lục phu nhân. Nghe thấy vậy, nhưng Lục phu nhân chưa kịp trả lời thì đã có giọng nói khác chen vào.

- "Đương nhiên người đó là ta rồi, ngươi còn phải hỏi sao?"

Người lên tiếng đó chính là Cửu Công Chúa - Tư Đồ Mặc Nghiên đúng lúc đi ngang qua. Cửu Công Chúa là cành vàng lá ngọc của Vương Quý Phi, là vị công chúa được An Cảnh Đế sủng ái nhất. Nghe thấy công chúa nói vậy, Lục Tĩnh Như bèn đứng dậy hành lễ nói:

- "Cửu Công Chúa tài sắc vẹn toàn, đúng là không ai sánh được."

Đối với vị công chúa tâm cao khí ngạo luôn không coi ai ra gì này nếu làm nàng phật lòng thì chính là không muốn sống yên ổn nữa cho nên thay vì như vậy thì cứ khen đại nàng ta một câu để nàng ta không làm khó mình, dù gì thì cũng chẳng mất cái gì.

Sau khi nhận được câu mình muốn nghe, Tư Đồ Mặc Nghiên liền không thèm để ý đến nữa hiên ngang đi đến chỗ phụ hoàng và mẫu phi của mình.

An Cảnh Đế nhìn nữ nhi mà mình yêu thương nhất trong trang phục cưỡi ngựa vô cùng khí phái đang đứng trước mặt mình, nói:

- "A Cửu thích cái gì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ ban thưởng cho con. Chứ mấy trò đua ngựa này không thích hợp cho mấy tiểu cô nương như con đâu."

- " Phụ hoàng con nói đúng đấy, một tiểu cô nương như con cưỡi ngựa thật sự rất nguy hiểm."

Vương Quý Phi cũng bồi thêm một câu muốn khuyên nữ nhi từ bỏ ý định tham gia đua ngựa. Cửu Công Chúa thấy cả phụ hoàng và mẫu phi của mình có vẻ không tin vào khả năng của mình, đều ngăn cản mình, liền hờn dỗi:

- "Phụ hoàng với mẫu phi quên rồi sao, nhi thần đã học cưỡi ngựa được 3 năm rồi, chẳng lẽ lại không cưỡi nổi một con ngựa."

- "Được được được, A Cửu của trẫm là giỏi nhất!"

An Cảnh Đế sợ nữ nhi của mình giận liền lên tiếng lấy lòng. Ai bảo đây là đứa con gái mà mình yêu thương nhất cơ chứ. Cửu Công Chúa được phụ hoàng mình khen liền dương dương tự đắc, vui vẻ ra mặt:

- "Lát nữa nhi thần sẽ giành được giải nhất cho phụ hoàng và mẫu phi xem."

Trên một khán đài khác có 2 thiếu nữ đang ngồi cũng nhìn chăm chú về trường đua phía trước. Người ngồi bên phải lên tiếng trước:

- " Xem ra cuộc thi đua ngựa năm nay lại không có gì đặc sắc rồi. "

Thiếu nữ ngồi bên trái nghe thấy vậy liền bật cười quay qua khẽ liếc người ngồi bên phải mình nói với giọng điệu mỉa mai:

- "Có mà Tần Vương không đến nên tỷ mới nói vậy thì có."

Lời vừa nói ra, thiếu nữ ngồi bên phải nghe thấy vừa ngượng ngùng vừa tức giận lườm nguýt người ngồi cạnh mình.

*****

- " Nhị tỷ, tỷ nói xem liệu Đại ca có chiến thắng không? "

Tứ tiểu thư nhà họ Tô - Tô Cẩm Nguyệt háo hức quay qua hỏi người ngồi cạnh mình nhưng lại nhận được cái liếc mắt của Tô Đại phu nhân đang ngồi phía trước khiến nàng ta dụt dè lại. Lúc này người ngồi bên cạnh nàng ta cũng là Tô gia nhị tiểu thư - Tô Cẩm Đình mới quay qua đưa nàng ta một chiếc bánh hoa quế rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- "Vạn sự tùy duyên! "

Lúc này các nhân sĩ tham gia đua ngựa đã hầu hết có mặt tại trường đua, nổi bật nhất phải kể đến Cửu Công Chúa Tư Đồ Mặc Nghiên và Liêu Đại tiểu thư Liêu Trác Minh-con gái của Liêu tướng quân, đây là hai nữ nhân duy nhất trong dàn thí sinh tham gia cuộc thi đua ngựa năm nay. Bên cạnh đó thì cũng có hàng loạt các cái tên khiến mọi người mong đợi như Quang Vương Tư Đồ Cẩn Hiên (Tam hoàng tử), Doãn Vương Tư Đồ Cẩn Hi, Khánh Vương Tư Đồ Cẩn Lạc ( Bát hoàng tử), Tả thị lang Tô Trì Bắc, Tiết độ sứ Lục Gia Hành, Thiết đô uý Thiết Tự Lân và nhiều nhân vật khác.

