Lục Tường Vi

Chương 4: Hái hoa cài tóc




Lúc nửa buổi sáng, đa số người trong thôn đều ra ruộng làm việc. Kha Thanh Hán chống gậy tre dài, đứng trên thuyền gỗ, trong thuyền ngồi Hồng Vi.

Hôm nay Kha Thanh Hán tưới nước ruộng lúa, sáng sớm liền chống thuyền, chuyển máy bơm nước lên đầu ruộng. Bờ ruộng nhà họ cách thôn hai dặm. Hai cái thôn có rạch nước, đa phần người ta dùng thuyền gỗ vận chuyển máy bơm, lưỡi liềm, hạt thóc.

Cánh đồng nhà Hồng Vi cách nhà Kha Thanh Hán không xa. Hôm nay Hồng Vi từ sáng sớm đã lên thuyền với Kha Thanh Hán, nói là cắt cỏ nhân lúc buổi sáng trời lạnh. Đợi Kha Thanh Hán tưới xong nước cũng giúp Hồng Vi ngắt cỏ, may là ruộng không nhiều cỏ lắm, không khó làm, tới nửa buổi sáng thì hai người làm xong rồi.

“Ai, nghe nói hoa hồng nhà ông Hai nở đẹp lắm.” Hồng Vi ngồi trên thuyền cùng Kha Thanh Hán nói chuyện. Mắt thấy sắp đến thôn, cậu chỉ sân một nhà. Nhà người này phía bắc có ao nhỏ nên dựa vào nước, không có tường, từ đây liếc một cái liền thấy tình hình trong sân.

“Lúc trước em cũng muốn ở cửa ra vào trồng hoa hồng, nhưng mà…”

Kha Thanh Hán nghe tiếng nhìn qua, đúng thật là một mảng lớn hoa hồng, nở rộ đỏ rực cực kỳ diễm lệ.

“Thích?” Hắn hỏi Hồng Vi, nói xong chèo thuyền tới gần bờ, cột lên cọc gỗ.

Hồng Vi cầm giỏ tre và lưỡi liềm của mình, vội vàng theo lên bờ. Thấy Kha Thanh Hán đi tuốt đằng trước, cậu quên mất câu hỏi trước đó của đối phương.

“Anh Thanh Hán, anh không đem máy bơm nước về nhà à?”

Kha Thanh Hán quay đầu cười với cậu.

“Tạm thời không về nhà.”

“Không về nhà thì đi đâu?”

Vài phút sau, Kha Thanh Hán và Hồng Vi đứng ở ngoài tường nhà ông Hai Tín.

“Anh muốn…” Hồng Vi hỏi. “Trộm…hái hoa hồng?”

Kha Thanh Hán gật đầu với cậu.

“Trong nhà ông ta có nhiều hoa hồng như vậy, còn mọc rất nhiều cỏ, hái vài cành sẽ không bị phát hiện.”

“Nhưng cái này phải leo tường mới…” Hồng Vi chưa nói dứt lời Kha Thanh Hán đã phóng người lên đầu tường.

Hồng Vi càng sợ, vội nói.

“Anh Thanh Hán, anh leo vào sân người ta, nếu bị bắt được thì tiêu!”

“Không sao đâu.” Kha Thanh Hán không thèm để ý, ngồi ở đầu tường ra lệnh Hồng Vi một tiếng. “Chờ đó.” Rồi nhảy vào trong.

Trong sân có rất nhiều cỏ, hoa hồng chen chúc một chỗ chiếm nửa cái sân. Kha Thanh Hán cẩn thận hái vài cành, trên thân hoa hồng đều là gai, không dễ hái. Suy nghĩ chốc lát, hắn cao giọng nói với phía ngoài tường.

“Tiểu Vi, đưa lưỡi liềm của em đây!”

“Dạ!”

Từ trên đầu tường nhận lưỡi liềm, Kha Thanh Hán cẩn thận cắt từng cây vừa mắt. Khoảng tám, chín cây thì hắn trèo lên tường, đưa hoa hồng vào tay Hồng Vi.

“Bỏ vào trong giỏ.”

