[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công
Đảo nhỏ ở ngay trước mắt.
Sau khi lên bờ, Lục Tiểu Phụng nhìn khắp xung quanh, kỳ quái hỏi: "Người trên đảo đâu? Như thế nào không thấy một bóng người?" Trừ bỏ cây vẫn là cây".
Cung Cửu nói: "Nơi này là căn cứ bí mật của chúng ta, cửa ra vào tất nhiên phải ở nơi bí ẩn."
Lục Tiểu Phụng ánh mắt lấp lóe, nói: " 'Chúng ta' là ám chỉ ai?"
Cung Cửu nói: "Người ẩn hình."
Hệ thống nhịn không được chen miệng: "Đem chuyện về Người ẩn hình tiết lộ cho nam chính biết thật sự được sao?"
"Biết thì thế nào?" Cung Cửu nói: "Chẳng lẽ y có thể diệt tổ chức Người ẩn hình? Bản lĩnh của y không lớn đến vậy."
Hệ thống: "Ngông cuồng tự đại, coi chừng lần nữa ngã nhào."
Cung Cửu: "Lần này nếu Tiểu Lão Đầu định đối phó Lục Tiểu Phụng, ta sẽ để hắn tự đi làm, có ngã cũng không đến phiên ta ngã."
Hệ thống: "......" Hố cha a.
Bên kia, Lục Tiểu Phụng nghe được căn cứ bí mật, không khỏi nhớ tới thiếu niên đã từng đề cập qua cha mình có cái tổ chức thần bí, lúc ấy y cho rằng đối phương nói giỡn, hiện tại hóa ra không phải vui đùa. Lục Tiểu Phụng biết rõ đây là một bí mật, tốt nhất không cần tìm tòi nghiên cứu, rồi lại nhịn không được hỏi: "Người ẩn hình là cái gì?"
Cung Cửu chăm chú nhìn hắn: "Ngươi muốn biết?"
Lục Tiểu Phụng: "Muốn."
Cung Cửu cười như không cười nói: "Sau khi biết, coi như đã ngồi trên thuyền giặc."
Lục Tiểu Phụng: "...... Để ta suy xét lại."
Tư Không Trích Tinh lớn tiếng cười nhạo: "Lục Tiểu Kê không sợ trời không sợ đất, sao đột nhiên biến thành người nhát gan?" Trong lòng hắn cũng biết, loại chuyện này tốt nhất không biết thì tốt hơn, có câu nói rất đúng, biết đến càng nhiều, bị chết càng nhanh.
Cung Cửu cũng không có ý lôi Lục Tiểu Phụng vào.
Lục Tiểu Phụng là nam chính của thế giới này, luôn mồm nói về hiệp nghĩa chính nghĩa, đời trước hắn tìm mọi cách, thậm chí lấy Sa Mạn bức bách y, Lục Tiểu Phụng cũng không đồng ý làm Người ẩn hình. Một đời này, Cung Cửu bị choáng váng mới có thể uổng phí sức lực làm chuyện đó.
Hắn nói: "Hai người các ngươi nếu đã tới nơi này, phải tuân thủ quy củ trên đảo."
Lục Tiểu Phụng nói: "Quy củ gì?"
Cung Cửu nói: "Thứ nhất, không cần có lòng hiếu kỳ quá lớn. Thứ hai, nơi này có rất nhiều nhân vật ngọa hổ tàng long, các ngươi nếu cứ nghĩ thực lực mình ghê gớm, có khả năng sẽ chết thực thảm. Thứ ba, coi chừng muội muội của ta, ngàn vạn lần đừng khiến cho nàng hứng thú, về phần hứng thú kiểu gì, thân là nam nhân, các ngươi hẳn là hiểu rõ."
Lục Tiểu Phụng có chút xấu hổ, cảm thấy những lời này là chuyên môn nói cho y nghe.
