Lục Tổng: Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 10: Pha Lê Đen




Cảnh Nghi mặt đang tối sầm nghe thế càng tối sầm hơn anh đập bàn một cái thật mạnh

"Hai người nói cái quái gì vậy hả"

Anh gằn giọng giọng nói trầm thấp đầy đáng sợ khiến hai người trước mặt cũng đôi phần lo sợ

"Chị Uyển Đình mất tích từ buổi tiệc hôm qua"

Hai người trước mặt không ai xa lạ mà chính là Cảnh Diễn và Uyển Thanh

"Chuyện là như vầy"

Tối hôm qua

Uyển Thanh vừa đi vệ sinh ra thì thấy Uyển Đình từ một chỗ khuất bước ra

"Chị Uyển Đình"

Nghe thế Uyển Đình lau giọt nước mắt còn đọng trên gò má hồng hào đi

"Chị khóc à"

Nói vậy nhưng cũng vô ích Uyển Đình vẫn bước đi

Khi bước gần tới thì đèn tắt hết

Uyển Thanh cảm nhận được vài tiếng động lạ phía trước

Khi đèn sáng thì trước mặt cô Uyển Đình không còn ở đó nữa mà chỉ còn chiếc giày cao gót của cô

Nghĩ là cô làm rơi nên Uyển Thanh nhờ Cảnh Diễn đưa mình tới nhà trả nhưng thứ chờ đợi họ trong căn nhà chỉ toàn là sự lạnh lẽo và đống hỗn độn như ai tìm kiếm gì đó

Hiện tại

"Chết tiệt"

Cảnh Nghi nghiến răng kèn kẹt

Rồi trong đầu anh loé nên suy nghĩ

"Cẩn Sinh chuẩn bị máy bay đi qua Thụy Sĩ trong vòng 30p nữa"

Chỗ của Uyển Đình

Cô vừa mở mắt ra thứ đón chào Uyển Đình không phải ánh sáng ban mai hằng ngày nữa mà chỉ là khung cảnh đầy tối tâm

Lần mó xung quanh nhưng cảm giác cũng là nền đất đầy lạnh lẽo

Két

Tiếng cánh cửa sắt hoen gỉ mở ra âm thanh đinh tai nhức óc khiến ai nghe cũng phải nhíu mày khó chịu

Thứ ánh sáng chói loá xông thằng vào đôi mắt chìm vào bóng tối từ nảy giờ

"Ưm"

Cô nhắm chặt mắt rên tiếng kêu khó chịu

"Dậy rồi sao"

Giọng nói quen quen cũng lạ lạ Uyển Đình từ từ mở mắt ra trước mắt là con người mà cô vừa quen cũng vừa lạ lẫm

"Trương Thiên Dạ"

Giọng nói bất ngờ cũng vừa hoảng sợ của cô khiến người trước mặt mỉm cười đắc ý

"Tôi hỏi cô viên pha lê đen đâu"

"Không biết"

Câu hỏi đầy sự uy nghiêm của anh ta chỉ nhận lại hai từ phũ phàng từ Uyển Đình

Chuyện là như thế này

Uyển Đình cũng Thiên Dạ gặp nhau trong buổi bán đấu giá ở Myanmar vào 3 năm trước

Cô và hắn tranh giành nhau viên pha lê đen có 1 không 2 trên thế giới

Tuy là anh ta thắng được nhưng trong khi cất giữ ở ngân hàng bậc nhất thì cô cũng trộm đi ngay trong đêm

"Cô chỉ là sinh viên nhưng không ngờ gan cùng kỹ năng của cô cũng không tồi"

Uyển Đình bật cười thành tiếng khiến những người đối diện cũng ngây ra

"Không phải tôi giỏi mà do các anh quá tệ, Dễ dàng bị những thuật máy tính đơn giản của tôi phá, haha đầu các anh toàn là đậu phụ thối rồi"

Cô mỉm cười đắc ý trước những lời sỉ nhục

"Một cô gái nhỏ như mày cái miệng cũng gan quá nhỉ mày cần cái lưỡi nhỏ bé này nữa không"

Vừa nói hắn ta nhào tới hôn ngấu nghiến môi cô

Nhưng anh ta đâu ngờ được bị cô cắn vào lưỡi một cách đau đớn, máu toả ra lấp đầy khoang miệng

Dứt môi cô ra thì lưỡi anh ta mất một mảng da

" Con mẹ nó mày là chó à"

"Đúng tôi là chó đấy coi chừng bà đây cắn chết mày"

Vừa nghiến răng nói thì Uyển Đình phun nhưng giọt máu còn trong khoang miệng của mình rồi mỉm cười nhẹ

"Dơ bẩn"

Thiên Dạ tức đến nổ lửa hắn gằn giọng đầy tức giận

"Pha lê đen đâu"

"Tao đã nói không biết mày nghe rõ không hay là tai mày bị chó gặm rồi"

Hắn ta lùi về phía cánh cửa sắt kia rồi gằn giọng. ngôn tình hay

"Em không nói tôi sẽ nhốt em ở nơi tối tăm này mãi mãi"

Ở chỗ khác

Cảnh Nghi vừa bước xuống chiếc máy bay tư nhân của mình

Sau lưng anh là một quân đội sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào