Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 16: 16: Lục Ngạn Không Phải Anh Đã Thích Em Rồi Đó Chứ




"Lục Ngạn, anh không phải đã thích em rồi đó chứ?"

Lâm Huyền đăm chiêu nhìn vào mắt Lục Ngạn khiến anh không khỏi ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.



Thích cô? Chuyện này làm sao có thể được?

"Không có đâu."

Lục Ngạn dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn sau đó dắt Lâm Huyền ra khỏi công ty.



"Chúng ta đi đâu thế?"

"Về nhà."

Miệng thì nói về nhà nhưng Lục Ngạn vẫn dẫn Lâm Huyền tới một nhà hàng ăn tối rồi mới về.



"Ngày mai em không tới công ty cùng anh đâu."

Lâm Huyền mở cửa phòng định vào trong thì cánh tay bỗng dưng bị Lục Ngạn kéo lại.



Cô vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn anh.



"Sao thế? Còn chuyện gì à?"

Lục Ngạn không nói gì mà kéo Lâm Huyền tới phòng của mình rồi đóng cửa lại.



Anh cởi áo khoác và cà vạt treo lên giá, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn cô đến một lần.



"Lần trước không phải em nói muốn ngủ cùng tôi à? Chính em cũng quên là sao?"

Nói xong, Lục Ngạn liền đi ngay vào nhà tắm.



Còn Lâm Huyền thì há hốc mồm đứng đó.



"Hả? Vậy nên...!từ nay về sau em đều phải ngủ cùng anh sao?"

Bên trong nhà tắm bắt đầu truyền ra tiếng nước chảy, chỉ là vẫn không một lời đáp lại câu hỏi của Lâm Huyền.



Cô ngồi cuộn tròn lên giường, trong đầu cẩn thận suy nghĩ.



Tên Lục Ngạn kia hình như thích cô rồi thì phải! Mọi hành động gần đây của anh ấy đều đang chứng minh cho điều đó.



Chỉ là sợ rằng chính anh cũng không hề nhận ra được tình cảm của mình.



Nghĩ đến đây, Lâm Huyền bỗng dưng có chút sợ hãi.





Bây giờ Lục Ngạn chưa nhận ra tình cảm của mình còn tốt, nếu sau này anh ấy hiểu ra thì cô không thể nào ly hôn được rồi!

"Phải làm sao đây?"

Ngay lúc Lâm Huyền đang còn mê man suy nghĩ thì cửa nhà tắm mở mở ra.



Lục Ngạn đi tới bên giường ngồi xuống.



Anh lấy tập báo đặt ở bên cạnh bắt đầu đọc.



"Này là báo hồi sáng hả? Anh đọc lại làm gì đấy?"



"Em định không đi tắm à?"

Lâm Huyền ngại ngùng nhìn Lục Ngạn, cô trèo xuống giường đi vào phòng tắm.



Nhiều lúc cô thật không biết có phải là Lục Ngạn bị bệnh đa nhân cách hay không? Hồi chiều vừa mới vui vẻ, còn làm bộ dạng cún con với cô, bây giờ lại cứ y như cỗ máy đông lạnh thật là dễ dọa người.



Sau khi tắm xong, Lâm Huyền còn đang định lấy quần áo mặc vào như thường ngày thì cô bỗng sực nhớ ra đây là phòng của Lục Ngạn!

"Phải làm sao đây? Cũng không thể quấn chiếc khăn tắm ngắn như này ra ngoài được."

Lâm Huyền vò đầu bứt tay, cuối cùng chỉ có thể nhờ Lục Ngạn đem quần áo vào giúp mình.



Chỉ là tính tình của Lục Ngạn nắng mưa thất thường, cũng không biết anh sẽ giúp cô hay không.



Lâm Huyền từ trong nhà tắm nói vọng ra.



"Lục Ngạn! Lục Ngạn!"

Lục Ngạn gấp tờ báo để sang một bên sau đó đi tới trước cửa nhà tắm.




"Có chuyện gì?"

"Em...!Em quên đem đồ vào rồi.



Anh sang phòng bên kia lấy giúp em với."

Lục Ngạn cười khẩy.



Đi tắm cũng có thể quên đem đồ vào, thật là phiền phức.



Trong chốc lát, anh đột nhiên muốn đùa giỡn cô một chút.



"Nếu tôi không giúp thì sao?"

"Hả? Vì sao chứ?"

Lâm Huyền tuyệt vọng dựa vào tường.



Nếu vậy chẳng lẽ cô phải đợi đến lúc Lục Ngạn ra ngoài mới có thể đi ra sao? Tối nay cô sẽ phải ngủ ở đây? Trời ạ!

Câu hỏi của Lâm Huyền rất lâu không có người đáp lời.



Một lúc sau, tiếng mở cửa phòng vang lên.



Lục Ngạn đập cửa, ý bảo cô mở cửa ra.



"Anh lấy đồ sang rồi đó à? Nhớ nhắm mắt lại nhé."

"Nếu em còn nhiều chuyện thì tôi sẽ cho em ngủ cả đêm ở trong đó đấy."

Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng.



Cô nép người vào một bên, cẩn thận mở he hé cửa.