Nói xong hắn lại chui vào sân, dùng lưỡi liềm cắt tận gốc mấy cây bị mình hái, nhặt lên cành lá giấu vào trong đống gỗ mục chất ở chân tường.

Đợi Kha Thanh Hán về lại trên thuyền, Hồng Vi đi theo phía sau hắn, phập phồng lo sợ nói.

“Anh Thanh Hán, mới rồi em thật sợ có người thấy.”

Kha Thanh Hán đáp.

“Lúc trước anh thấy gia đình này đều làm việc ngoài ruộng, giờ mới nửa buổi sáng, trên đường không bao nhiêu người.”

Hồng Vi ngẩng đầu nhìn, đích thực không có người, vui mừng cầm một đóa hoa hồng.

“Thật đẹp.” Lập tức lại chần chờ. “Chúng ta hái trộm hoa người ta như vậy được không?”

Kha Thanh Hán nói.

“Nhà ông ta sân nhỏ trồng hoa hồng, không có người quản lý, xem ra không quá quan trọng. Đêm nay anh đưa mấy con lươn cho ông Hai uống rượu.”

Hồng Vi cười nói.

“Ai như anh ép mua ép bán.”

“Thuận tiện xin ông Hai đào một gốc cây hoa hồng, đưa cho em trồng trước cửa.”

“Kha Thanh Hán, anh thật là gian xảo!”

Kha Thanh Hán không nói tiếp. Không hỏi đã lấy, tự dưng trộm, dĩ nhiên là hành động xấu, nhưng hắn thích xem Hồng Vi bộ dạng vui vẻ. Tuy nói đưa con lươn cho nhà Hai Tín đào hoa hồng thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng phỏng chừng năm nay mầm không mở được hoa, khiến hắn mở miệng xin hái ít hoa hồng…hắn là con trai, thật là hơi kỳ.

“Tiểu Vi, lên thuyền.”

Kha Thanh Hán chống gậy tre, thuyền nhà họ bình thường dựa vào bên sân, phải đi lên trước một đoạn đường nữa mới đến.

Hồng Vi cười dịu dàng ngồi trên thuyền, loay hoay cây hoa hồng, chọn lấy một đóa chưa nở hết, dùng lưỡi liềm cắt thân phía dưới cài lên mái tóc.

Thấy khuôn mặt cười thỏa mãn của Hồng Vi, Kha Thanh Hán cũng mỉm cười, lập tức có loại cảm giác đau lòng khó hiểu – mặt ngoài xem ra Hồng Vi rất dễ thỏa mãn.

Trong khí nói chuyện Hồng Vi vô tình để lộ khiến Kha Thanh Hán đoán được, mấy năm nay người ta đồn đãi quá khó nghe, Hồng Vi lại không có người tâm sự, cho nên lúc mệt mỏi hay rảnh rỗi liền chiếu gương diện đồ, chìm đắm vào thế giới riêng, mới có thể quên đi mệt mỏi và không vui.

“Mấy đóa hoa này về nhà đặt trong chậu rửa mặt trồng.” Hồng Vi nói. “Kỳ thật cắm cây vào trong đất, không chừng có thể sống.”

Kha Thanh Hán lắc đầu.

“Không cần, buổi tối anh xin gốc cây cho em. Hoa hồng không khó trồng, năm sau là có thể ra một đống.”

Hồng Vi nghe xong nhếch môi.

“Vậy em ở nhà chờ tin. Nhưng nếu tía anh biết anh đem lươn cho nhà Hai Tín thì có mắng anh không?”

Kha Thanh Hán nhíu mày.

“Hai ngày nay ông ta không về nhà.”

Nghe mẹ nói thì mấy ngày nay cha đỏ tay, thắng không ít, mấy bạn bài dĩ nhiên không tha, kéo ông đánh tiếp, thậm chí buổi tối qua đêm tại đó.

Hồng Vi nghe vậy im lặng một lúc lâu.

Thuyền tới gần bên sân, Kha Thanh Hán nâng máy bơm nước lên, Hồng Vi cũng phụ đem máy bơm lên trên xe. Sau đó một người kéo xe đẩy, một người hỗ trợ đẩy cùng nhau về nhà.

