Sau ngày hôm đó Triệu Thành Quân càng thêm có hảo cảm với Lục Ân Nhị cũng không có bài xích anh như ngày trước điều này làm anh cảm thấy bản thân như đạt được thành tựu to lớn, trên công ty cũng không có rảnh rỗi tìm cậu mà chỉ khi nào cậu rảnh tới giờ nghỉ trưa mới dám vác mặt qua tìm cậu đi ăn.
Tiêu Nghi Kiến lòng đầy nghi ngờ nhưng không có nói ra, hắn từ ngày đó cũng không được qua đón Triệu Tiểu Nhan như trước. Hắn ấm ức mà chỉ có thể thở dài. Giờ cơm trưa khu căng tin chật kín người, đông kịt vướng mắc không có lối ra cũng không có lối vô xếp hàng chờ rất lâu, anh ngạc nhiên thoáng ngẩn người anh không hay xuống đây nhưng biết là sẽ rất đông và chờ lâu nhưng không ngờ lại lâu như vậy.
Triệu Thành Quân liếc mắt qua anh, cậu bình thản nói: “ Cậu ra bàn ăn ngồi chờ trước đi, lát tôi mang thức ăn ra hộ luôn cho.”
Dứt lời cậu bước đi vào nhưng anh theo sau: “ Không cần, tôi đi cùng cậu. Lần sau còn quen biết để gọi món.”
Tiêu Nghi Kiến đằng xa đứng cùng những người khác chép miệng không khỏi cảm thán: “ Cảm giác như tôi đã mất chức vị của bản thân.”
“Chức thái giám hả?”
“Bổn cung đã chính thức thất sủng.” Hắn giả bộ lau đi những giọt nước mắt vô hình.
Mặc dù biết hắn khá thân với cậu nhưng ăn nói cũng: “ Thứ xàm, kệ cậu ta đi, chúng ta đi lấy đồ ăn không hết nhịn cả đám.”
“ Chờ tôi với.”
Triệu Thành Quân đang xếp hàng đứng chờ, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại xem bản tài liệu đại ca gửi qua, Tô Đình Giang từ đâu hùng hổ đi tới, nhân viên ở đây đa số đều trong nhóm công ty biết cô ta bản tính xấu xa, chuyên gia chèn ép tổ trưởng của tổ khác, cậy hơi Tô phó tổng mà vênh váo khắp nơi. Mọi người tự dãn ra thành một đường, cô ta hiên ngang bước tới, ăn mặc sang trọng, bộ vest đỏ nữ bó sát lóa mắt.
Cậu thấy tiếng động quay đầu ra liền thấy khuôn mặt hung dữ tiến tới, cậu tỏ ra thờ ơ như mọi lần chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô ta thuyết trình một bài dài, giày cao gót nện mạnh xuống nền phát ra âm thanh chói tai.
“ Triệu Thành Quân!”
Giọng nói xe xé chói tai cất lên, mọi người nín thở nghe cô ta nói. Cậu không tỏ quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh xem cô ta hôm nay muốn làm gì tiếp theo. Lục Ân Nhị có hơi giật mình, anh không vội ngẩng đầu lên, anh muốn xem hôm nay cô ta tìm cậu muốn làm khó như thế nào. Tô Đình Giang không để ý xung quanh nên không biết anh có mặt ở đây, đằng xa đám Tiêu Nghi Kiến bình tĩnh bê thức ăn ra ăn xem kịch vui.
“ Tôi cá hôm nay cô ta muối mặt lắm.”
Người khác lên tiếng, hắn nhếch mép: “ Đăng xuất khỏi sever công ty mà thôi.”
Mặc dù là đến giờ nghỉ trưa nhưng cô ta không có định nghĩa đấy mặc kệ: “ Cậu làm xong việc tôi giao chưa mà dám xuống đây, cậu có biết mục dự án tôi giao cho cậu lần trước quan trọng như thế nào mà cậu dám làm sơ sài, qua loa rồi nộp lên cho tôi lấy lệ. Cậu có muốn làm tiếp ở đây không mà dám như vậy, cậu có tin một tiếng của tôi sẽ khiến cậu mất chức hay có khi rời khỏi nơi này không?”
“ Tô thư ký, tôi làm theo đúng yêu cầu của cô, tăng ca mấy hôm nay chỉ vì dự án của cô, giờ cô lại trách tôi làm không tốt. Đáng lẽ ra cô muốn tốt thì phải tự mình làm chứ.”
Tiêu Nghi Kiến đằng xa nghe ngữ khí của cậu liền biết có người xúi cậu, Lục Ân Nhị đứng đằng sau cậu cúi gằm đầu xuống đất nhịn cười, anh chỉ bảo cậu không phải sợ nếu cô ta nói lý thì cứ nói lý lại, ai ngờ cậu lại còn có bộ mặt đanh đá như vậy.
Triệu Thành Quân khó hiểu không biết anh cười cái gì, sắc mặt cô ta vô cùng kém, xám xịt mây giăng, đám nhân viên thấy tình hình không ổn vội lui ra xa. Mấy người núp từ xa, xì xào bàn tán lọt vào tai, cô ta tức tối quay đầu lạ thì ai nói cũng im bặt. Mặt Tô Đình Giang đỏ bừng nhìn người trước mắt càng thêm chướng mắt, cái loại ẻo lả như đàn bà này sao lại được lòng người thế chứ.
“ Ai còn nói nữa xác định tinh thần xuống phòng nhân sự nhận tiền lương tháng này cút khỏi đây.”
Xem ra cô ta đã để trong lòng, Lục Ân Nhị phì cười anh không ngờ đứa cháu gái mà Tô phó tổng cất công đưa vào đây, giờ chỉ vì giây phút nông nổi chính xác hơn là ngu xuẩn mà bị đuổi việc thì chắc ói máu mất.
Tiếng phì cười khẽ cất lên, Tô Đình Giang tức giận quát lớ: “ LÀ AI DÁM CƯỜI? Muốn bị đuổi việc đúng không?”
Triệu Thành Quân hoài nghi không biết anh cười vì cái gì, anh ngẩng đầu lên, mày nhướng lên khiêu khích nhếch mép cười khinh bỉ: “ Cô đuổi việc được tôi sao? Cô Tô chứ vị cũng lớn quá nhỉ?”
Tô Đình Giang sợ hãi, đôi mắt trừng lớn, sững người, bộ dáng run sợ của cô ta lúc này khá buồn cười, cậu đang muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theo. Lục Ân Nhị khoanh tay bộ dáng cao ngạo, bình tĩnh, phong thái toát ra đặc biệt áp bức tuy anh chưa ra thương trường được mấy lần nhưng anh sẽ không kém bất cứ ai.
“ Lục phó tổng, sao ngài cũng ở đây?”
Bờ môi run rẩy va chạm vào nhau không dám cùng anh đối mắt, nhân viên lúc này mới để ý tới có sự góp mặt của anh ở đây càng thêm hóng hớt.
“Lục phó tổng thật soái.”
“Trừng trị con ả đó đi Lục phó tổng.”
“Cho chừa cái tội ăn hay ăn hiếp nhân viên.”
“ Không biết Lục phó tổng định xử lý như nào?”
“Dù sao cũng là trợ lý Tô phó tổng không thể nhìn mặt ông ta một lần.”