Tư Không Trích Tinh lại cảm thấy Cung Cửu lời này có lý, người ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi ở sau lưng câu dẫn muội muội người ta, xác thật không thể nào nói nổi. Tưởng tượng vậy, tầm mắt không khỏi dừng ở trên người Lục Tiểu Phụng, hắn phải canh chừng Lục Tiểu Kê, không thể làm y đi tai họa thiếu nữ nhà lành.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng tươi cười cứng đờ, nói: "Nhìn không ra tới, ngươi vẫn là một ca ca tốt."
Cung Cửu nói: "Thay vì nói ta quan tâm muội muội, không bằng nói là ta lo cho các ngươi."
Lục Tiểu Phụng nói: "Chúng ta có cái gì làm ngươi lo lắng?"
Cung Cửu nói: "Muội muội ta có cái ngoại hiệu kêu 'Ong mật', chính là loại ong mật sau khi cùng ong đực giao phối liền đem tình nhân ăn vào trong bụng, ngươi nếu quản không được chính mình, phỏng chừng sẽ chết thực thảm."
Tư Không Trích Tinh thầm nghĩ, ái chà, không được, vậy thì càng phải canh chừng Lục Tiểu Kê cẩn thận, tránh cho y chết trên bụng nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng: "......" Nhìn chằm chằm ta làm gì!
Cung Cửu đã nói hắn muội muội là ong mật, ta lại không phải gấu thích ăn vụng mật ong, choáng váng đầu mới trêu chọc ong mật, bị chích đến đầy mụt nhọt. Huống hồ, hai anh em này đều bệnh nghiêm trọng đến vậy, còn từ bỏ trị liệu, ai dám tùy tiện trêu chọc bọn họ? Không muốn sống nữa sao?
Tư Không Trích Tinh không biết mạch suy nghĩ của Lục Tiểu Phụng, nhưng điều đó cũng không cản trở hắn trêu chọc giễu cợt: "Lục Tiểu Kê a, lần này ngươi cũng không thể tái phạm bệnh phong lưu, bằng không liền biến thành Tử Tiểu Kê (gà chết) danh xứng với thực." Nói xong liền cười ha ha lên.
Lục Tiểu Phụng nhịn không được trợn trắng mắt: "Đến lúc đó liền nhờ ngươi nhặt xác giúp ta."
Tư Không Trích Tinh: "Nhặt xác thật phiền toái, dứt khoát ném vào trong biển cho cá ăn, để Tử Tiểu Kê phát huy một chút giá trị cuối cùng."
Lời này, Lục Tiểu Phụng đến xem thường cũng lười làm.
Đi hết khu rừng cỏ dại mọc thành cụm, một tòa núi cao đứng sừng sững ở phía trước, trong núi có cái khe hẹp vừa đủ một người xuyên qua. Qua khe núi, tầm nhìn mở rộng, cây rừng xanh ngắt, hoa tươi khắp nơi.
Một thiếu nữ mặc trang phục mỏng màu tím đang ở trong bụi hoa, nhìn thấy thiếu niên mặc bạch y, vẫy tay, ngọt ngào cười: "Cửu ca, ngươi đã về rồi." Ánh mắt vừa chuyển, thoáng nhìn hai nam nhân xa lạ bên cạnh hắn, nói: "Bọn họ là ai? Chẳng lẽ là cá do Cửu ca câu từ trong biển lên?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Tư Không Trích Tinh: "......"
Cung Cửu nói: "Không phải cá, là một con Tiểu Kê cùng một con Hầu Tinh."
"Biển rộng lại có Tiểu Kê cùng Hầu Tinh?" Thiếu nữ lại ngọt ngào cười, dùng chất giọng ngây thơ hồn nhiên nói: "Thật thú vị, Cửu ca ngươi đem bọn họ tặng cho ta chơi một chút được chứ?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Tư Không Trích Tinh: "......"
Không thể không nói, đôi huynh muội này thật đáng ghét!