Đêm đó Kha Thanh Hán đưa cho nhà Hai Tín hai con lươn nặng cỡ bảy, tám gram, quả nhiên lấy được gốc hoa hồng, không chỉ một hai cây thôi, tất cả đều cho Hồng Vi.

Hồng Vi vui sướng lập tức trồng ở cửa trước và cửa sau vài cọng. Kha Thanh Hán giúp đỡ cùng trồng hoa, đợi khi hắn về nhà, bà Kha vì chuyện con lươn nói dai dẳng.

Trùng hợp ông Kha say xỉn về nhà nghe một câu.

“Lươn gần hai ký, có thể bán ba, bốn đồng, sao lại tặng cho người ta.”

Lập tức nổi giận, thuận tay cầm cây chổi đập hướng Kha Thanh Hán. Kha Thanh Hán chỉ hơi nghiêng đầu, vai trái bị đập trúng. Bà Kha sợ quá vội dìu ông Kha, hai người xô đẩy vào phòng.

Kha Thanh Hán mặt không biểu tình nhúc nhích vai, nhặt lên cây chổi và đồ hốt rác bị lật ngửa, đem đồ trên đất thanh lý xong trở về phòng mình.

Thời gian chậm rãi trôi, từ khi Kha Thanh Hán tốt nghiệp cấp 2 đến nay đã hơn nửa năm. Tuyết lớn rơi mấy trận, sắp tới Tết rồi. Tuy nói mùa đông việc nhà nông nhẹ, nhưng cuối năm có nhiều chuyện. Sửa chữa phòng ốc, quét dọn trong ngoài, việc gì cũng là hai mẹ con Kha Thanh Hán, bà Kha làm, mỗi ngày loay hoay chân không chạm đất. Ông Kha trừ ăn cơm, ngủ ra thì gần như không có mặt ở nhà.

Hơn nửa năm nay, gánh nặng nhà họ Kha đều rơi trên vai Kha Thanh Hán. May là hắn chịu cực được, sức lực lớn, trước kia làm việc không ít, trong phòng ngoài phòng đều làm hết, không có gì không quen. Lúc không bận quá thì hắn không để ý bà Kha phản đối, hay đi nhà Hồng Vi giúp đỡ làm chút việc nặng.

Hồng Vi thì càng thêm quan tâm Kha Thanh Hán. Cầm năm mươi đồng mua len sợi, vải vóc, dùng bông nhà mình trồng làm cho cậu và ông Hồng áo bông mới, đồ len, cũng cho Kha Thanh Hán làm một bộ từ đầu đến chân.

Hai thiếu niên mười mấy tuổi, bất giác trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau.

Gió lạnh thét gào.

Kha Thanh Hán cầm thịt heo, dưới chân giẫm lên bùn bước thấp bước cao đi qua ngõ nhỏ trước nhà, thấy Hồng Vi đứng ở cửa nhà mình dường như đang chờ cái gì.

“Anh Thanh Hán.” Cùng lúc đó Hồng Vi đã cười vẫy tay với Kha Thanh Hán.

“Chờ chút.” Kha Thanh Hán nói với cậu, về nhà mình trước.

Còn hai ngày là giao thừa. Đầu đông có một nhà giết heo, nhà hắn đặt mười lăm ký thịt, Kha Thanh Hán lấy thịt trở về, vừa vào nhà bà Kha một bên làm mì một bên sai hắn.

“Lấy cân thử cân lại coi có đúng mười lăm ký không.”

Kha Thanh Hán cầm lấy cân nhà mình, xách thịt heo ra.

“Mười lăm ký.”

Bỏ cân xuống, hắn đặt thịt heo vào trong giỏ xách, treo lên, rửa tay lau mặt xong lần nữa ra khỏi nhà.

Hồng Vi đan khăn quàng cổ cho Kha Thanh Hán, đợi đối phương choàng xong mới nói.

“Suýt nữa là quên. May lúc trước mua nhiều len sợi, còn sót lại một ít.”

