Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 5: 5: Mình Sắp Chết Rồi Sao




Mấy ngày sau đó, Lục Ngạn đều không về nhà.



Cũng vì thế mà hai người chẳng gặp nhau thêm lần nào.



"Hôm nay là lễ mừng thọ của ông nội, cũng không biết anh có đến đón mình hay không."

Lâm Huyền từ chiều đã sửa soạn thật đẹp.



Trong Lục gia này người thương cô nhất cũng chỉ có ông nội.



Đã lâu rồi không được gặp, cô tự nhiên cũng có chút nhớ.



Trời bắt đầu chạng vạng, tiếng động cơ của ô tô ở ngoài sân vang lên.



Lâm Huyền biết rằng Lục Ngạn đã đến đón mình bèn nhanh chân ra ngoài.



Chiếc xe lao vun vút trên đường, chẳng mấy chốc mà hai người đã đi đến Lục gia.



"Bên trong nhộn nhịp quá."

Lâm Huyền không khỏi thốt lên một câu cảm thán.



Lục gia là gia đình có tiếng ở thành phố, quả nhiên quan hệ cũng rất rộng.



Lục Ngạn và Lâm Huyền đi vào trong, suốt đường đi cẩn thận chào hỏi từng người.



Một lúc lâu sau, ông nội Lục Linh Đường được Lục Hân dìu ra.



Lâm Huyền mỉm cười đi đến bên cạnh.



"Ông nội."

"Tiểu Huyền đó à, con bé vô lương tâm nhà con, có nhớ đã bao lâu chưa tới thăm ông nội rồi không hả?" Lục Linh Đường giận dỗi nhìn Lâm Huyền, trong giọng nói có ý quở trách.



"Con biết lỗi rồi mà, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm ông hơn."

"Nhớ đó!"

"Vâng." Lâm Huyền nhẹ nhàng mỉm cười.



Cô đỡ lấy ông nội từ Lục Hân, cùng ông vui vẻ trò chuyện.



Sau khoảng hơn nửa tiếng, khi khách khứa đến đông đủ thì cũng là lúc bữa tiệc bắt đầu.





Lâm Huyền cầm ly rượu vang đứng một mình, không biết nên bắt chuyện với ai.



Mọi người ở đây dường như không chào đón cô cho lắm.



Trong mắt một số người rõ ràng còn có ý khinh thường.



Tống Thanh Ca uyển chuyển tới bên cạnh Lâm Huyền, cũng không biết là định nói gì.



"Chị Tống, từ bữa tiệc của Lục Hân tôi chẳng gặp chị thêm lần nào."

"Tiểu Huyền, em làm gì mà khách khí thế.





Còn gọi chị Tống này chị Tống nọ."

Lâm Huyền cười khẩy, cũng không có ý định trò chuyện tiếp cùng Tống Thanh Ca.



Người như cô ta cũng chỉ có châm chọc khinh bỉ người khác là giỏi.



Nghĩ đến đây, Lâm Huyền toan đi tới bên Lục Hân.



"Ây, Tiểu Huyền! Chị còn chưa kịp kể cho em nghe chuyện này mà."

Lâm Huyền thở dài, sau đó dừng chân.



Tống Thanh Ca này hình như rất thích dây dưa với cô thì phải.



"Có chuyện gì thì chị nhanh nói đi.



Tôi còn phải tới chỗ ông nội."

"Thì là chuyện lần trước Lục Ngạn đưa chị về nhà đó.




Em vạn phần đứng hiểu nhầm nha." Âm lượng của cô ta có chút to, trong phút chốc đã thu hút được một vài ánh mắt.



"Ý chị là gì?" Lâm Huyền cố gắng mỉm cười.



Nhiều người nhiều con mắt, cô càng không muốn gây thêm phiền phức.



"Chị nghe nói em vì chuyện này mà giận Lục Ngạn, thế nên..."

Câu sau của Tống Thanh Ca còn chưa kịp nói xong đã ngay lập tức bị Lâm Huyền chặn họng.



"Sao chị biết tôi giận anh ấy?"

Tống Thanh Ca ứ họng không cách nào đáp lời.



Cô ta nắm chặt ly rượu, cuối cùng chọn cách giả vờ đáng thương.



"Chị...!chị chỉ là giải thích thôi mà.



Em đừng vì tức giận mà lớn tiếng với chị như thế chứ?"

"Lớn tiếng? Tôi lớn tiếng lúc nào?"

Tống Thanh Ca mếu máo.



Cô ta không định sẽ đáp lời Lâm Huyền.



Như vậy sẽ khiến mọi người tưởng rằng cô ta bị ăn hiếp.



Lục Ngạn định đi tới giải vây cho Lâm Huyền nhưng không biết phải nói thế nào.



Thấy mọi người dùng ánh mắt đánh giá nhìn vợ mình, anh đương nhiên cũng cảm thấy khó chịu.



"Chuyện gì vậy?"

"Lục Ngạn...!Tôi...!Là lỗi của tôi." Tống Thanh Ca cắn môi, cố tỏ vẻ đáng thương.



"Em làm gì thế hả? Còn không mau đi ra chỗ khác?"

Lâm Huyền đau lòng nhìn Lục Ngạn.



