[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 1




Dưới ánh trăng bàng bạc, một bóng người quyến rũ yểu điệu chiếu vào trên mặt đất.

Mỹ nhân dáng người hoàn mỹ, động tác khiêu vũ đầy uyển chuyển, ngón tay thon dài phất qua bờ vai, quần áo theo động tác của nàng như những bông tuyết lần lượt rơi xuống trên mặt đất.

Thiếu niên mặc bạch y thở hổn hển, thân thể không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy, trong mắt hiện lên sắc thái kỳ dị, dần chuyển thành điên cuồng, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần trong bóng đêm.

Chiếc roi mềm mại vung lên trên không, giữa đường đột nhiên trở nên cứng rắn như sắt. Khoảnh khắc trái tim bị roi đâm xuyên qua, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên đột nhiên mở rộng, tựa như không thể tin được mình cứ thế đã chết.

Tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là cứ thế bị chết uất ức nghẹn khuất.

Bởi vì nhìn một nữ nhân múa thoát y, phát bệnh, bị ám toán chết, quả thực là nỗi nhục nhã nhất đời.

Khi ngã xuống đất, trên gương mặt thanh tú của thiếu niên còn lưu lại nụ cười hưng phấn đến vặn vẹo, đôi mắt đen nhánh như sao dần dần mất đi sắc thái, mang theo nỗi sỉ nhục vô tận xuống địa ngục.

<cuộc đời của một vai ác run M>

Ta là Cung Cửu, người khác đều gọi ta là Cửu thiếu gia.

Ta có một cái thân phận khó lường —— Thái Bình Vương thế tử. Danh hiệu cao quý, nhưng ta cũng không coi đây là chuyện đáng kiêu ngạo.

Võ công của ta thiên hạ vô địch, ví dụ đơn giản: trình độ ngang bằng lão Thật hòa thượng, trong vòng ba chiêu chắc chắn bại trong tay ta.

Đấy là nhận xét của Ngưu Nhục Thang, ta cảm thấy nàng nói rất đúng.

Từ bé đến lớn, ta trải qua sóng to gió lớn, nhấp nhô không ngừng, đặc biệt khi ta mắc phải tâm bệnh khó có thể cho người khác biết. Tính cách của ta hay nghẹn mọi chuyện trong lòng, không giỏi giao tiếp với người khác, chuyện thường làm nhất là nhịn, nhịn rồi lại nhịn.

Kiềm chế lâu rồi, lại không đi xem bệnh hốt thuốc, đến khi giật mình tỉnh lại, ta mới phát hiện biện pháp trị liệu cho ta không nhiều. Chỉ có một, phân thành nhiều giai đoạn, theo tháng mà trị liệu.

Nếu nói biện pháp đó ra thì khá đáng sợ.

Ta biết như vậy không tốt, bất hạnh thay vô pháp từ bỏ. Đau quá, điên cuồng quá, tuyệt vọng quá, đành tùy ý độc tố lan tràn thành tai hoạ. Ta tự nhủ, đây chỉ là một cách phát tiết thôi.

Ta tìm kiếm nữ vương trong lòng ta giữa biển người mênh mang, mãi đến khi nhìn thấy nữ nhân cao lãnh mỹ lệ kia – Sa Mạn. Ta ra giá cao mang nàng từ Câu Lan Viện ra, lại trả tiền thuê nàng làm tư nhân huấn luyện viên. Chỉ cần nàng nghiêm túc công tác, ta liền cứ theo lẽ thường phát tiền lương.

Ta tự nhận đối với nàng rất tốt, trừ khiến nàng đánh ta đánh ta lại đánh ta, ta không có yêu cầu gì khác.

Sa Mạn là một nữ nhân cao ngạo lạnh lùng, có lẽ nam nhân đều là đồ đê tiện, liền thích nữ nhân lạnh như băng sương. Họ càng chướng mắt ngươi, ngươi càng thích các nàng. Để nàng đánh ngày qua ngày, ta thế mà có chút thích nàng.

Hiển nhiên, Sa Mạn không cảm nhận được phần yêu thích ta giấu trong lòng. Hoặc nàng không tin được, càng không muốn tin, nàng đối với ta chỉ có khinh thường cùng ghê tởm, bởi vì ta là cái biến thái. Ta nghĩ, khi nàng khinh thường ghê tởm ta, khẳng định quên chính mình bất quá là cái kỹ nữ, nếu không phải ta đem nàng mang ra vũng bùn, hiện tại nàng còn ở thanh lâu bán mình.

Sa Mạn dần dần tâm như tro tàn, tê liệt, từng ngày giống như cái xác không hồn, thẳng đến một cái gia hỏa tên Lục Tiểu Kê xuất hiện, mang cho nàng hy vọng mới.

Đó là một con Tiểu Kê (gà con) có bốn lông mày, y thông minh, đáng yêu, trọng tình nghĩa, giống khổng tước xòe đuôi, gặp được giống cái liền trêu ghẹo, cả người mang đầy nợ phong lưu. Y có mị lực làm nữ nhân vì mình khuynh đảo, trừ võ công ra, những điểm khác có thể nói cùng ta không phân cao thấp.

Lục Tiểu Kê, nghe nói y tên thật là Lục Tiểu Phụng.