Cho dù tiết trời đang se se lạnh cũng không ngăn cản được tinh thần và nhuệ khí của những người tham gia đua ngựa. Tất cả những người tham gia đều đã cưỡi ngựa của mình chuẩn bị sẵn sàng đứng ở vạch xuất phát. Doãn Vương Tư Đồ Cẩn Hi quay qua nhìn muội muội của mình trêu trọc:

- "A Cửu cẩn thận kẻo bị ngựa hất văng đấy nha! "

Những người xung quanh nghe thấy đều nhịn cười.

- "Huynh mới là người cần phải cẩn thận kẻo bị nó đá đấy."

Cửu Công Chúa đương nhiên không chịu thua còn định phản bác tiếp thì trọng tài hô "CHUẨN BỊ.................................................................................XUẤT PHÁT".

Sau tiếng hô, dàn ngựa như bị đứt dây cương phi nhanh về phía trước. Không ai nhường ai, lúc đầu Tư Đồ Mặc Nghiên còn miễn cưỡng được nhưng vừa chạy được một lúc thì đã rớt lại phía sau, thậm chí còn chậm hơn cả Liêu Trác Minh khiến nàng ta rất tức giận. Đúng lúc này một viên đá không biết từ đâu bay đến nhắm thẳng người đang dẫn đầu là Tô Trì Bắc, khi viên đá với người sắp tiếp xúc với nhau, Tô Tri Bắc liền nghiêng người tránh được nó. Nhân cơ hội đó, Tư Đồ Cẩn Hi liền vượt qua dẫn trước thì lại một viên đá nữa bay đến, hắn liền vung roi quất bay viên đá đi rồi tung một câu:

- "Được lắm, kích thích đấy."

Và tất nhiên lại bị Tô Trì Bắc dẫn trước.

Mọi người tham gia cũng như đang xem đua ngựa đều cảm nhận được có chuyện bất ổn. An Cảnh Đế nhìn thấy tưởng đây là điểm mới của cuộc thi đua ngựa năm nay liền hào hứng khen ngợi:

- " Ái phi tổ chức cuộc thi đua ngựa năm nay đúng là thú vị hơn mọi năm! "

- "Hoàng Thượng quá khen rồi. "

Vương Quý Phi vẻ ngoài thì đang cười nhưng trong lòng thì đang lo lắng và tức giận.

Tư Đồ Cẩn Khiêm đang ngồi trên khán đài cũng biết có điểm bất thường liền sai thuộc hạ xuống dưới điều tra.

Phía bên này ba người nhà họ Tô cũng hết sức lo lắng. Tô Cẩm Nguyệt sốt sắng đến độ víu lấy tay Tô Cẩm Đình ngồi bên cạnh:

- "Nhị tỷ, chuyện này là sao ạ?"

- "Trật tự! "

Nghe thấy ầm ĩ phía sau, Tô Đại phu nhân quay lại quát nhẹ một tiếng. Tô Cẩm Đình đưa tay vỗ về Tô Cẩm Cần an ủi:

- "Không sao đâu."

Kỳ thật trong lòng nàng cũng đang không biết chuyện gì và cũng rất lo lắng cho Đại ca.

Quay lại trường đua, những viên đá dường như không chịu dừng lại mà cứ lần lượt từng viên bay về phía họ, nhưng nếu ai để ý thì sẽ thấy được nó chỉ nhắm vào người nào dẫn đầu. Đích thì đang ngày càng gần, ai cũng hồi hộp xem ai sẽ là người về đích trước.

Tô Trì Bắc một tay chống lên yên ngựa xoay người một vòng đá bay viên đá đang bay đến, rồi lại đến Tư Đồ Cẩn Hi nghiêng người tránh viên đá bay sượt qua thái dương cậu.

*****

Cùng lúc này, tại một ngôi chùa, trái ngược với không khí sôi nổi hào hực căng thẳng ở trường đua, thì ở đây hết sức tĩnh mịch chỉ có tiếng gõ mõ thoang thoảng. Ở một chòi nhỏ nằm ở sân sau chùa đang có hai người ngồi chơi cờ. Sau khi một người đặt một quân cờ trắng xuống thì người đối diện liền mỉm cười nhẹ nhàng đặt quân cờ màu đen của mình xuống và nhẹ nhàng nói:

- "Tôi thắng rồi! "

Đúng lúc ấy Tô Trì Bắc cũng phi ngựa qua vạch đích.