[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 22




Lục Tiểu Phụng cảm thấy tuy rằng mình mồm mép lợi hại, nhưng một khi gặp phải Cung Cửu không hành động theo lẽ thường liền bó tay không cách nào ứng đối. Vì sao lại thế? Chỉ có một cách lý giải – Cung Cửu là ma tinh do ông trời chuyên môn phái xuống để khắc chế y.

Tuy thế, không biết vì sao, trong lòng Lục Tiểu Phụng vẫn cam chi như đãi (vui vẻ chịu đựng).

Điểm này, y trăm triệu sẽ không làm đối phương biết đến, y không nghĩ cấp tiểu hỗn đản bất luận cơ hội đắc ý nào.

Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Lục Tiểu Phụng trong lòng bi ai, Lục Tiểu Phụng a Lục Tiểu Phụng, ngươi lần này thật sự động tâm.

Lục Tiểu Phụng cuối cùng vẫn là đem người từ trên người đuổi xuống, Cung Cửu miệng chó phun không ra ngà voi, mặc cho y lão luyện tình trường nghe xong những lời nói thô tục kia đều phải mặt đỏ tai hồng, không thể nhịn được nữa, đành phải đem bức xúc chuyển thành hành động.

Đáng tiếc Cung Cửu sớm có phòng bị, khi rơi xuống đất kia chân nhẹ nhàng chĩa xuống đất, cả người một lần nữa nhào vào người y, Lục Tiểu Phụng bị "trọng vật" đè ép phát ra một tiếng rên, có thể nói tự làm tự chịu.

Đùa bỡn với Tiểu Kê trong chốc lát, Cung Cửu mới nói chính sự, "Kỳ thật, án Thêu hoa đạo tặc này nhìn như ly kỳ quỷ dị, chân tướng lại rất đơn giản."

Lục Tiểu Phụng cả kinh: "Chẳng lẽ ngươi đã biết phía sau màn là ai?"

Cung Cửu thừa nhận.

Lục Tiểu Phụng vội la lên: "Hắn là ai?"

Cung Cửu thong thả ung dung nói: "Ta nghĩ ngươi hẳn là biết, có cái từ gọi là tự trông coi tự trộm."

Lục Tiểu Phụng ngẩn ra, đáp án này thật ngoài dự đoán, lại tựa hồ ở tình lý bên trong, y kỳ quái chính là, "Kim Cửu Linh là thiên hạ đệ nhất danh bộ, lại là đệ nhất cao thủ 300 năm mới có tại Lục Phiến Môn, tiền đồ một mảnh quang minh, vì sao phải làm loại chuyện này?"

Cung Cửu nói: "Bởi vì hắn thiếu tiền."

Lục Tiểu Phụng: "......" Ngôn luận sâu sắc a.

Cung Cửu châm chọc nói: "Yêu cầu của Kim Cửu Linh đối với vật chất phá lệ bắt bẻ, cái gì đều phải loại thượng hạng, tuy rằng hắn là bộ đầu Lục Phiến Môn, nhưng là chút bổng lộc đó sao có thể đủ cho hắn tiêu xài, còn không phải đem chủ ý đánh tới trên đầu người khác."

Nghe Cung Cửu nói, Lục Tiểu Phụng cảm thấy bế tắc giải khai, đây là điểm y lúc trước nghi hoặc. Kim Cửu Linh hằng ngày chi tiêu rất nhiều, khiến cho Lục Tiểu Phụng chú ý, nhưng y chỉ đoán đối phương ngầm kinh doanh gì đó, mới đủ chống đỡ chi tiêu, liền đánh mất nghi ngờ.

"Nếu ngươi biết kẻ đứng phía sau màn là Kim Cửu Linh, vì cái gì không báo cho Nam Bình Vương phủ?" Lục Tiểu Phụng nghi hoặc nói.

Cung Cửu nói: "Việc của Nam Bình Vương phủ cùng ta có quan hệ gì, nhìn bọn họ bị người một nhà hãm hại, thân là Thái Bình Vương thế tử ta chỉ có vui sướng khi người gặp họa, nào có thiện tâm đi hỗ trợ."

