Lục Tổng, Anh Cứ Chờ Đấy!

Chương 45: " Bình giấm chua lè " mang tên Lục Thần Bắc




Triệu Vy hả ? - Giám đốc hãng nước hoa cô ký hợp đồng gọi đến - Hãng mình vừa có đại sứ mới, sắp tới em có thể sắp xếp thời gian đến set chụp cùng và hướng dẫn bạn ấy được không ?

Cô sực nhớ ra, cái đợt mà cô kí hợp đồng với Lục Thần Bắc ý, hạn dài tận 1 năm lận. Giờ mới có gần nửa thời gian, vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cho tốt :

- Vâng, thứ 4 này em rảnh

- Tốt, Lục Thần Bắc cũng sẽ đến luôn, nhưng không chụp, chỉ mang tính chất như đạo diễn và kiểm duyệt thôi

- Vậy hẹn anh thứ 4, em xin phép cúp máy trước ạ

Cô liền lên mạng tra thông tin về người kia : Đẹp trai, học vấn khủng, gia thế xuất sắc miễn bàn ... nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy cậu không bằng Lục Thần Bắc. Có lẽ trong mắt cô anh đã là một người vô cùng hoàn hảo mà khó ai có thể sánh được, điển hình là trường hợp này. Mà từ cái hôm ở sân thượng ... hai người vẫn chưa liên lạc với nhau. Chẳng biết ... bây giờ anh đang như thế nào rồi nhỉ ?

Đến sáng thứ 4, cô xin nghỉ phép rồi có mặt tại studio lúc 8 giờ. Vừa đến, ekip đã vội chạy ra, đưa cho Triệu Vy trang phục hôm nay. Cô mặc vào, có vẻ hơi chật so với size của cô thì phải. Bộ váy nó cứ ép ép vào eo, làm cô thấy hơi khó thở

Lúc này cô nhẹ nhàng bước ra, thấy cậu trai kia đã đứng đợi từ bao giờ :

- Em chào chị ! Em là Vương Lăng Khải, 22 tuổi, mong tiền bối sẽ chỉ giáo nhiều hơn

Cô mỉm cười, lịch sự đưa tay ra bắt lại :

- Không cần khách sáo thế đâu, dù sao cũng sẽ làm việc chung lâu dài mà, dần dần sẽ quen

Đúng lúc này, anh xuất hiện, kéo tay cô và cậu ra, gương mặt có chút gì đó ... À không, tràn đầy sự khó chịu :

- Chào, tôi là Lục Thần Bắc, tiền bối của cậu

Lăng Khải bối rối chào lại :

- À, v-vâng, em chào anh, rất mong sau này được chỉ dẫn

Anh gật đầu cho có lệ rồi vội vàng kéo cô ra khỏi phòng thay đồ. Đến ngoài hành lang, anh mới buông tay cô ra, trách móc :

- Thân thiết quá nhỉ ? Thấy thằng đàn ông nào cũng sà vào như thế à ?

- Không, sà vào mỗi anh thôi



- Cái thứ hai, mặc cái váy như thế này, bó thấy mẹ ra, cô chẳng thèm thay mà còn đứng nói chuyện rất vô tư với nó. Chả sợ lộ hàng à ?

- Em định bảo ekip thay rồi nhưng vừa ra là đã thấy cậu ấy đứng ở đấy

- Nếu không có việc gì thì đừng có thân thiết quá, tôi ... tôi không muốn bị người ta bàn tán đâu

Cô mím chặt môi, định nói gì đó thì lại bị anh cắt lời :

- Thứ ba, cô chưa ăn sáng đúng không ? Mặt xanh đi trông thấy rồi này

- Hôm qua em chạy deadline, sáng nay ngủ dậy hơi muộn nên chưa kịp ăn

- Ăn gì ? Tôi đặt

- Ây, không cần ...