Kha Thanh Hán rũ mi mắt xem khăn quàng cổ trước ngực, vô thức liếc mắt nhà chính. Mỗi lần mùa đông là ông Hồng đi đứng khó khăn, trời lạnh như vậy đều ở trên giường. Hắn thấp giọng nói.

“Em mặc giày đi, chúng ta đi một chuyến tới sân trống nhà em.”

“Sân trống? Để làm gì?”

“Đi thì biết.”

Hồng Vi nghiêng đầu, xem xét Kha Thanh Hán ra vẻ thần bí, xoe tròn mắt đảo vài cái, nói.

“Được rồi.”

Sân trống nhà Hồng Vi cách cửa sau khoảng hai, ba mươi kilomet. Trời đông, bên ngoài không mấy người. Kha Thanh Hán dẫn theo Hồng Vi đi vào trước đống cỏ một bên chồng chất gạch ngói, cúi người lật ra mấy miếng ngói mặt trên, cơ thể bỗng đông cứng.

“Sao vậy?” Hồng Vi thấy hắn sắc mặt khác lạ, khó hiểu duỗi cổ nhìn.

Kha Thanh Hán nhìn chằm chằm khe hở ngói nát, nửa ngày nói không nên lời. Chỗ đó còn có vài khối thịt vụn đỏ thẫm.

Hồng Vi nhìn một lát thì hiểu ra, lập tức cười ngã nghiêng.

“Anh Thanh Hán, anh thật khờ!”

Kha Thanh Hán bất đắc dĩ đứng dậy, sợ người này cười đến sặc. Hắn vỗ nhẹ lưng Hồng Vi, mắt vẫn ngắm chỗ ngói vỡ. Vốn hắn lấy thịt heo nhà mình đặt sẵn, nghĩ chắc nhà Hồng Vi không có thịt, lén cắt một khối thịt lớn, đi đường vòng giấu thịt ở đây, chỉ chờ đem thịt heo về nhà mang Hồng Vi tới lấy, kết quả…

“Chẳng lẽ anh không biết gần đây có nhiều chó mèo!” Hồng Vi từ từ ngừng cười. “Giấu thịt heo ở đây, chắc chắn không lâu sau sẽ bị chó mèo tha mất.”

Kha Thanh Hán cười khổ.

“Anh biết.”

Nhưng trời lạnh, không thấy chó mèo chạy bên ngoài, hắn còn tưởng…Ai biết mới chốc lát không thấy thịt đâu.

Hồng Vi nhẹ tựa vào người Kha Thanh Hán, không hề trêu chọc hắn.

“Anh Thanh Hán, anh thật tốt với em. Không có thịt thì thôi, vài ngày trước đại đường chia cá, nhà em cũng chia được hơn mười ký. Hơn nữa năm nay giết một con gà, đồ ăn ngày Tết không tệ lắm. Lại nói, tuy nhà em nghèo cũng không đến nỗi thiếu ăn.”

Kha Thanh Hán nghĩ đến thịt bị chó hoặc mèo tha đi, vẫn là thấy tiếc của. Nhưng trước mắt không còn cách nào, về nhà lén cắt thịt heo thì tổng cộng có mười lăm ký, chỉ sợ dễ dàng bị cha mẹ phát hiện.

“Em quá ốm.” Nhìn cái cằm nhọn của Hồng Vi, Kha Thanh Hán bực mình nói.

Hồng Vi lộ nụ cười tươi, kéo tay Kha Thanh Hán đi hướng nhà mình.

“Nếu em không ốm thì sao anh Thanh Hán đau lòng em chứ!”

“…”

“Ai, ngày mai anh có lên phố không? Nhà em muốn mua chút đồ.”

“Ừm, anh mang giúp em?”

“Không cần, sáng mai anh kêu em, em đi cùng anh.” Hồng Vi nói. “Hiện giờ trừ chuyện chuẩn bị ngày Tết ra trong nhà không có gì bận rộn. Chúng ta đi trên đường, anh phải mời em ăn bánh bao và mô mô nha.”

“Tốt.”