Giống như Cung Cửu, thiếu nữ trước mắt nhìn như bình thường, nhưng hễ mở miệng liền biết nàng giống như anh mình, bị bệnh không rõ.
Trên đường trở về, thiếu nữ ngâm nga hát: "Ngày đó ta tâm tình thật sự không tốt a, tìm vị đại tiên tính một quẻ, hắn nói ta hôn nhân chỉ kéo dài được ba năm, nên kết hôn với con gà a hay con chó a......"
"Hôm nọ ta thấy đôi giày rách, chính là kẻ trước mắt ta, một năm đổi vài người a, phong lưu hoa tâm không biết xấu hổ......"
Lục Tiểu Phụng: "......" Đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ư? Hay là trùng hợp?
Tư Không Trích Tinh hai vai run rẩy, cười ra tiếng: "Ngươi hát bài gì thế?"
Thiếu nữ nói: "Ta cũng không rõ lắm, là Cửu ca dạy ta."
Tư Không Trích Tinh nhìn về phía Cung Cửu, nói: "Là ngươi tự nghĩ ra?"
"Không phải." Cung Cửu nói: "Là một nhóm nhạc tự xưng là second-hand rose rock 'n roll ca."
Tư Không Trích Tinh nói: "Rốc èn roi là cái gì?"
Cung Cửu trầm giọng nói: "ROCK."
Tư Không Trích Tinh đầu lưỡi suýt nữa trẹo: "Thịt, thịt?" (tiếng Trung đọc là roù)
Cung Cửu trầm mặc không nói, một bộ cao thâm khó đoán.
Tư Không Trích Tinh: "......"
Nửa ngày vẫn không rõ dàn nhạc 'Thịt' là cái gì.
Bên kia, thiếu nữ cùng Lục Tiểu Phụng trò chuyện.
Thiếu nữ thở dài nói: "Ngươi xuất hiện, ta liền thất nghiệp."
Lục Tiểu Phụng nghi hoặc: "Vì sao?"
Thiếu nữ cười nói: "Cửu ca vẫn luôn chờ Tiểu Kê mau mau lớn lên."
Lục Tiểu Phụng: "...... Chờ Tiểu Kê lớn lên làm cái gì?"
Thiếu nữ: "Thúc giục a."
Lục Tiểu Phụng: "............"
Lục Tiểu Phụng không thể ức chế mà run run.
Thuở thiếu niên cùng Cung Cửu gặp gỡ đã trở thành ký ức đáng sợ nhất cuộc đời mà y vô pháp quên đi.
Trước không kể đến chuyện đối phương nơi nơi đuổi theo sau y, phát rồ đem roi nhét vào trong tay y, kêu y dùng sức quất, còn phá hỏng mấy mối tình của y. Thật vất vả chờ Cung Cửu rời đi, Lục Tiểu Phụng hoảng sợ phát hiện, dù là nữ nhân y thích, hay là nữ nhân thích y, toàn bộ đều chết oan chết uổng, làm cho y một thời gian dài không dám ra cửa, cũng không dám tìm người. Không biết bao nhiêu năm trời, nguyền rủa "Hại chết thiếu nữ" mới được phá giải.
Thiếu nữ nói, làm y lại lần nữa hồi tưởng ngày tháng bị Cung Cửu chi phối đầy u ám của mình.
Lục Tiểu Phụng gian nan nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "Tật xấu của Cung Cửu ngươi có biết không?"
Thiếu nữ nói: "Biết a, như thế nào đâu?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Khỏi chưa?"
Thiếu nữ hỏi ngược lại: "Loại tật xấu này khỏi được sao?"
Lục Tiểu Phụng: "...... Haizz."
Trong lòng không khỏi thấp thỏm, Cung Cửu sẽ không nửa đêm mò vào phòng y đưa roi đi...... Y cầm, hay không cầm?
Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, Lục Tiểu Phụng lại run lên, mắng thầm, cầm cái quỷ gì! Cung Cửu dám can đảm ban đêm mò tới, y hoàn toàn có thể không cần cố kỵ mà đánh người. Hiện giờ Cung Cửu lại không phải đứa trẻ bảy tám tuổi, hoàn toàn không cần cố kỵ, tưởng đánh như thế nào liền như thế nào. Sau này nhớ lại, Lục Tiểu Phụng phát hiện chính mình quá mức thiên chân.
**
Một bàn phong phú mỹ thực, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh cái bụng căng tròn, dùng sức ăn.
Gắp đồ ăn nhanh đến cơ hồ xuất hiện tàn ảnh.
Thịt bò vừa mềm vừa hương, dẻo dai ngon miệng.
Một ngụm thịt bò, một chén rượu, cả người như sống lại. Tư Không Trích Tinh một bên cùng Lục Tiểu Phụng tranh đoạt đùi gà, một bên cất giọng mơ hồ không rõ: "Cung Cửu a, ngươi quả thực là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, cha mẹ tái sinh của ta cùng Tiểu Kê, chúng ta cũng không biết làm sao báo đáp ngươi."
Cung Cửu nói: "Rất đơn giản, trước khi rời khỏi đây, các ngươi dành nhiều thời gian giúp Cung Chủ giải sầu."
Tư Không Trích Tinh nói: "Công chúa là ai?" (Tư Không Trích Tinh nghe nhầm)
Cung Cửu nói: "Muội muội của ta."
Tư Không Trích Tinh kinh ngạc nói: "Nguyên lai muội muội ngươi là công chúa?"
Cung Cửu nói: "Nàng họ Cung, danh Chủ."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Rượu sặc vào mũi quá khó chịu, Tư Không Trích Tinh sau một lúc lâu mới tìm được chính mình thanh âm: "Vì sao nàng có cái tên cổ quái vậy?"
Cung Cửu hiếm khi bảo hộ muội muội: "Lại kỳ quái, cũng không kỳ quái bằng Tứ Mi Mao Lục Tiểu Kê cùng Tư Không Hầu Tinh."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hai người bị nghẹn họng, nhận thức Cung Cửu rốt cuộc là phúc vẫn là họa?
Bị tai bay vạ gió, Lục Tiểu Phụng căm giận bất bình: "Ngươi nói Hầu Tinh là được, vì cái gì cố tình nhắc tới ta?"
Cung Cửu: "Các ngươi là huynh đệ tốt, có nạn hẳn là cùng chịu."
Lục Tiểu Phụng cực kỳ không biết xấu hổ, nói: "Lần sau gặp loại tình huống này, ngươi hãy quên việc ta cùng Tư Không Trích Tinh là huynh đệ tốt."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Tư Không Trích Tinh buông đùi gà, bàn tay đầy dầu mỡ trực tiếp bóp cổ Lục Tiểu Phụng, chửi ầm lên: "Giỏi cho ngươi một tên Lục Tiểu Kê, hoàn toàn không có nghĩa khí huynh đệ gì cả!"
Lục Tiểu Phụng bị bóp đến trợn trắng mắt: "Mau, mau buông tay!"
Tư Không Trích Tinh: "Không buông!"
Cung Cửu đổ thêm dầu vào lửa: "Y chê tay ngươi dơ."
Tư Không Trích Tinh lấy bàn tay đó lau lên mặt Lục Tiểu Phụng, dào dạt đắc ý nói: "Cho ngươi ghét bỏ này...... A......"
Trên mặt hắn cũng bị ấn một cái đùi gà đã gặm hơn phân nửa.
Tư Không Trích Tinh kêu lên một tiếng, tức khắc buông tay, hung hăng dùng ống tay áo lau mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục —— Tiểu —— Phụng!"
Một trận gà bay chó sủa qua đi, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh trên người đầy giọt dầu, về phần Cung Cửu...... Trong phòng nào còn bóng dáng của hắn, tên quỷ ở sạch này sớm đã biến mất không thấy.
