[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 28




Bàn về ám sát, Cung Cửu rất lành nghề, kiếp trước dưới mí mắt một đám người giết người, cũng chưa để ai tìm được sơ hở, ai cũng như gặp quỷ, cơ hồ dọa đến tiểu ra quần. Vẫn là hắn cố ý giết người của mình trước mặt Lục Tiểu Phụng, mới làm y phát hiện thủ pháp giết người của hắn.

Cung Cửu sử dụng chính là ám khí, một lưỡi dao mỏng như sợi tóc.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là nháy mắt hạ gục. Ngắn ngủn ba ngày, từng khối thi thể chồng chất như núi.

Hệ thống tấm tắc hai tiếng, nói: "Huyết tinh, tàn nhẫn."

Cung Cửu: "Đối với địch nhân, không tàn nhẫn độc ác, chẳng lẽ tâm còn nhân từ?"

Hệ thống thích nhất dáng vẻ uy phong lẫm liệt này của ký chủ, nói: "Nhanh lên đem thi thể xử lý, nhìn chướng mắt."

Ám sát Cung Cửu tổng cộng tới năm đợt, có lẽ bị giết sợ, mấy ngày kế liền không còn người chạy tới chịu chết.

Cung Cửu kêu mấy tên thủ hạ, làm bọn họ đem thi thể chở đi.

Ai ngờ, đám hoàng tử ăn mệt lớn, như cũ không có từ bỏ, lại tìm chút giang hồ thảo khấu lại chịu chết.

Đây là khinh thường hắn, vẫn là thế nào?

Thích khách rác rưởi từ đâu tới, đã vô dụng còn chạy tới tặng đầu người, đầu óc làm bằng giấy sao?

Một tháng sau, dù luôn có thể trong nháy mắt hạ gục thích khách, Cung Cửu vẫn thấy phiền phức. Nếu đám hoàng tử liên thủ hợp tác, quyết tâm diệt trừ cường đại nhất tình địch là hắn, hắn lại có thể nào nặng bên này nhẹ bên kia, nên đưa bọn họ một phần đại lễ mới phải.

Cung Cửu gọi tới mấy thủ hạ đắc lực, lạnh lùng mệnh lệnh bọn họ đem đám thi thể từ chỗ nào tới liền đưa về chỗ đó.

Hệ thống chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Má ơi, gia hỏa này quá âm hiểm ác độc, một vạn cái không thể chọc, hy vọng những hoàng tử có đủ tâm lý thừa nhận, ngàn vạn đừng bị hù chết.

Hôm sau, mỗi cái phủ hoàng tử đều truyền ra một tiếng thét chói tai.

Sáng sớm tinh mơ, nhìn đến thi thể nằm khắp sân, đều bị dọa đến tè ra quần.

Trong đó, không gì hơn đáng thương Thái Tử điện hạ. Hắn ở Đông Cung, thi thể phóng tới trong sân đầy nghẹt, thủ hạ của Cung Cửu liền ngầm hiểu mà đem thi thể để trên giường, phía dưới gầm giường, trong tủ quần áo, còn treo một loạt lên xà nhà.

Vì thế, Thái Tử điện hạ không phụ sự mong đợi của mọi người mà hôn mê, mấy ngày sau, hàng đêm đều bị ác mộng bừng tỉnh.

Đối với các hoàng tử tao ngộ, Gia Tĩnh đế phát ra một tiếng thở dài.

Mấy cái nhi tử không một ai là đối thủ của Thái Bình Vương thế tử, chỉ mong Thái Bình Vương thế tử tuân thủ hứa hẹn, đăng cơ sẽ không đối bọn họ hạ sát thủ. Cũng may từ ám vệ được đến tình báo, nói với Gia Tĩnh đế, Thái Bình Vương thế tử là một người nói được làm được, chỉ cần hắn đã hứa, dù trong lòng không vui cách mấy, cũng sẽ không đổi ý.

Kể từ đó, Gia Tĩnh đế cuối cùng yên lòng.

Mấy cái tiểu tử dù không nên thân, cũng là con của hắn, đối bọn họ dẫu lãnh đạm, cũng có vài phần tình cha con, nhưng cũng chỉ vài phần mà thôi.