Lục Tiểu Phụng: "......" Gia hỏa này quả nhiên hư hỏng.

Cung Cửu thay đổi đề tài, lại nói: "Tình nhân mới của ngươi đâu?"

"Ngươi nói Tiết Băng?" Lục Tiểu Phụng đầu tiên là chột dạ, kế đến tâm tình ngã xuống đáy cốc, nói: "Nàng mất tích."

Hệ thống tấm tắc: "Nam chính cùng ngươi ở bên nhau, cư nhiên dám nghĩ đến nữ nhân khác."

Cung Cửu cảm thấy lời này có chỗ nào quái quái, nói như thể hắn cũng là nữ nhân ấy.

Cung Cửu hỏi: "Tiết Băng đã chết chưa?"

Hệ thống nói: "Còn giữ một hơi."

Cung Cửu mũi chân đá vào cẳng chân nam nhân vài cái, "Ngươi đều biết kẻ đứng phía sau màn là ai, còn không chạy đến cứu tình nhân của ngươi."

Hệ thống không thể tưởng tượng nói: "Ngươi lại rộng lượng như vậy?"

Cung Cửu: "Ta là loại nam nhân thích ghen tuông sao?"

Hệ thống: "Đúng vậy."

Cung Cửu: "......"

Nghe Cung Cửu nói, Lục Tiểu Phụng ánh mắt sáng lên, sau đó lại lần nữa chột dạ, cộng thêm hoài nghi: "Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?"

Cung Cửu thuộc loại người gì, Lục Tiểu Phụng trong lòng hiểu rõ, tuy rằng đối phương hàm dưỡng tốt, thoạt nhìn thập phần rộng lượng, nhưng y cảm thấy ở phương diện này Cung Cửu vốn có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt sẽ không rộng lượng, chỉ biết ghen tị.

Cung Cửu cười nhạo: "Cho nên, ngươi đã nhận rõ thân phận của mình."

Lục Tiểu Phụng nói: "Thân phận gì?"

Cung Cửu nói: "Ngươi là của ta."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Cung Cửu lại nói: "Thiện ý cho ngươi một lời khuyên."

Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi nói."

Cung Cửu nói: "Ta khuyên ngươi về sau chớ có lại trêu chọc nữ nhân, nữ nhân có liên quan đến ngươi cuối cùng đều không có kết cục tốt."

Thân là trung tâm của thế giới này, Lục Tiểu Phụng quả thực là Tử Thần bám vào người, đi đến nơi nào, nơi đó liền có chuyện. Mà những tình nhân của y xảy ra chuyện cũng không ít, thí dụ như Tiết Băng chết thảm, Âu Dương Tình sinh mệnh như chỉ mành treo chuông, nào có ai có kết cục tốt?

Lục Tiểu Phụng trầm mặc một lúc lâu, hồi tưởng nữ nhân dính dáng đến y, hậu tri hậu giác phát hiện bị chết thật không ít, vì thế gật gật đầu: "Nghe ngươi."

Cung Cửu sờ sờ vành tai nam nhân, vừa lòng cười: "Tiểu Kê thật ngoan."

Lục Tiểu Phụng: "...... Không lớn không nhỏ tiểu hỗn đản!"

Nội dung là răn dạy, ngữ khí lại giấu không được sủng nịch cùng dung túng.

Tiểu Kê thật ngon miệng, đáng tiếc......

Cung Cửu thở dài: "Mau cứu tình nhân của ngươi ra, cũng làm cho bổn thế tử an tâm mà ăn trăm vị gà."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Trăm vị gà là cái cái quỷ gì!

Các loại phương thức ăn gà sao? Vì cái gì y sẽ triển khai loại liên tưởng này?!

......

Lục Tiểu Phụng đi rồi, Kim Cửu Linh đã chết, Tiết Băng được cứu trợ.

Cung Cửu lại không có chờ được Lục Tiểu Phụng tới, bởi vì đối phương lại bị lôi vào một phiền toái khác. Cốt truyện về《 Bạc câu sòng bạc 》trước trận quyết đấu của Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành đã xảy ra.

