Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 110: 110: End




Vài ngày sau, Lục Ngạn có vẻ vì vụ việc kia mà thường xuyên đi sớm về muộn.



Lâm Huyền nghe được rằng người nọ đã chịu khai ra tất cả mọi chuyện, mà hung thủ thật sự cũng không khỏi khiến cho Lâm Huyền ngỡ ngàng.



Người ra tay chính là bạn cũ của ba cô - Châu Thành Oánh, cũng chính là cha của Châu Phiến Ly.



Lâm Huyền không biết giao tình giữa Châu gia và Lâm gia là bắt nguồn từ khi nào.



Cô chỉ biết kể từ khi bản thân vừa mới lên ba thì đã luôn kề cạnh bên Châu Phiến Ly, thật tâm đối tốt với cô ta như chị em ruột.



Nghe nói, năm đó cha cô có một vụ làm ăn lớn, Châu Thành Oánh cũng muốn dành về món mồi ngon béo bở đó nhưng dù cho tìm cách gì cũng vô dụng.



Cũng chắc là vì chuyện này mà ông ta đã nhẫn tâm ra tay với gia đình cô.



Mục tiêu thật sự của Châu Thành Oánh vốn là ba của Lâm Huyền, nhưng lại vô tình giết nhầm người khác là mẹ cô! Phóng hỏa một lần đã gây ra động tĩnh lớn, Châu Thành Oánh chỉ đành ngậm ngùi rút tay.



"Về việc kết tội Châu Thành Oánh, em thấy chỉ có lời khai của người tài xế này vốn không đủ." Lâm Huyền suy nghĩ một hồi, lo lắng hỏi.



"Yên tâm đi.



Người tài xế này rất cẩn thận.





Trước đó ông ta vì sợ Châu Thành Oánh qua cầu rút ván mà đổ hết mọi tội trạng lên người ông ta nên đã thu âm lại tất cả cuộc trò chuyện của hai người bọn họ." Lục Ngạn đẩy một chiếc USB lên bàn, nghiêm túc đáp.



Vừa hay, sự lo lắng trong lòng Lâm Huyền biến mất không tăm hơi.



Cô thở phào nhẹ nhõm, lưng dựa vào thành ghế.



Cuối cùng thì sự thật cũng đã được đưa ra ánh sáng, mọi đau khổ vì mất người thân của cô tuy rằng vẫn chưa nguôi ngoai nhưng đã bớt đi phần nào.





Lâm Huyền không ưa gì Châu Phiến Ly, đó là sự thật.



Nhưng cô vạn phần lại không ngờ tới cha cô ta lại cũng là người như vậy, có thể nhẫn tâm ra tay với người anh em đồng hành bao năm của mình.



"Bao giờ thì xét xử ông ấy?"

Lục Ngạn trầm ngâm đáp lời: "Trước mắt anh đã giao bằng chứng cho cảnh sát điều tra, quá trình chắc cũng phải mất một khoảng thời gian."

Lâm Huyền gật đầu.



Sau đó, không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.



Lâm Huyền ngẩng đầu, phát hiện Lục Ngạn giống như có chuyện muốn nói.



"Việc hai năm trước anh rời đi mà không nói tiếng nào là vì có người bí ẩn tấn công Lục thị.



Theo điều tra, người này có liên lạc với Châu gia."

Nghe Lục Ngạn nói vậy, trong lòng Lâm Huyền không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.



"Anh biết người đó là ai?"

Lục Ngạn gật đầu.



"Là Lục Cảnh.



Lúc đầu anh cũng thắc mắc vì sao cậu ta là nhắm vào anh.



Sau này anh mới nhận ra Lục Cảnh nhắm vào Lục thị.



Lục thị là sản nghiệp mà ông nội để là cho cha anh.



Có lẽ vì không cam tâm nên Lục Cảnh mới nghĩ ra chiêu trò này." Dừng một lát, Lục Ngạn nói tiếp với giọng điệu khinh bỉ.



"Chỉ tiếc cậu ta hợp tác nhầm người, một năm trước anh đã phát hiện ra.





Lục Cảnh không ngờ rằng Lục thị có thể vực lại, sau này mọi chuyện vỡ lỡ, cậu ta đã chủ động ra nước ngoài."

Nhắc đến Lục Cảnh, Lâm Huyền mới sực nhớ ra hai năm cậu ta chỉ hoạt động ở nước ngoài.



Fan hâm mộ không biết lý do, còn tưởng là cậu ấy muốn chuyển đổi hình tượng hướng đến thị trường nước ngoài, thật không ngờ tới lại là vì lý do này.



Lâm Huyền thở dài.



Mọi chuyện đều đã rõ ràng, chỉ là trong lòng cô không hiểu sao vẫn cảm thấy không vui.



Chắc là vì cô biết cho dù hung thủ có nhận được sự trừng phạt thích đáng đi chăng nữa thì cha mẹ cô cũng không thể sống lại.



[...]

Ngày Châu Thành Oánh bị xét xử, Lâm Huyền và Lục Ngạn đã đến thăm mộ phần của cha mẹ cô.




Ánh nắng chiều in lên thảm cỏ xanh mướt, những đám mây nhè nhẹ trôi, từng làn gió mát mẻ thình thoảng lại thổi qua.



Không gian thật yên bình làm sao.



Lâm Huyền ngước đầu lên nhìn bầu trời, bất giác như thấy cha mẹ đang mỉm cười với mình, giống hệt như lúc trước yêu chiều gọi cô đến bên.



"Cuối cùng cũng kết thúc rồi." Lâm Huyền cười thật tươi nhìn lên trên, giống như đang nhìn cha mẹ của mình.



Cô đi đến bên mộ thủ thỉ nói vài câu, toàn bộ quá trình đều được Lục Ngạn thu vào tầm mắt.



Anh yên tĩnh đứng đó, cho đến khi mặt trời đã sắp lặn, hai người mới bắt đầu rời khỏi.



Lâm Huyền nắm lấy bàn tay ấm áp của Lục Ngạn, sự an tâm tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong tim.



Những biến cố đó xảy ra giống như một giấc mộng.





Nhưng thật may mắn, cô vẫn luôn có anh ở bên.



"Lúc sáng Châu Phiến Ly có gọi cho em, cô ấy sắp đi Mỹ rồi, chỉ là hình như vẫn còn rất ghét em..." Lâm Huyền thủ thỉ.



"Đừng để ý đến cô ta."

Lục Ngạn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.



Khoảnh khắc đó, ánh tà dương chiếu rọi hình bóng hai người.



Lâm Huyền chớp chớp mắt, bàn tay bất giác vòng ra sau ôm lấy anh.



Lục Ngạn xoa xoa làn tóc mượt mà của Lâm Huyền, ánh mắt nhìn lên đỉnh đầu của cô tràn ngập sự dịu dàng.



"Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Hai người nắm tay nhau sóng vai đi trên đường.



Đường dây định mệnh từ khi nối vốn đã chẳng thể cắt đứt, cho dù có trải qua chuyện gì đi chăng nữa thì hai người rồi cũng sẽ trở về bên nhau.



Bọn họ đã cùng nhau vượt qua những năm tháng khó khăn nhất cuộc đời, thử hỏi nếu như trong lòng không tồn tại tình yêu dành cho đối phương, thì mấy ai có thể kiên trì được đến cuối cùng?

[Hoàn Chính Văn |31.3.2022| ].