Đề cập đến ích lợi của mình, Gia Tĩnh đế liền sẽ trở mặt không biết người, Thái Bình Vương thế tử chết, lão đi đâu tìm đan dược trường sinh bất lão! Nhi tử thì thế nào? Xách đến hung hăng răn dạy một đốn. Vô dụng hỗn trướng đồ vật! Liên thủ cũng đánh không lại Thái Bình Vương thế tử, thất bại một lần không cam lòng, còn đánh trận nào thua trận đó, ai cho các ngươi dũng khí!

Thế liền thôi, bị người phản kích một lần, liền dọa vỡ mật, vài thập niên tiếp thu dạy dỗ tốt nhất đều vô dụng!

Các hoàng tử: "......"

Còn chưa thoát ra nỗi sợ do Thái Bình Vương thế tử tạo ra, đã bị lão cha giáo huấn, bảo bảo trong lòng khổ.

Các hoàng tử cảm thấy Gia Tĩnh đế nói chuyện như đánh rắm, nói thật nhẹ nhàng, đổi ngươi thử xem! Không chừng dọa đến thăng thiên.

Bị thi thể dọa đến, trách bọn họ sao?

Bọn họ lại không phải chưa thấy qua thi thể, chẳng qua thi thể xuất hiện phương thức không đúng. Là người thường đều bị dọa chết khiếp.

Các hoàng tử âm thầm chửi thầm, lão cha không có việc gì cùng người loạn sinh con riêng, sinh liền tính, thủ đoạn đứa con riêng này còn tàn nhẫn khủng bố đến vậy, làm cho bọn họ dẫu là người từng trải cũng chịu không nổi.

Thán 9g, tết Trung Nguyên.

Gia Tĩnh đế trong cuộc đời cuối cùng một lần thượng triều.

Trên triều đình, miệng Hộ Bộ thượng thư mở rộng muốn đến tận sau tai..

Khoai lang cùng bắp gieo từ tháng tư đều đã chín, sản lượng kinh người, đặc biệt là khoai lang, so Thái Bình Vương thế tử miêu tả còn khoa trương.

Công Bộ Thượng Thư vẻ mặt vui mừng, chúc mừng nói: "Xem ra Lý đại nhân có không nhỏ thu hoạch, chúc mừng chúc mừng."

Lý thượng thư chắp tay trả lời: "Nghe nói Vương đại nhân chế tác bê tông phi thường thành công, cùng vui cùng vui."

Cái đại thần khác: "......" Ma trứng quả thực không mắt thấy.

"Hoàng Thượng giá lâm ——" thanh âm tiêm tế từ phía trước truyền đến.

Gia Tĩnh đế ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, nói: "Lý thượng thư, khoai lang cùng bắp thu hoạch như thế nào?"

Lý thượng thư bước ra khỏi hàng nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Bình Vương thế tử nói không quá, ấn tỉ lệ tới tính, sản lượng bắp mỗi mẫu bình quân 1375 cân, khoai lang thậm chí đạt tới 7000 cân trở lên."

Tiếng nói vừa dứt, mọi người cùng ồ lên.

Gia Tĩnh đế mặt mày hồng hào, tay phải hung hăng chụp trên tay vịn long ỷ, gần như thất thố nói: "Tốt! Tốt! Có mấy thứ đồ ăn này, ngày tháng sau này của con dân Đại Minh ta sẽ càng ngày càng tốt. Trọng thưởng cho Thái Bình Vương thế tử!"

Ánh mắt các đại thần không dấu vết mà dừng trên long ỷ dưới mông Hoàng Thượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái Bình Vương thế tử sẽ là Hoàng Thượng tiếp theo.

Quả nhiên, chỉ nghe Gia Tĩnh đế nói: "Trẫm nói qua, vài vị hoàng tử cùng Thái Bình Vương thế tử, ai có thể giải quyết lũ lụt cùng nạn đói, liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, quân vô hí ngôn, hiện giờ thắng bại đã rõ, trẫm liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái Bình Vương thế tử."

"Hoàng Thượng!" Một vị đại thần tóc đã hoa râm quỳ trên mặt đất, nói: "Thần có dị nghị."

Vị đại thần này rất có can đảm, không ít đại thần nhìn y như một liệt sĩ, Gia Tĩnh đế vẻ mặt cao thâm khó đoán, tang thương nói: "Ái khanh có gì dị nghị?"

Đại thần trán đổ mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy mà tỏ vẻ giang sơn xã tắc không phải trò đùa, làm Thái Tử điện hạ đăng cơ mới là chính thống, Thái Bình Vương thế tử là tà đạo, cuối cùng hướng một vị quan viên khác đưa mắt ra hiệu.

