“Thành Quân.”
“Thành Quân.”
“Thành Quân…”.
Đây là lần tình cờ thứ mấy Triệu Thành Quân nghe thấy anh gọi tên mình, trùng hợp gặp mặt ở căng tin thì thôi, đằng này lúc nào cũng thấy Lục Ân Nhị có mặt ở mọi ngóc ngách chỉ cần cậu ra khỏi phòng.
Tiêu Nghi Kiến lén lút thì thầm bên tai cậu:" Anh, có phải Lục phó tổng anh ta…"
Triệu Thành Quân lườm hắn:" Cậu đừng có vớ vẩn. Lo làm việc đi."
“Đến giờ tan tầm rồi, anh xem bên ngoài trời sắp rồi còn không mau đi đón tiểu Nhan là muộn đó.”
Cậu giật mình, quá tập trung không để ý bên ngoài màu cam hoàng hôn vừa lên xuyên qua cửa kính hắt lên khuôn mặt cậu. Ngón tay dừng lại trên bàn phím, thời gian không còn sớm, hôm nay không bị Tô Đình Giang làm phiền nên không phải tăng ca.
Tiêu Nghi Kiến:" Để em đưa anh đi."
“Không cần, cậu có việc cứ đi trước đi. Tôi đi một mình được rồi.”
“Đâu, em có việc gì đâu.”
“Mặt cậu biểu lộ rõ kia, không cần giúp tôi tiết kiệm tiền xe. Cứ đi đi.”
Cậu đã nói vậy rồi, hắn cũng không cố chấp. Vội vàng chạy đi vẫy tay tạm biệt cậu, thang máy chật chội, người chen chúc nhau đi vào cậu có phần không quen. Có lẽ trước toàn tăng ca đi một mình, hôm nay lại về sớm nên số lượng người về sẽ nhiều.
Lục Ân Nhị nhàn nhã lái xe chạy ra, anh thong dong nhìn hai bên đường, thấy cậu đang đứng chờ xe. Cửa xe dần hạ xuống, anh thò mặt ra ngoài mỉm cười vẫy tay chào hỏi.
“Thành Quân.”
“Là cậu.” Cậu thấy anh không biết nói gì thêm.
Lục Ân Nhị:" Đợi xe sao?".
“Ừ.”
“Đi không tôi chở cậu đi, cậu đón tiểu Nhan phải không?”.
“Không cần đâu, tôi chờ xe sắp tới rồi.” Cậu nhìn vào thời gian trên điện thoại, thói quen chờ xe của cậu luôn chú ý tới thời điểm mà xe đi qua đây.
“Đừng ngại, tôi biết cậu đang vội. Cứ lên đi, tiện đường nên giúp mà.”
Giằng co mãi cũng không được, anh có ý tốt liên tục vỗ vào ghế phụ, gió có chút lộng thổi qua người cậu, áo sơ mi mỏng manh ép sát vào thân người cậu, cả người nhỏ nhắn, ốm yếu. Anh không hiểu sao lại lo cậu sẽ bị gió cuốn mất bất cứ lúc nào, cổ áo trễ sang một bên, xương quai xanh tinh xảo làn da trắng ngọc hiện rõ trước mắt anh.
Triệu Thành Quân mở cửa lên xe, một con vịt trắng gấu bông tung cánh được buộc vào gương chiếu phía sau chạm vào mắt cậu, rung lắc ngả nghiêng hai bên, đôi mắt đen như nhìn vào cậu.
Anh khởi động xe, chầm chậm di chuyển chạy đi. Tiếng nhạc du dương, trầm bổng mang tới tâm trạng vui vẻ phá tan bầu không khí lúng túng, cứng ngắc này. Triệu Thành Quân khá thoải mái, tay chống lên cằm ngước nhìn ra ngoài cửa kính, mọi thứ đang đều lướt qua nhanh.
Triệu Tiểu Nhan đứng gọn, nép vào cái cây lớn cạnh trường, con bé giương đôi mắt ra xa tìm bóng dáng cậu. Đôi tay nắm vào nhau mong chờ, ngóng đợi cha tới. Khóe miệng nhếch lên cười lớn:" Cha."
“Tiểu Nhan.”
Cậu bước chân đi qua tới bế con gái lên, hôn nhẹ lên má. Con bé tiếp nhận híp mắt lại cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn từ trong túi áo lôi ra chiếc kẹo để trước mặt cậu.
“Cha, cho cha này.”
Triệu Thành Quân xòe tay ra nhận:" Ở đâu vậy? Tiểu béo cho con à?".
Tiểu Nhan gật đầu, thêm cười rạng rỡ:" Hôm nay trên lớp chơi trò chơi thắng, cậu ấy cho con."
“Con đã cảm ơn tiểu béo chưa?”
“Rồi ạ.”
Triệu Thành Quân giúp con bé chỉnh lại kẹp tóc, cẩn thận sang đường. Tiểu Nhan phát hiện chiếc xe có điểm quen mắt, còn chưa kịp hỏi cửa xe đã mở ra.
Lục Ân Nhị vẫy chào:" Xin chào tiểu Nhan, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
“Chú Lục.”
“Chính xác.” Anh cùng tiểu Nhan trêu đùa.
Triệu Thành Quân không muốn cùng anh nói chuyện ấu trĩ, miễn sao con gái vui vẻ nói chuyện là được. Anh vừa tập trung lái vừa trả lời các câu hỏi của con bé, con vịt trắng lắc lư làm con bé chú ý.
Bàn tay nhỏ muốn vươn lên lấy nhưng không với tới, cậu thấy con gái định lấy đồ của anh vội ngăn cản. Lục Ân Nhị để ý tới, đưa tay ra tháo cái dây buộc con vịt lên gương, dây tháo ra cùng lúc con vịt thụt xuống, anh cúi xuống cầm lên đưa vào tay tiểu Nhan.
“Cảm ơn chú Lục.”
Triệu Thành Quân:" Ân Nhị!."
“Không sao, tiểu Nhan tò mò thì cho con bé cầm.”
Lục Ân Nhị vẫy tay, con bé cầm lên con vịt trắng hai má như tô phần hồng, đôi mắt được làm bằng ruby đen, vải trắng được làm bằng sợi chỉ bạc đặt riêng bên trên vải mịn làm lông vịt. Tiểu Nhan vuốt ve món đồ dễ thương như thế này con bé ít khi được thấy, sợi lông mềm mại, mượt mà, bóp cái bụng béo của vịt rất đàn hồi, nảy lại ngay sau khi thả tay.
Triệu Thành Quân có phần lo sợ khi tiểu Nhan lại tỏ ra thích thú với con vịt bông của anh. Tiểu Nhan giơ lên khoe cậu:" Cha, sờ thử xem. Con vịt béo này mềm lắm."
Con bé nắm lấy bàn tay cậu, ngón tay di chuyển lên bộ lông êm ái, giống như bộ lông vịt được làm phù hợp cân với mọi thời tiết. Sâu bên trong, bụng vịt nảy nảy lại, cậu không khỏi tỏ ra hứng thú, dưới đáy mắt cất giấu đi sự thích thú với món đồ trẻ con. Sờ thêm mấy lần nữa cùng tiểu Nhan vui chơi với con vịt.
Lục Ân Nhị liếc qua hai cha con đang chìm trong niềm vui nhỏ, anh không làm phiền tới, chỉnh âm lượng loa thấp xuống rồi tập trung lái xe.