Đêm tối, mây đen che khuất trăng non.
Tư Không Trích Tinh trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng như gặp quỷ, chỉ vào cái mũi của mình, một bộ dáng vô pháp tin tưởng: "Ngươi nói cái gì? Muốn ngủ chung với ta?"
Ý vị ghét bỏ quá nồng, Lục Tiểu Phụng khóe miệng vươn cao. Ngươi cho rằng ta muốn cùng ngươi ngủ à? Nếu không phải sợ Cung Cửu nửa đêm tập kích, quỷ mới nguyện ý cùng kẻ tư thế ngủ kém như ngươi cùng chung chăn gối! Nhịn một chút có thể gió êm sóng lặng, Lục Tiểu Phụng nói với mình, phải học nhẫn nại.
Vì thế, bi tráng gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Tư Không Trích Tinh nói: "Một người ngủ một cái giường không phải thoải mái hơn sao? Ngươi lại không phải lão bà của ta, ta dựa vào cái gì đem giường chia cho ngươi một nửa?"
Tư Không Trích Tinh là thần trộm kiến thức rộng rãi, chính mắt thấy qua rất nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, những thói sinh hoạt cá nhân hỗn loạn bất kham, tìm kiếm khẩu vị lạ không thể tưởng tượng. Lục Tiểu Phụng thình lình thỉnh cầu, làm tư duy của hắn mở rộng, bay đến xu hướng giới tính của Lục Tiểu Phụng là nữ vẫn là nam, song tính?
Tư Không Trích Tinh biết Lục Tiểu Phụng thích nữ nhân, nhưng là hắn phi thường tự tin với mị lực của mình. Phải biết rằng rất nhiều năm trước, còn có một nam nhân thổ lộ với hắn. Cho nên Lục Tiểu Phụng khuynh đảo vì mị lực của hắn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng là, hắn hoảng sợ a!
Gió đêm thổi tới, khí lạnh quấn quanh, Tư Không Trích Tinh lạnh sống lưng. Ngăn không được ác hàn, hắn che lại ngực, lui về phía sau hai bước, kinh nghi bất định mà nhìn Lục Tiểu Phụng, nói: "Ngươi sẽ không đối ta có ý đồ......"
Lục Tiểu Phụng cạn lời: "Ngươi không phải tuyệt sắc giai nhân, ta đối với ngươi có thể có ý đồ gì?"
Ngẫm lại cũng đúng, Lục Tiểu Phụng đến nay thích đều là nữ nhân, không có một chút khuynh hướng thay đổi tính hướng, thẳng đến không thể lại thẳng hơn, khả năng y đoạn tụ (thích nam nhân) không lớn, nhưng Tư Không Trích Tinh vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi làm gì muốn cùng ta cùng chung chăn gối?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Nói chuyện phiếm."
Tư Không Trích Tinh nói: "Trôi trên biển ba ngày, ta cùng ngươi mỗi ngày múa mép khua môi, chuyện từ nhỏ đến lớn đều nói xong rồi, còn có gì để nói nữa?"
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm: "Có thể tán gẫu một chút cảm giác sống sót sau tai nạn, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, cảm kích trời xanh."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Ngay sau đó, Lục Tiểu Phụng bị tống ra khỏi cửa.
Lục Tiểu Phụng: "......"
May là chung quanh không có ai, bằng không cái mặt già của y đã mất hết.
Lục Tiểu Phụng xám xịt mà trở về phòng mình, nội tâm cầu nguyện lúc Cung Cửu phát bệnh có thể quên y.
Cung Cửu vốn dĩ không có nhớ tới Lục Tiểu Phụng, nhưng là có người nối nghiệp, Cung Chủ thái độ cực kỳ lười nhác, đem roi da ném cho Cung Cửu, từ chối: "Cửu ca, về sau việc này, ngươi tìm Tiểu Kê nhà ngươi làm đi, ta liền dành thời gian thải mật trong hoa viên, chẳng phải đẹp cả đôi đàng?"