- Tôi đặt cho mọi người, không đặt cho cô

- Vậy 1 suất tokbokki phô mai sốt cay - Nói xong cô quay người rời đi, mặt lộ rõ vẻ giận dỗi

Đến khi đạo diễn bắt đầu set máy quay, một anh shipper bất ngờ giao một đống đồ đến :

- Dạ, cho em gửi 24 suất tokbokki phô mai sốt cay đặc biệt, 24 suất sốt cay thông thường kèm theo 1 cốc trà sữa nữa ạ. Có người chuyển khoản rồi nên mọi người cứ thưởng thức, không cần thanh toán đâu ạ. Nếu chẳng có việc gì nữa thì em xin phép về

Mọi người ùa ra nhận lấy nhận để, Lục Thần Bắc bỗng cao giọng nhắc nhở :

- Nhớ để lại trà sữa với hộp tokbokki phô mai sốt cay không hành cho Triệu Vy nhé, em ấy không ăn được hành đâu

Cô trố mắt quay sang nhìn anh. Ủa, mình có nói hả ta ? Nhưng rồi anh cũng đưa đồ ăn tới trước mặt, xoa đầu cô rồi nói :

- Ăn đi, đừng có bỏ bữa, không anh sót lắm đấy - Nói xong anh còn quay sang Lăng Khải, lườm một cú cháy máy

Triệu Vy bối rối, gỡ tay anh ra :

- Em biết rồi mà. Ở đây nhiều người, anh làm thế không ngại à ?

- Ngại gì, chúng ta .... còn từng làm nhiều thứ hơn thế nữa. Thôi, ekip cho tôi xin ảnh các dáng pose đi rồi chuẩn bị bắt đầu công việc nhé



Ảnh được đưa đến rất nhanh, nhưng vừa nhìn thoáng qua, Lục Thần Bắc đã cau mày :

- Xin cái bút ! - Nói rồi anh thẳng tay gạch chéo vào tất cả các ô ảnh, chỉ để sót lại vài tấm

Một staff chạy ra :

- Ôi anh ơi ! Như thế này không được đâu ạ, dù có quyền điều hành hôm nay nhưng anh gạch gần hết đi rồi thì hãng biết chụp thế nào ?

- Vậy chụp ảnh hay đi khoe thân ? Chụp ảnh hay tạo cơ hội cho hai người thân mật ? Hai tay chạm vào nhau đã đành, đây lại còn gần như cả mặt. Muốn giải thích sao ?

- Dạ ... Mấy dáng này, trước đây anh ... đều chụp với chị rồi mà - Bạn ấy lí nhí

Anh hơi quê nhẹ :

- Nói chung ... đây là mấy cái dáng cô ấy chỉ được chụp với tôi thôi, còn với người khác thì dẹp hết đi

- Vâng ạ ...

Suốt cả buổi chụp, anh luôn trưng ra cái biểu cảm khó ở. Thỉnh thoảng lên cơn lại quay sang lườm Vương Lăng Khải, cứ tính sáp sáp vào gần thì anh liền chỉ điểm rồi kéo họ ra. May sao Triệu Vy cũng có kinh nghiệm, nên những hành động như ôm mặt, nắm tay, khoác eo, ... cậu vẫn được cô chỉ dạy một cách thuần thục

Đến cuối giờ, khi tất cả đang dọn đồ tan làm, anh bỗng gọi cậu ra bên ngoài, đứng " hàn huyên tâm sự " gì đó rất lâu. Cuối cùng, lúc nói chuyện xong, cậu bước vào trước, không nhìn cô lấy một cái, vội vàng lấy túi và quần áo định đi về ngay

Cô nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu không ổn, liền núi tay cậu lại, hỏi thăm :

- Này, em bị làm sao vậy ? Sao nhìn ...

- Em ổn, tiền bối bỏ ra đi ạ, không người khác nhìn vào lại hiểu lầm

- Hiểu lầm ? Hiểu lầm gì ?

- Lục Tiên Sinh vừa bảo rằng em không có cửa với chị, khôn hồn thì tránh xa ra, nếu chẳng nghe lời thì anh ấy ... anh ấy - Cậu nói như muốn phát khóc - Anh ấy nói sẽ giết em ! Nên nếu chị muốn còn nhìn thấy em, tốt nhất đừng lại gần nhau nữa ạ ! Hôm nay em có hơi lỡ lời, chưa lễ phép với tiền bối thì em thực sự xin lỗi ạ ! Chào tiền bối, em xin phép em về !

Nói xong, Lăng Khải chuồn đi mất. Cô thì đứng đơ ra mất vài giây, load lại toàn bộ thông tin cậu vừa nói ....

Cái " bình giấm chua lè " này, thật là ...