Ăn Tiểu Kê không thành, Cung Cửu một chút cũng không cảm thấy mất mát.

Bởi vì còn có một chuyện càng thêm quan trọng, chờ hắn tới giải quyết, không rảnh đa sầu đa cảm.

Hôm nay, Thái Bình Vương vương phủ có chút bất đồng. Chỉ vì trong vương phủ có một vị khách quý.

Phấn điêu ngọc trác, eo thon, màu hồng phấn váy áo làm nổi bật bàn tay nhỏ và khuôn mặt trắng nõn nhoẻn cười, cặp mắt nai con ướt dầm dề, khi nhìn ngươi, liền khiến ngươi cảm giác vừa thấy đã thương.

Đây là Phiến Đào quận chúa, vị hôn thê của Cung Cửu.

Nhưng mà, Cung Cửu cũng không biết chuyện này, lúc hắn còn nằm trong tã lót, đã bị trưởng bối trong lén lút định thân từ bé. Đời trước, đến tận khi Cung Cửu tử vong, hắn cũng không biết chuyện này. Đời này, có một số việc đã thay đổi.

Phiến Đào quận chúa giờ phút này ngồi ở đình hóng gió, Cung Chủ tiếp khách, hai người nói nói cười cười, thân mật như một đôi thân tỷ muội.

Cung Cửu tới liền nhìn đến hình ảnh tốt đẹp hài hòa này.

Hệ thống gân cổ lên hát: "Không biết là ai thẹn thùng, hạt mưa lất phất rơi, nhè nhẹ triền miên quyến luyến, như thơ như họa, thiên thượng nhân gian, gió hồ sen quất vào mặt, vườn hoa chen lá, tri kỷ bên người, này tình vĩnh khắc vào nội tâm......"

Cung Cửu: "...... Đừng ồn ào."

"Ta ồn ào sao?" Ngay sau đó, hệ thống hiển lộ sắc mặt xấu xí, cười ha ha: "Ta ồn ào lại như thế nào? Nhìn một cái vị hôn thê như hoa như ngọc của ngươi, Tiểu Kê nhà ngươi có biết không?"

Cung Cửu: "...... Ta cũng vừa biết."

"Ngươi xong rồi." Hệ thống vui sướng khi người gặp họa nói: "Còn muốn ăn trăm vị gà đâu, lúc này phỏng chừng liền móng gà đều ăn không được."

Cung Cửu làm như thật nói: "Móng gà ăn được không không quan trọng, mông gà ăn được là xong."

Hệ thống: "......" Vô Fuck để nói.

"Cửu ca, ngươi đã về rồi." Cung Chủ trông thấy ca ca nhà mình, vẫy vẫy tay, tươi cười tràn đầy ngọt ngào mà cùng hắn trêu ghẹo: "Nhanh như vậy gấp trở về, sẽ không vì xem tẩu tử chưa quá môn của ta đi."

Nghe vậy, trên gương mặt trắng nõn của Phiến Đào quận chúa sinh ra hai vệt đỏ ửng, môi anh đào khẽ cắn, như thẹn thùng mà cúi đầu.

Cung Cửu lạnh lùng quét muội muội một cái, Cung Chủ không sợ chết mà hướng hắn cười, làm mặt quỷ mà bát quái nói: "Sơ chế gà con đến đâu rồi?"

Cung Cửu chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Đích thân ta ra tay, tự nhiên dễ như trở bàn tay."

Cung Chủ một bộ hỉ khí dương dương, nói: "Chúc mừng Cửu ca tâm tưởng sự thành."

Phiến Đào quận chúa nghe hai huynh muội trao đổi, hiếu kỳ nói: "Ai sơ chế gà con? Thế tử sao? Sách nói quân tử xa nhà bếp, không nghĩ tới đường đường một vị thế tử cũng thích xuống bếp, thật là không giống người thường."

Xem nàng sắc mặt thiên chân, không hề có vẻ châm chọc, Cung Cửu và Cung Chủ liếc nhau, đều cạn lời.

Gặp qua kẻ không biết ăn nói, chưa thấy qua ai dễ dàng đắc tội người khác vậy.