Cung Cửu: "Thải mật?"
Cung Chủ mím môi, ngượng ngùng cười nói: "Người ta là ong mật, không thải mật, thải cái gì?"
Cung Cửu: "......"
Cung Chủ lại nói: "Cửu ca, ngươi suy nghĩ gì, sắc mặt sao cổ quái như thế?"
Cung Cửu chậm rì rì nói: "Ta muốn ngươi nhớ kỹ một câu, bách hoa tùng trung quá, phiến diệp không dính thân." (qua rừng trăm hoa nở, mẩu lá chẳng dính thân)
Cung Chủ e thẹn: "Vâng".
Hệ thống tấm tắc nói: "Trong đầu ngươi rõ ràng nghĩ: bách hoa tùng trung quá, cả người đều là mật."
Cung Cửu nói: "Ta không tin, ngươi không nghĩ vậy."
Hệ thống đương nhiên có nghĩ vậy, nhưng nó có thể thừa nhận sao?
Nó không thể, bởi vì nó là Ngôi sao ca nhạc hệ thống, mà không phải Song tu, Hầm thịt, H văn hệ thống, cho nên nó đứng đắn nói: "Người ta không có nghĩ nhiều vậy đâu, chẳng qua nhớ tới một bài hát mà thôi."
Cung Cửu nhướn mày nói: "Hát ta nghe một chút."
Hệ thống tằng hắng, hát: "Đôi ta bay múa trong bụi hoa, không cần tới quá gần cũng không cần quá cẩn thận, la la la, giữ khoảng cách thích hợp. Trứng nở ra gà, cần hai con mới đủ, gà trống cùng gà mái, có thể sinh gà con. Gà nhỏ sinh gà con nhỏ, lại sinh gà con nhỏ, gà con cũng đi thải mật, bay lên bầu trời..."
Cung Cửu: "......"
Rõ ràng ca khúc thực đáng yêu, không biết vì sao, lộ ra một cổ đáng khinh không thể bỏ qua.
Cung Cửu không làm người thất vọng, trong đầu tự động hiển lên hình ảnh: "Một con ong mật đang hái hoa đụng phải một con Tiểu Kê, hai con vui vẻ bay đến bầu trời". Hình ảnh cực kỳ sinh động, kỳ dị đến mù mắt.
Nhìn thấy hình ảnh này trong đầu Cung Cửu làm hệ thống: "............"
"Cửu ca, ngươi có nghe ta nói không vậy?" Cung Chủ bĩu môi, bất mãn nói: "Như thế nào lại thất thần?" Nàng nói nửa ngày, kết quả đối phương một câu không đáp, dốc hết sức trang thâm trầm.
Cung Cửu chắp tay sau lưng, sắc mặt thâm trầm nói: "Ta nghe thực nghiêm túc, hơn nữa nảy sinh linh cảm, sáng tác cho ngươi một ca khúc."
"Nga?" Cung Chủ đôi mắt sáng lấp lánh, nói: "Vậy ngươi mau hát ta nghe thử một chút."
Cung Cửu học âm điệu hệ thống, không chút cẩu thả mà hoàn mỹ phát lại tinh túy ca khúc vừa rồi.
Cung Chủ: "......"
Khuôn mặt "Bừng" cái đỏ lên, dậm chân: "Ai muốn cùng Tiểu Kê sinh gà nhỏ!"
Nàng cắn môi đỏ, dắt tay Cung Cửu, cặp mắt mỹ lệ linh động nhìn hắn chăm chú, giơ tay thề: "Tiểu Kê là người của Cửu ca, Cung Chủ sẽ không giành nam nhân với Cửu ca."
Cung Cửu: "......"
Cung Cửu trầm mặc mà lắng nghe, sau đó không thể kiềm được động tâm, cầm roi da đi tìm Tiểu Kê.
Hệ thống: "......"
Khỉ thật! Hai anh em này đều có độc!