Vị quan viên kia tinh thông tin tức, hắn nếu là đi vào giang hồ, Bách Hiểu Sinh phỏng chừng không có cơm ăn.

Y từ đặc thù con đường thám thính được khuyết điểm của Thái Bình Vương thế tử, khuyết điểm phi thường buồn cười, buồn cười đến nếu để hắn lên làm Hoàng Thượng, liền thành trò cười cho thiên hạ. Bất quá, y đầu óc linh hoạt, không có trực tiếp phản đối Thái Bình Vương thế tử làm Hoàng Thượng, mà tỏ vẻ làm vua của một nước, thơ từ ca phú không thiên phú không quan trọng, ít nhất cơ bản số học phải biết làm. Tỷ như 7+9=?

Gia Tĩnh đế: "......"

Các hoàng tử: "......"

Các đại thần: "......"

Đây là ở khảo nghiệm chỉ số thông minh của bọn họ sao?

Thái bình vương thế tử sao có thể liền bảy cộng chín bằng mấy cũng không biết?

Cung Cửu lạnh mặt, thần sắc khó dò.

Phép cộng trừ trong mười đơn vị, là một vấn đề đáng giá nghiêm túc đối đãi.

Bảy cộng chín bằng mấy, một chốc, hắn thật đúng là tính không ra.

Các đại thần: Nhìn thấy không? Biểu tình của Thái Bình Vương thế tử là đang khinh thường nhìn lại, rõ ràng đối với phép cộng trừ đơn giản mà ngươi đưa ra có điều bất mãn. Bảy cộng chín bằng mấy có gì khó? Này không phải coi khinh người sao, nhanh nói đề khó hơn đi, tránh đến khi Thái Bình Vương thế tử thành Hoàng Thượng thu sau tính sổ.

Cung Cửu ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hai mét tám, thông qua dùng đầu ngón tay thêm đầu ngón chân đầu ngây thơ chất phác tính, được đến đáp án không biết chính xác không, rốt cuộc hắn đếm tới đếm lui, đầu óc mơ màng hồ đồ, cũng không biết có hay không nhiều thêm một số hoặc ít một số.

Cung Cửu hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảy cộng chín bằng mấy, chuyện hài tử ba tuổi đều biết, ngươi dùng để khảo nghiệm ta? Phương đại nhân tựa hồ quá coi thường bổn thế tử." Phép cộng trừ trong vòng 10, tỷ lệ hắn có thể tính ra vẫn còn lớn.

Phương đại nhân ha hả cười, nói: "Hạ quan như thế nào sẽ dùng loại đề mục này khảo thế tử, nếu ra đề mục, tự nhiên muốn ra đề khó khăn lớn một chút."

Cung Cửu gật đầu nói: "Kia liền thỉnh Phương đại nhân ra đề mục."

Phương đại nhân nói: "Cây táo có 78 quả táo, bị hái 53 trái, ngay sau đó có 3 đứa trẻ đi tới, mỗi người lần lượt hái 2 trái, 5 trái cùng 4 trái, xin hỏi còn dư lại mấy quả táo?"

Gia Tĩnh đế: "......"

Các hoàng tử: "......"

Các đại thần: "......"

Đề này thì khó khăn gì? Quá xem thường người đi!

Ngươi xem, Thái Bình Vương thế tử bị tức giận đến sắc mặt đen cơ hồ nhỏ ra mực kìa!

Cung Cửu cả người tản ra khí lạnh.

Lão đại thần này đủ cáo già xảo quyệt, vọng tưởng dùng phép cộng trừ trong vòng một trăm làm khó hắn, này...... quả thực vô sỉ cực kỳ!

Chẳng lẽ y không biết, phép cộng trừ trong vòng hai mươi, hắn đều tính không ra sao?

Ở trong mắt người khác, đề mục này đơn giản không thể tưởng tượng, nhưng đối Cung Cửu mà nói, giải toán là cỡ nào phức tạp nan giải! Muốn tính ra có cái phương pháp mau lẹ đơn giản. Trước chọn ra 78 đại thần, lần lượt chém rớt 53, 2, 5, 4 cái đầu, sau đó đếm xem dư lại mấy cái đầu, có thể được đến đáp án chính xác.