Người này có phải trời sinh hắc ngốc bạch ngọt a?

Một lát sau, Phiến Đào quận chúa nhu nhược để nha hoàn đỡ đi rồi. Nghe nói nàng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tuy rằng dùng các loại đồ bổ nước thuốc, khỏe mạnh trưởng thành, thân thể đỡ hơn không ít, nhưng là gió lạnh thổi lâu vẫn sẽ so với người bình thường dễ dàng cảm mạo. Điểm này, từ tư thế đi đường nhược liễu phù phong của nàng có thể thấy được.

Người dư thừa vừa đi, Cung Chủ tươi cười chợt tắt, thấp giọng nói: "Cửu ca, Phiến Đào quận chúa thực đặc biệt."

Cung Cửu nói: "Là rất đặc biệt, ta chưa thấy ai so với nàng còn kiều khí."

Cung Chủ nói: "Người ta từ bé đã bệnh tật ốm yếu, ngươi phải học được thông cảm."

Tiếng nói vừa dứt, lại như suy tư gì nói: "Có lẽ là giả bộ."

Cung Cửu nhìn chăm chú nàng, nói: "Lời này từ đâu mà ra?"

Cung Chủ nhìn hắn, nói: "Nàng cho ta một cảm giác kỳ quái rất không tốt."

Cung Cửu vẫn rất tin tưởng trực giác nữ nhân, đặc biệt là Cung Chủ trực giác: "Chỗ nào?"

Cung Chủ suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu nói: "Không nói rõ được."

Đêm lạnh, trong gió lạnh chứa sát khí.

Ngọn đèn dầu trong phòng sớm đã tắt.

Chủ nhân căn phòng đã tiến vào mộng đẹp.

Một bóng đen đứng lặng bên cửa sổ, chỉ thấy y nhẹ nhàng nâng tay, búng tay một cái, viên thuốc màu tím rơi vào trong phòng, vừa chạm đất nháy mắt tiêu thất vô tung. Đây là loại dược có thể làm một con voi cũng phải bất tỉnh, người thường hút vào một ngụm, không đủ một ngày một đêm, là vẫn chưa tỉnh lại.

Xuất phát từ cẩn thận, bóng đen đứng bên cửa sổ hồi lâu, thấy trong phòng trước sau không có động tĩnh, liền đẩy ra cửa sổ lẻn vào. Đợi y lặng yên không một tiếng động mà đi đến mép giường, một đôi mắt tôi độc nhìn chằm chằm chăn gấm, chuẩn xác mà nói, là người trong chăn gấm, vừa ra tay đã là sát chiêu.

Chưởng phong chứa độc khí chụp xuống.

Ngay sau đó, ánh mắt lập loè kích động, hưng phấn bị kinh ngạc thay thế.

Chỉ thấy dưới chăn gấm rỗng tuếch, người mà y muốn đưa vào chỗ chết căn bản không ở bên trong!

Không xong! Trúng kế!

Bóng đen bay nhanh xoay người rời đi.

Đáng tiếc, bị người ngăn lại.

Phòng tối u ám, vang lên một thanh âm lạnh băng.

"Lá gan rất lớn, dám ám sát bổn thế tử, vậy liền đem mạng nhỏ để lại chỗ này đi."

Cùng bóng đen giao thủ, Cung Cửu kinh ngạc một chút. Hiện giờ, hắn võ công không tới mức thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng khó gặp gỡ địch thủ, số người có thể ở trong tay hắn chống đỡ hơn mười chiêu chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hắc ảnh võ công dù cao hơn hắn dự kiến, cũng như thế mà thôi.

Sau mười chiêu, bóng đen đã có chút lấy trứng chọi đá, có thể thấy sắp thất bại.

Vốn bóng đen không có cách nào đỡ được đến mười chiêu của Cung Cửu, nhưngđối phương võ công thực sự quỷ dị, không chỉ có đôi tay dính độc, cả người còn có sương đen bao phủ, độc khí đầy người, làm người vô pháp công kích gần người. Cung Cửu không phải Đoàn Dự, không có thể chất bách độc bất xâm, đơn giản hắn có hệ thống, còn có thể từ hệ thống thương thành mua vài thứ, tỷ như 007 giải độc hoàn.