Tay cô túm lấy quần áo sau đó ngay lập tức đóng cửa lại.



Nhìn thấy hành động này của Lâm Huyền, Lục Ngạn chỉ cười trừ cho qua.




Chắc cô tưởng anh thèm nhìn cơ thể của cô lắm chắc? Cũng chưa phải là chưa nhìn qua bao giờ.



Một lát sau, Lâm Huyền từ trong nhà tắm bước ra.



Cô mệt mỏi đến bên giường nằm xuống, sau đó lại nhìn Lục Ngạn bên cạnh.



"Anh cứ định đọc báo mãi thế à?"



Lục Ngạn nhướng mi, có chút khó hiểu quay đầu sang nhìn Lâm Huyền.



Anh cúi đầu xuống đối diện với mặt cô, nở một nụ cười ngả ngớn.



"Vậy em muốn làm gì?"

Đầu óc Lâm Huyền ong ong.



Sao câu nói của anh cứ có chút mập mờ thế? Lâm Huyền ngăn cho mình nghĩ bậy.



Cô cuốn lấy chăn quay mặt ra chỗ khác, mặc kệ Lục Ngạn đang đợi câu trả lời.



"Em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây!"

[...]

Sáng hôm sau, Lâm Huyền ngủ dậy rất muộn.



Lý do đơn giản vì cô ngủ không quen giường, đến tận đêm cũng không cách nào chợp mắt nổi.



"Tỉnh rồi à?"

Lâm Huyền nhìn sang người bên cạnh.



Đã muộn vậy rồi mà Lục Ngạn không đến công ty sao? Anh là người cuồng công việc, nếu không phải ngày đặc biệt thì chắc không nghỉ đâu nhỉ? Hoặc là cho dù có nghỉ cũng sẽ làm việc ở nhà, nhưng đó cũng chỉ là trong trường hợp bất đắc dĩ.




"Anh không đi làm sao?"

"..."

Lục Ngạn không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền.



Chẳng lẽ vì mất trí nhớ nên cô thật sự quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao? Mọi năm vào sinh nhật anh coi đều nhớ kĩ, vậy mà năm nay lại...!

Lục Ngạn có chút hụt hẫng, vậy nên cô thật sự không biết hôm nay là sinh nhật của anh à?

"Anh làm sao thế?"

Lục Ngạn ngồi dậy, đột nhiên không biết nên nói gì với Lâm Huyền.



Cô quên rồi thì thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một ngày sinh nhật, có nhớ hay không không quan trọng lắm.



"Xuống ăn sáng đi, bây giờ cũng muộn rồi."

Lâm Huyền gật đầu.



Cô vào phòng tắm vệ sinh sinh cá nhân rồi ngay lập tức đi xuống nhà ăn, bụng cô đã réo từ nãy giờ rồi đấy.




"Tiểu Thúy, hôm nay ăn gì vậy?"

"Là mỳ thịt gà thưa phu nhân."

Lâm Huyền ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Lục Ngạn.



"Hôm nay anh không đi làm à?"

"Ừ."

"Sao lại nghỉ thế? Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?"



Hỏi đến đây thì Lục Ngạn cũng không trả lời nữa.



Anh vừa chăm chú ăn, trong đầu lại hiện lên vô vàn suy nghĩ.



Trước khi lấy Lâm Huyền, sinh nhật đối với Lục Ngạn chỉ là một ngày bình thường.



Nhưng sau khi lấy cô thì lại khác, mỗi năm vào ngày sinh nhật, anh đều phải nghỉ ở nhà.



Từ trước tới nay, đó cũng là yêu cầu duy nhất của Lâm Huyền.



Đột nhiên Lục Ngạn lại có chút hoài niệm Lâm Huyền của trước kia.



Cô cái gì cũng nghe theo anh, suốt ngày nghĩ cách làm anh vui vẻ.



Nhưng cô bây giờ đã mất trí nhớ, tình cảm dành cho Lục Ngạn cũng giống như cuốn theo dòng trí nhớ ấy mà biến mất.



"Lâm Huyền, em...!suốt mấy tháng qua em không nhớ ra được chút kí ức gì sao? Một chút cũng không?"

"Ừ.



Mà tôi thấy không nhớ cũng chẳng sao, bây giờ tôi cũng sống tốt đấy thôi."

[...]

Sau khi ăn xong, Lâm Huyền ngồi ở phòng khách xem một bộ phim.



Vì ngủ dậy quá muộn nên bây giờ cũng đã gần trưa, bản tin Lục Ngạn xem mỗi ngày cũng đã chiếu xong từ mấy tiếng trước.



"Tiểu Thúy nè, hôm nay là ngày gì đặc biệt thế?"

"Thưa phu nhân, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là sinh nhật của thiếu gia."

Lâm Huyền nghe xong liền tỏ vẻ đã hiểu.



Ra hôm nay là sinh nhật của Lục Ngạn à, thảo nào anh lại phá lệ không đi làm.



Vậy cô có nên mua gì đó tặng cho anh không nhỉ?

"Chắc tại tôi mất trí nhớ nên quên là phải.



Như mọi năm thì tôi thường tặng gì cho anh ấy vậy?".