Đề dễ thế này, hắn nếu không trả lời được, không chỉ mất mặt, dù lên làm Hoàng Thượng, danh hiệu ngu dốt số học tất nhiên "Vang danh sử sách", đối phương nhất định là cố ý!

Hệ thống mới vừa đánh xong một ván nông dược, tiếp thu đến cảnh báo cảm xúc ký chủ dao động quá lớn, ngẩn ra. Ký chủ bị như thế nào?

Cung Cửu nói cho hắn, đại thần đối diện, cái gã mỏ chuột tai khỉ, mắt nhỏ sáng như tặc đang khảo nghiệm khả năng tính toán của hắn.

Hệ thống vừa nghe, nổi giận: "Không ngờ có kẻ bẩn thỉu như vậy! Bắt một kẻ ngu dốt số học tính toán phép cộng trừ trong vòng một trăm, không phải làm khó người ta sao?"

Cung Cửu: "......"

Hệ thống: "Ngươi bảo hắn ra đề, ta thay ngươi giải."

Cung Cửu: "Ngươi biết?"

"Ta chính là sản vật cao cấp của nền văn minh, không có gì có thể làm khó ta. Nói nữa......" Hệ thống đắc ý dào dạt nói: "Ta chính là tiểu vương tử của cuộc thi Olympic Toán dành cho hệ thống."

Cung Cửu: "...... Tự phong?"

Hệ thống: "Được công nhận! Ngươi đừng tưởng rằng cao cấp AI đều biết tính toán, mỗi hệ thống mang thuộc tính khác biệt rất nhiều, liền tỷ như ta là tiểu vương tử Olympic Toán, có hệ thống thất học, có rất nhiều học bá, còn có rất nhiều học tra."

Cung Cửu sắc mặt thả lỏng, lần đầu tiên phát hiện hệ thống thật đáng tin cậy.

Cung Cửu: "78-53-2-5-4 bằng mấy?"

Hệ thống: "Đề siêu đơn giản, đáp án là 14."

Siêu đơn giản......

Cung Cửu cảm giác trái tim trúng một mũi tên, lạnh lùng nói: "14."

Phương đại nhân 'di' một tiếng, nói: "Chia cho 3 thì dư 2, chia cho 5 thì dư 3, chia cho 7 thì dư 2, hỏi là số mấy?"

Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Cung Cửu so easy nói: "23."

Phương đại nhân: "Một con gà trống giá 5 đồng, một con gà mái giá 3 đồng, ba con gà con giá 1 đồng. Tổng cộng trả 100 đồng, hỏi gà trống, gà mái, gà con mỗi loại mua bao nhiêu con?"

Cung Cửu: "Cách 1: Gà trống 4, gà mái 18, gà con 78. Cách 2: Gà trống 8, gà mái 11, gà con 81. Cách 3: Gà trống 12, gà mái 4, gà con 84."

Phương đại nhân thật sâu chấn kinh rồi!

Thái bình vương thế tử liền phép cộng trừ đều không biết, sao có thể giải đáp ra mấy vấn đề yêu cầu cao độ này?!

Không phải có người mạo danh thay thế chứ?

Cung Cửu tự nhiên là thật, cho nên Phương đại nhân ra một đầu mồ hôi lạnh, hắn chỉ biết một nhược điểm duy nhất của Thái Bình Vương thế tử, hiện tại đối phương dùng thực lực chứng thực nhược điểm là giả, hắn thám thính được tin tức là sai lầm......!

Phương đại nhân xem như minh bạch, Thái Bình Vương thế tử đại khái là kẻ tàn nhẫn giả heo ăn thịt hổ!

Phương đại nhân há hốc mồm, hệ thống ha ha vui sướng, thanh âm và tình cảm phong phú mà hát: "Trầm tư cau mày, hai con số cùng một giả thiết, một bảy bốn hai, phương trình toán học trong truyền thuyết. Tính hết mọi cách, sao lại khó có thể đột phá? Đơn giản phức tạp, hai người bao nhiêu, nào đẩy nào gõ có thể có cái gì kết quả? Đơn giản mà thần bí, xưa nay làm không biết mệt, số học đại sư hoang mang......"

Phương đại nhân khảo nghiệm kết thúc. Y chứng minh với mọi người, Thái Bình Vương thế tử có thể tính toán, không xuất hiện vấn đề nhược trí như 7+9=13. Các vị hoàng tử cùng đại thần xung quanh vốn tưởng rằng Phương đại nhân sẽ phóng đại chiêu, kết quả uổng công chờ mong một hồi, sôi nổi trợn mắt với Phương đại nhân. Ai bảo ngươi thích mách lẻo, hiện tại nhìn lầm đi. Nên!