Thừa dịp đối phương sơ hở, Cung Cửu đem giải độc hoàn nuốt vào trong miệng, sau đó ánh mắt lạnh lùng, lại không nương tay, đầu ngón tay kẹp lưỡi dao mỏng như sợi tóc, hơi hơi phát lực, đem ám khí chuẩn xác không lầm mà đánh vào trái tim bóng đen.

Da đầu một trận tê dại, bóng đen thấy không rõ đối phương dùng ám khí gì, chỉ biết nhất định phải tránh đi, bằng không, kẻ chết tất nhiên là y. Đáng giận chính là, đối phương ra tay đã mau lại tàn nhẫn, mặc dù y dùng ra cả người thủ đoạn, chỉ khó khăn lắm né được một chút, ám khí vẫn là cắm vào trái tim, cũng may không đủ để trí mạng.

Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, bóng đen che lại ngực bị khí lạnh xâm nhập, một tay khác vội vàng từ bên hông lấy ra một viên cầu màu trắng, thứ này tất nhiên là dùng để bảo mệnh, rất khó nghiên cứu chế tạo, y bất quá có hai quả, hôm nay lại dùng ở nơi này.

Âm trầm đáy mắt hiện lên một tia đau lòng.

Cung Cửu trơ mắt nhìn bóng đen móc ra một quả cầu màu trắng, bóp một cái, một cổ sương đen nồng đậm nhanh chóng tràn ngập, đồ vật bị sương đen bao phủ liền bị ăn mòn một lớp. Cung Cửu cấp tốc lui về phía sau, này liền cho bóng đen có cơ hội thừa nước đục thả câu, một cái lắc mình, hòa với sương đen.

Chờ sương đen xua tan, y sớm đã biến mất vô tung.

Hệ thống nói: "Sao lại để cho y chạy thoát?"

"Gấp cái gì?" Nhìn đồ vật trong phòng bị hủy hoại hơn phân nửa, Cung Cửu lạnh lùng nói: "Hòa thượng chạy được, chùa đứng yên."

Hệ thống nói: "Chẳng lẽ ngươi đã biết thích khách là ai?"

Cung Cửu nói: "Phiến Đào quận chúa vừa đến Thái Bình Vương vương phủ làm khách, Thái Bình Vương thế tử liền bị ám sát, ngươi cảm thấy thích khách là ai?"

Hệ thống phân tích: "Phiến Đào quận chúa thân thể nhu nhược, thích khách hiển nhiên không có khả năng là nàng, nhưng cùng nàng cũng thoát không được can hệ. Căn cứ ta suy tính, thích khách phỏng chừng là kẻ ái mộ Phiến Đào quận chúa, sở dĩ giết ngươi, đó là vì diệt trừ tình địch. Đương nhiên, còn có một loại khả năng, đối phương là kẻ thù của Thái Bình Vương vương phủ, tính toán cho các ngươi hỉ sự biến tang sự, đem cái chết của ngươi đổ tội cho Phiến Đào quận chúa, ly gián quan hệ giữa hai phủ."

Cái này phân tích nghe rất có đạo lý, Cung Cửu lại không dám gật bừa: "Ta cảm thấy thích khách là Phiến Đào quận chúa."

Hệ thống bật cười nói: "Ngươi nói thích khách là Phiến Đào quận chúa kiều kiều nhược nhược? Sao có thể."

Cung Cửu đương nhiên sẽ không nói cho hệ thống biết, khi giao thủ, hắn trong lúc vô ý nhìn đến thân hình đối phương. Khi y chuyển động, ngực cũng nhún lên theo, lại căn cứ độ cao đối phương, eo quá nhỏ, thực dễ dàng suy tính ra đối phương thân phận, bất quá hắn lười cùng hệ thống giải thích, chỉ nói: "Vừa thấy liền biết." Nói, chạy ra khỏi phòng.

Hệ thống: "......"

Nhưng mà, hệ thống đã nhìn thấu nội tâm hắn.