Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 74: 74: Đôi Mắt Của Lục Ngạn Sắp Biến Thành Mắt Gấu Trúc




Hà Hy Nguyệt lắc đầu, hiện tại bà chỉ muốn ở lại đây chăm sóc Lục Vãn, càng mong rằng người đầu tiên mà ông ấy nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là bà.



"Lát nữa con sẽ gọi dì Khả sang đây, buổi tối mẹ cũng sẽ có người trò chuyện cùng."

Hà Hy Nguyệt không phản đối ý kiến này của Lục Ngạn.



Bà gật đầu, có người bầu bạn cũng là một chuyện tốt.



"Vậy bọn con về trước, ngày mai con lại đến thăm ba."

Lục Ngạn dẫn Lâm Huyền ra về.



Mà Lục Hân cũng không tiện ở lại lâu, cô gọi điện thoại cho tài xế tới đón sau đó đứng đợi trước cửa bệnh viện.



Lục Ngạn vốn tiện đường đưa Lục Hân về nhà nhưng cô có ý từ chối nên anh cũng không miễn cưỡng.



"Em ăn tối chưa?" Lục Ngạn vừa thắt dây an toàn cho Lâm Huyền vừa hỏi.



"Lúc nãy em đã ăn rồi.



Anh thì sao?"

"Ăn rồi."

Sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Ngạn khởi động xe, ô tô nhanh chóng lao vun vút trên đường.



Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã về tận nhà.





Lần này Lục Ngạn không đưa Lâm Huyền về Lục gia mà về ngay biệt thự của mình.



Vốn dĩ bọn họ về Lục gia là muốn ở bên cha mẹ và ông nội một thời gian, bây giờ không có ai ở nhà, bọn họ về đó cũng vô ích.



Lâm Huyền vào tới nhà liền bật đèn lên.



Cô cởi giày để vào giá sau đó lên phòng thay quần áo.





Tiết trời mùa hè nóng nảy, cả ngày không thay đồ khiến cô cực kì khó chịu.



Sau khi thay đồ xong thì đồng hồ cũng vừa điểm tám giờ.



Lâm Huyền leo tót lên giường ngủ, còn Lục Ngạn thì vẫn đang bận bịu cho công việc.



Mặc dù buổi trưa chưa nghỉ ngơi khiến Lâm Huyền rất mệt mỏi nhưng cô trằn trọc một hồi lâu vẫn không ngủ được.



Cô xuống giường đi sang phòng đọc sách tìm Lục Ngạn.




Anh đang tập trung làm việc, cô cố gắng mở cửa nhỏ tiếng hết sức sau đó rón rén bước vào.



"Sao còn chưa ngủ?"

"Mới có tám giờ thôi, em không ngủ được." Lâm Huyền xách ghế sang ngồi xuống bên cạnh Lục Ngạn.



Cô tìm một quyển sách đọc để đỡ chán, ai ngờ càng đọc lại càng thấy chán hơn.



"Ngày mai anh đi mua sách cùng em đi.



Em muốn đọc truyện ngôn tình."

Lục Ngạn cốc nhẹ vào đầu Lâm Huyền một cái.



Anh nhìn cô, ánh mắt lộ rõ ý cười: "Đã bao nhiêu tuổi rồi còn đọc mấy bộ ngôn tình mộng mơ đó chứ."

"Hừmm..." Lâm Huyền thở dài, cô nằm gục xuống bàn, có lẽ vì bầu không gian quá yên tĩnh mà cô ngủ quên luôn lúc nào không hay.



Lúc Lục Ngạn làm việc xong đã mười giờ đêm.



Anh nhìn sang bên cạnh, Lâm Huyền vẫn đang còn mơ màng trong giấc ngủ.



"Bàn cứng thế mà cũng ngủ được."


Lục Ngạn bế Lâm Huyền đặt lên chân mình, để đầu cô dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh.



Bàn tay anh không tự chủ vuốt ve lên khuôn mặt của cô.



Lâm Huyền vòng tay ôm chặt lấy anh.





Lục Ngạn còn tưởng là Lâm Huyền đã tỉnh.



Anh cúi đầu nhìn cô, lại phát hiện hai mắt của cô vẫn như cũ nhắm chặt.



Đôi mắt của Lục Ngạn bỗng dời xuống một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi môi đỏ mộng của cô.



Thật là muốn cúi xuống hung hăng hôn một cái.



Nghĩ liền làm, Lục Ngạn hơi nghiêng nghiẻng đầu, anh cúi xuống chạm nhẹ qua cánh môi cô.



Vì sợ Lâm Huyền thức giấc, lúc Lục Ngạn hôn cũng chỉ là hôn lướt qua.



Nhưng rất nhanh anh liền nhận ra một cái chạm nhẹ không đủ khiến anh thỏa mãn.




Lục Ngạn cố gắng kiềm chế lại dục vọng của mình.



Anh bế cô trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường ngủ.



Lục Ngạn cố gỡ tay của Lâm Huyền ra khỏi người mình nhưng không thể.



Cô như con sâu nhỏ liên tục cựa quậy trong lòng anh, mỗi lần như vậy càng ôm chặt hơn.



Lục Ngạn thở dài, không có cách nào tốt hơn là giữ nguyên tư thế để cô ôm mà đi ngủ.



[...]

Sáng hôm sau, mặt trời chói chang rọi vào nặt đánh thức Lâm Huyền đang say sưa trong giấc ngủ.



Cô lấy tay dụi mắt, lại như thói quen nhìn sang bên cạnh.



Lục Ngạn an tĩnh nhìn cô, có vẻ vì hôm qua ngủ không ngon mà dưới mắt anh đã để lộ quầng thâm.





Lâm Huyền cúi người, tay nhẹ nhàng lướt qua bọng mắt của Lục Ngạn.



"Làm gì?"

"Tối qua anh không ngủ được sao? Đôi mắt sắp biến thành mắt gấu trúc rồi nè." Lâm Huyền cười khúc khích, cô xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lại không để ý tới ai đó đang nhìn mình với ánh mắt đùng đùng sát khí.



Lục Ngạn uể oải ngồi tựa vào thành giường.



Đêm qua Lâm Huyền cứ ôm chặt anh không cho anh trở người, kết quả vì không thể đổi tư thế mà anh không cách nào ngủ được.



Anh đi đến bên gương nhìn vào mắt mình.



Ở dưới đúng là đã xuất hiện quầng thâm, chỉ là không đậm lắm, phải nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra.



Lục Ngạn đi vào nhà tắm, Lâm Huyền vẫn đang còn rửa mặt.



"Em thay đồ đi, lát nữa sau khi đến bệnh viện sẽ đưa em đi mua sách."

"Sách gì cơ?" Lâm Huyền khó hiểu hỏi lại.



"Không phải em muốn đọc truyện ngôn tình gì đó sao, anh dẫn em đi mua."

Lâm Huyền cười nhạt.



Lúc tối cô cũng chỉ là nói bâng quơ, không nghĩ tới Lục Ngạn sẽ coi là thật..