Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 10: 10: Vậy Nếu Mình Tìm Ra Một Kim Chủ Nào Đó Bao Nuôi Thì Sao Nhỉ




Hừ.



Có dịp nhất định phải dạy dỗ bà ta một trận mới được, coi như là trả lại những uất ức mà cô phải chịu trước khi mất trí nhớ.



Một lát sau, Tần Hách từ trên tầng hai đi xuống, trong lúc đi ngang qua người cô, anh dừng lại một chút để chào hỏi.



"Thiếu phu nhân!"

Thấy Tần Hách chào mình xong thì định rời khỏi, Lâm Huyền vội vàng lớn giọng ngăn cản.



"Khoan đã! Tần Hách, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu."

"Thiếu phu nhân cứ hỏi, tôi sẽ trả lời đầy đủ."

Lâm Huyền ậm ờ suy nghĩ một lát, sau đó thẳng thắn lên tiếng.



"Hôm qua cậu có ở cùng Lục Ngạn không? Anh ấy vì sao lại dính mưa thế hả?"

Tần Hách cúi đầu không đáp.



Chuyện này là vấn đề của giám đốc, nếu như anh nói ra thì có bị giám đốc trách phạt không nhỉ? Nhưng dù sao phu nhân cũng là vợ của giám đốc, hơn nữa...!Suy nghĩ một lúc lâu, Tần Hách quyết định nói ra.



"Thưa thiếu phu nhân, giám đốc hôm qua tới nhà hàng đón phu nhân không thấy nên đã đi tìm khắp nơi.



Sợ rằng ngồi trên ô tô không nhìn thấy rõ lắm nên đã xuống xe tìm kiếm."

Nghe Tần Hách nói xong, Lâm Huyền suýt nữa bị sặc nước.



Cô đặt ly nước lên bàn, một tay vuốt vuốt trước ngực.



Tần Hách thấy không còn chuyện của mình nữa bèn biết ý về trước.



Lâm Huyền nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định lên xin lỗi Lục Ngạn.



Dù sao anh cũng là vì cô nên mới dầm mưa như thế, hơn nữa còn có nguy cơ bị cảm lạnh.



"Tiểu Thúy, để tôi bưng cháo lên cho."



"Vâng! Thưa thiếu phu nhân."

Lâm Huyền nhận lấy khay đựng cháo từ tay Tiểu Thúy, cất từng bước nặng nề tiến đến phòng của Lục Ngạn.



"Em vào nhé!" Để tránh Lục Ngạn từ chối, Lâm Huyền đã ngay lập tức nhanh trí đẩy cửa tiến vào.



"Hồi sáng anh chưa ăn gì nên em sai Tiểu Thúy hâm lại chút cháo mang lên cho anh."

"Để đó rồi đi xuống đi." Lục Ngạn tập trung duyệt kế hoạch, không chú ý đến Lâm Huyền đã đi tới bên cạnh.



"Để em bóp lưng cho anh nha." Lâm Huyền ra sức lấy lòng.





Nếu như làm tên ác bá này vui vẻ thì có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ tốt hơn một chút.



Tỉ như thích đi đâu thì đi chẳng hạn.



"Tôi không có mỏi vai."

"Vậy để em đi pha cho anh một tách cà phê nhé?"

"Không cần."

Lâm Huyền bĩu môi.



Cô đi tới bàn đối diện rót cho mình một cốc nước, mệt mỏi thở dài một cái.



"Đêm qua tôi đi tìm em đơn giản chỉ vì trách nhiệm.




Tôi không muốn em lại nhập viện giống như lần trước, ông nội sẽ trách tôi không chăm sóc em.



Nên em cũng đừng vì thế mà hiểu lầm điều gì."

Lâm Huyền nghe xong, trong lòng không khỏi ba chấm.



Ý anh là cô hiểu lầm anh thích cô sao? Cô đơn giản chỉ muốn bù đắp lỗi lầm của mình vì về nhà mà không báo với anh một tiếng thôi.



Thế mà cũng có thể khiến anh suy diễn lung tung được.



"Biết rồi!" Lâm Huyền để lại hai chữ sau đó đi ra ngoài.



Anh cũng không nghĩ mình là ai, được cô bưng cháo lên chính là phúc phần anh tu mấy kiếp mới có được đấy.



Hừ!

[...]

Vì Lục Ngạn bị bệnh nên liên tiếp một tuần anh không hề đến công ty.



Kế hoạch của Lâm Huyền cũng vì thế mà lộn tùng xào hẳn lên.



Với cái đà này thì không biết bao giờ cô mới có thể ly hôn cùng Lục Ngạn được.



"Còn cách gì nữa không nhỉ? Chẳng lẽ cứ đi qua đi lại trước mặt anh ấy mãi? Mình cũng đã thử rồi, chẳng có hiệu quả gì cả."

Lâm Huyền suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định lên mạng tìm kiếm.



Việc gì khó, có chị google lo!

"Ngoại tình? Sao mình lại không nghĩ ra cách này nhỉ? Cơ mà nếu như làm vậy e rằng mình sẽ mang tiếng xấu muôn đời mất, không được không được."