Bây giờ anh còn bênh vực Tống Thanh Ca được sao? Cố nén cơn tức giận, Lâm Huyền thở dài một hơi sau đó đi tới bên Lục Linh Đường.



"Tiểu Huyền, có chuyện gì thế?"

"Ông đừng quan tâm tới làm gì, toàn là mấy chuyện vặt vãnh ấy mà."

Lục Linh Đường lắc lắc đầu, sau đó dắt tay Lâm Huyền tới một góc nói chuyện.





Có những lời ông chỉ muốn nói cho một mình cô nghe mà thôi.



"Tiểu Huyền, nói thật cho ông.



Con và Tiểu Ngạn làm sao vậy?"

"Chúng con có sao đâu? Vẫn rất tốt mà ông." Lâm Huyền gượng cười, biểu cảm bây giờ có chút không được tự nhiên.



"Con đó, đừng có mà lừa ông.



Chuyện tình cảm có thể tốt lên dần dần, con nhớ cố gắng vun đắp tình cảm một chút."

"Vâng." Lâm Huyền nhẹ nhàng gật đầu cho ông vui.



Tình cảm ấy à, đâu thể nào miễn cưỡng được.



Nếu như Lục Ngạn không yêu cô thì cho dù có bên nhau năm năm, mười năm cũng đều vô dụng.



Lục Linh Đường vỗ nhẹ vai cô sau đó ra ngoài kia cùng mấy người bạn già trò chuyện.



Lâm Huyền nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.



Biệt thự Lục gia nằm dưới chân núi, đường đi đến đây cũng vô phần khó khăn.



Thật không hiểu tại sao trước kia ông nội Lục lại chọn nơi đây để an hưởng tuổi già.



Một lúc sau, trời bắt đầu mưa tí tách.



Lúc đầu còn nhỏ, sau ngày ngày càng lớn, thậm chí còn có cả sấm sét.



Trời khuya, khách khứa đã về cả, bây giờ cũng chỉ có mấy người quen trong nhà với nhau.



Ông nội tỏ ý muốn Lục Ngạn và Lâm Huyền đêm nay ở lại đây nhưng lại bị Lục Ngạn khước từ.



Hai người che ô đi ra ngoài bãi đỗ xe, phát hiện có một cô gái cả người ướt đẫm chạy tới.



Là Tống Thanh Ca!

"Thanh Ca? Sao cậu còn chưa về?" Lục Ngạn đưa ô của mình cho Tống Thanh Ca, còn bản thân cẩn thận nép vào bên người Lâm Huyền.



"Tôi bị mất chìa khóa xe rồi." Tống Thanh Ca mếu máo đáp lời.



Lục Ngạn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa Tống Thanh Ca về trước.



Suốt cuộc trò chuyện Lâm Huyền đều không nói gì.



Cô yên lặng nhìn chiếc xe dần dần rời xa tầm mắt, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên chua xót khó diễn tả.



"Anh cuối cùng vẫn để em ở lại đây một mình, anh cuối cùng cũng chọn cô ấy."

Lục Ngạn trước khi đi có dặn dò cô vào trong nhà trú mưa trước.



Nhưng tính tình Lâm Huyền quật cường, cô vứt ô xuống đất, cả người ướt nhẹp đi bộ dọc theo lề đường.





Đường đến nhà cũ Lục gia ngày thường đã khó đi, bây giờ trời mưa lại càng trơn trượt.



Xung quanh đường, những tảng đá lớn nhỏ xếp thành từng hàng.



Lâm Huyền đi thật lâu, thật lâu nhưng trời vẫn mưa to không có dấu hiệu dừng lại.



Lục Ngạn cũng chưa đến đây.



Cô đi còn chưa được xa, cũng không biết khi nào mới về được đến thành phố.



Nước mưa hòa quyện cùng nước mắt, khung cảnh phía trước bỗng nhiên bị lu mờ đi.



Nước mưa tạt vào mặt quá dữ dội, Lâm Huyền có vẻ loạng choạng, chân cô vấp vào một hòn đá, cả người ngay lập tức ngã xuống.



Đầu cô đập vào một tảng đá lớn, máu tươi chảy ra, đôi mắt khép hờ mệt mỏi, miệng không ngừng thở dốc.



"Mình...!sắp chết rồi sao?"

Nói xong, chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Lâm Huyền cũng biến mất.



Trước khi lịm vào giấc ngủ sâu, cô chỉ nhìn thấy một chiếc xe dừng trước mặt mình.



[...]

Lục Ngạn sau khi đưa Tống Thanh Ca về nhà liền ngay lập tức quay lại đón Lâm Huyền.



Khổ nỗi trời mưa to, trên đường lại gặp ba bốn cái đèn đỏ.



"Ông nội, Lâm Huyền đâu rồi?"

"Tiểu Huyền không phải về cùng con rồi sao?"

Trong lòng Lục Ngạn bỗng thấp thỏm không yên.



Anh nạm chặt tay, bất chấp trời mưa chạy ra ngoài sân tìm Lâm Huyền.



"Cái thằng bé này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Ông nội luống cuống tay chân, trong lòng cũng thầm lo lắng.



"Tiểu Ngạn, có gì từ từ nói.



Con mau vào đây, bên ngoài mưa to lắm.".