Đại thần không biết Phương đại nhân nội tâm đang sóng gió mãnh liệt, bọn họ trong lòng điên cuồng phun tào đối phương không đáng tin cậy. Mặc dù Thái Bình Vương thế tử không giỏi số học lại có quan hệ gì, đại thần biết số học có rất nhiều, Hoàng Thượng lại không phải toán học gia, yêu cầu cao vậy làm cái gì? Bộ không thấy, Gia Tĩnh đế hơn hai mươi năm không thượng triều, quốc gia còn ổn, không bị diệt vong. Có bọn họ ở, hết thảy đều không phải vấn đề!

Cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng viên mãn hạ màn.

Thái giám đại tổng quản tuyên đọc thánh chỉ, Gia Tĩnh đế đem ngọc tỷ cùng hổ phù tượng trưng cho quyền lợi giao cho Thái Bình Vương thế tử.

Sau đó, đó là đại điển đăng cơ, thời gian định vào cuối tháng 1.

Trước một ngày còn mưa gió, ngày thứ hai liền tinh không vạn lí (vạn dặm không mây), tựa hồ là dấu hiệu tốt.

Phòng luyện đan, đế vương trẻ tuổi mặc long bào đem "đan dược Trường sinh bất lão" giao cho tiền nhiệm đế vương, thấp giọng nói: "Ăn xong viên đan dược này, thiên hạ liền không còn có Gia Tĩnh đế, chỉ có một bá tánh bình thường tên Chu Hậu."

Gia Tĩnh đế mở nút bình, đem đan dược màu hoàng kim tản ra thanh hương một ngụm nuốt vào bụng.

Theo thời gian, một đầu tóc bạc như dính phải mực nước, rút đi toàn bộ màu trắng, làn da chảy xệ dần dần khôi phục co dãn, bóng loáng, nếp nhăn lần lượt biến mất, Gia Tĩnh đế tựa như phượng hoàng niết bàn trọng sinh, một lần nữa toả sáng thanh xuân sức sống, đạt được cuộc đời mới.

Chỉ có đôi mắt u ám thâm trầm kia, vẫn tang thương như cũ, vĩnh không thay đổi.

Vốn chỉ đứng ở một bên làm phông nền, "Tiên sư" Viên Bất Phàm sợ ngây người. Hắn vốn tưởng rằng Thái Bình Vương thế tử lấy đại một viên đan dược giả làm đan dược trường sinh bất lão, lừa gạt Gia Tĩnh đế. Chưa từng nghĩ đến đan dược trường sinh bất lão mà đối phương nói lại là thật sự!

Nguyên lai Thái Bình Vương thế tử thành thật vậy sao?

Viên Bất Phàm mờ mịt khó hiểu.

Trường sinh bất lão không phải chỉ có trong thần thoại truyền thuyết sao? Tình huống trước mắt lại là như thế nào?

Tổ sư gia của ta a! Trường sinh bất lão là thật sự!

Sinh thời thế nhưng cho hắn gặp phải việc ly kỳ bực này, thật không dám tin tưởng.

Kèm theo đó, cảm giác thịt đau lan khắp toàn thân.

Viên đan dược trường sinh bất lão duy nhất trên thế gian, để hắn nghiên cứu thành phần một chút cũng tốt, thật tiếc đã bị Gia Tĩnh đế ăn.

Gia Tĩnh đế kinh hỉ nhìn đôi tay trở nên thon dài hữu lực, nhìn thấy bộ dáng của mình đã khôi phục thành 30 tuổi trong gương đồng, thần sắc dần dần điên cuồng, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha, trẫm trường sinh!! Nhìn vào lịch sử, không thiếu đế vương theo đuổi vĩnh sinh, chỉ có trẫm làm được, trẫm thực hiện được mộng trường sinh mà cả Thủy Hoàng, Võ Đế cũng theo đuổi không thành, ha ha ha......"

Nhìn Gia Tĩnh đế cười to rời đi, Viên Bất Phàm cung kính nói: "Thần cung tiễn Hoàng Thượng." Trường sinh nghe đẹp đẽ đấy, lại phải chịu đựng vô cùng vô tận cô độc tịch mịch, mong Hoàng Thượng trân trọng.

......