Lâm Huyền lăn qua lăn lại trên giường, cô thật sự không biết nên làm thế nào cả!


"Hay thử đọc quyển nhật kí kia nhỉ?"

Khoảng mười lăm phút sau, Lâm Huyền đã tìm ra được một loạt việc mà Lục Ngạn ghét.



"Thật không ngờ mình lại từng nhân lúc Lục Ngạn ngủ say mà lén hôn anh ta, kết quả còn bị phát hiện.



Ôi mẹ ơi."

Sau đó còn bị anh ta lạnh lùng thốt ra một câu Đừng tưởng sử dụng những chiêu trò hạ tiện thì tôi sẽ thích cô!



Nếu như không phải do mất trí nhớ thì bây giờ có lẽ Lâm Huyền đã xấu hổ đến mức tìm một cái hố tự mình chui vào.



"Vậy nên bây giờ mình phải tỏ ra là mình rất yêu anh ta? Còn làm những hành động sến sẩm như hôn, nắm tay, ngủ chung à? Ôi trời, ngại chết đi mất."

Lâm Huyền úp đầu vào gối lăn qua lăn lại, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm những câu than trời kêu đất.



Lục Ngạn đứng tựa vào cửa phòng của Lâm Huyền, hai tay khoanh ở trước ngực, cười nhẹ một cái.



Lúc trước khi nghe Tiểu Thúy nói Lâm Huyền muốn ly hôn anh còn không tin.



Cô yêu anh như vậy, vì anh mà cố gắng làm rất nhiều chuyện, làm sao có thể chỉ vì mất trí nhớ mà quên đi đoạn tình cảm sâu đậm ấy? Nhưng bây giờ thì anh tin thật rồi!

Hóa ra cô bám theo anh cũng chỉ vì muốn ly hôn thôi sao? Muốn anh ghét cô?

Lục Ngạn đi xuống tầng một, ngoắc tay với Tiểu Thúy ý bảo tới đây.



"Thiếu gia có gì giao phó?"

"Hôm trước cô nói Lâm Huyền muốn ly hôn? Là ai chỉ cho cô ấy cách bám lấy tôi mỗi ngày hả?"

Lục Ngạn lạnh lùng uống một tách trà.



Không hiểu sao nghĩ đến việc Lâm Huyền không cần mình nữa, anh lại có chút mất mát và hụt hẫng.




"Là Tống tiểu thư Tống Thanh Ca.



Cô ấy bảo cách này sẽ giúp thiếu gia thích phu nhân hơn, nhưng phu nhân hình như có vẻ không tin lắm."

Tiểu Thúy nói xong không thấy Lục Ngạn hỏi gì nữa bèn lui trước.



Không biết thiếu gia có hiểu được dụng ý trong câu nói kia của Tống Thanh Ca hay không.



Là giúp thiếu gia thích thiếu phu nhân hơn hay là ghét bỏ đây?

Lục Ngạn nhắm mắt lại suy nghĩ một chút.



Anh không thích người khác cứ bám lấy mình, điều này có lẽ Tống Thanh Ca cũng biết.



Vậy vì sao cô ấy lại chỉ cách này cho Lâm Huyền?

Nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu Lục Ngạn, đêm nay có lẽ lại một đêm không ngủ được.




[...]

Sáng hôm sau, vì ngủ muộn nên Lâm Huyền dậy rất trễ.



Cô uể oải đi xuống nhà bếp tìm kiếm thứ gì đó để lót bụng.



Lâm Huyền ngồi vào bàn ăn, không hiểu sao ăn mấy cũng không thấy ngon.





Hôm nay Lục Ngạn chắc là đã đi làm rồi nhỉ?

"Tiểu Thúy, Lục Ngạn chưa dậy sao?"

"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi."

Lâm Huyền không có hứng ăn uống.



Cô úp mặt xuống bàn ăn.



Lục Ngạn đến công ty rồi, cô có nên đi theo không nhỉ? Hay là ở lại đây đợi đến tối anh sẽ về?

"Mấy cách mà mình nghĩ ra có chút...!hơi khó thực hiện.



Hay là đi hỏi Tống Thanh Ca nhỉ, cô ta nhất định sẽ có rất nhiều cách..."

Lâm Huyền hít sâu một hơi.



Tạm dẹp kế hoạch sang một bên đã.



Lần trước cô có nói mình muốn làm diễn viên, bây giờ cũng nên tìm hiểu một chút.



"Nếu muốn bước vào giới giải trí thì nhất định phải có người nâng đỡ.



Còn muốn đi lên bằng thực lực thì có vẻ hơi khó..."

"Vậy nếu mình tìm ra một kim chủ nào đó bao nuôi thì sao nhỉ?"

Lâm Huyền cười hì hì vì suy nghĩ vớ vẩn của mình.



Sẽ có mấy ai chịu bao nuôi người như cô chứ, hơn nữa còn là người đã có chồng.



"Chắc là sau khi ly hôn mình mới có thể bắt đầu sự nghiệp làm diễn viên được.



Lúc đó thì không còn bất kì rào cản nữa rồi.



Mình sẽ là người phụ nữ độc thân kim cương được săn đón nhất.".