Ta rất thưởng thức y, đáng tiếc chúng ta ở hai phía đối địch, chú định không thể làm bằng hữu.

Y cùng Sa Mạn đào tẩu, ta vốn dĩ muốn bắt và giết gọn cả hai, nào ngờ Tiểu Lão Đầu coi trọng Lục Tiểu Kê, muốn lợi dụng y ám sát hoàng thượng, còn làm ta khảo nghiệm một chút năng lực của đối phương, khiến cho y trở thành Người Ẩn hình.

Lục Tiểu Phụng là một nam nhân tốt, trọng tình trọng nghĩa. Y cố ý dụ ta rời đi, tạo cơ hội cho Sa Mạn đào tẩu.

Thế thì đã sao? Sa Mạn vẫn không thoát khỏi tay ta.

Kế tiếp, ta không ngừng đuổi giết y, khảo nghiệm y có đủ tư cách thành Người Ẩn hình hay không.

Lục Tiểu Phụng trốn thoát rất nhanh, nhưng ta so với y càng thêm thông minh. Ta ra giá vạn lượng hoàng kim, thưởng cho người có thể đem tin tức của Lục Tiểu Kê đến cho ta. Bộ ria mép là điểm đặc trưng độc nhất vô nhị của y, chỉ cần có tâm đều sẽ tìm đúng. Biết nơi y đang ở, ta tiếp tục đuổi giết y. Không ngờ sau khi Lục Tiểu Phụng biết nguyên nhân mình bại lộ tung tích, liền trực tiếp đem tung tích của mình cho ta biết, nhờ thế từ chỗ ta lừa được một thỏi lại một thỏi vàng.

Ta xưa nay nói được làm được. Mặc dù tức đến xanh mặt, hận không thể lập tức giết gà, lại nhớ đến Tiểu Lão Đầu phân phó, đành đem sát khí nghẹn xuống.

Cuối cùng, Lục Tiểu Phụng một lần nữa xâm nhập địa bàn của ta.

Ta biết y muốn làm gì, y muốn vạch trần âm mưu quỷ kế của ta, muốn đem Sa Mạn đi, muốn giết ta. Nhưng là, cho dù y là vai chính của thế giới này, cũng không thể thuận lợi đánh bại vai ác đại BOSS như ta, ngược lại giống như con chuột bị mèo trêu chọc, chỉ có thể liều mạng chạy trốn sự truy sát. Nếu không nhờ Sa Mạn, Lục Tiểu Phụng thật sự phải bị ta chiên - nấu - hầm – xào (đủ bốn kiểu) làm thịt ăn.

Ta cho rằng mình đối xử với Sa Mạn rất tốt, nàng lại không cảm thấy thế.

Nàng thế mà vì một con Tiểu Kê!

Chỉ là một con Tiểu Kê!

Liền phản bội ta!

Chẳng lẽ nàng quên mất là ai giải thoát nàng khỏi cái nơi dơ bẩn kia? Là ai cho nàng nơi ăn chốn ở, hưởng thụ xa hoa vật chất? Nàng hồi báo ta như vậy ư?

Trước mắt bao người, múa thoát y?

—— thật là giỏi a! Đều nói kỹ nữ vô tình, hôm nay ta cuối cùng đã được lĩnh giáo.

Thân là đại BOSS của thế giới này, bởi vì phát bệnh mà phân tâm, quên mất còn cùng Lục Tiểu Phụng đánh đến người chết ta sống, làm cho chính mình chết vì xem múa thoát y.

Khoảnh khắc ngã xuống, ta thật muốn mắng Con mẹ nó!

Sa Mạn, tiện nhân, vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang! Ngươi cho rằng ta chết, hết thảy liền kết thúc sao? Ngây thơ!

Đại kế ta mất cả đời bày ra, dù ta có chết, thuộc hạ của ta vẫn sẽ theo lộ tuyến đã định, đem chuyện được giao tiến hành đến cùng. Làm kẻ bố cục, còn thiếu người thay ta trả thù sao? Bản công tử lang bạt giang hồ mười mấy năm, người theo đuổi ta từ Bắc xuống Nam đâu đâu cũng có, người sau nối đuôi người trước nguyện bất chấp tính mạng thay ta chắn đao chắn kiếm, các loại fan não tàn nhiều đến đếm không hết.

Sa Mạn a Sa Mạn, ngươi thảm rồi!

Ta là Cung Cửu, chỉ cần ngươi gõ Baidu tìm kiếm, liền có thể tra được ta là đại vai ác trong quyển 《 Phụng vũ cửu thiên 》 thuộc hệ liệt bộ tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long "Lục Tiểu Phụng truyền kỳ". Vì nhiều lý do khác nhau, ta có khuynh hướng thích bị ngược, càng lúc càng lệch khỏi mục tiêu làm run S ban đầu của mình.

Ta cả đời này dài lâu lại ngắn ngủi. Thống khổ dài lâu, sinh mệnh ngắn ngủi.

Ta không tin vận mệnh, tự cho mình thiên hạ vô địch, lại quên sinh mệnh con người yếu ớt.

Ta là cái thiên tài, không ăn nhậu, không chơi gái, không cờ bạc. Sự tình nam nhân bình thường thích, ta hoàn toàn không có hứng thú, trừ bỏ một vài khuyết điểm nhỏ bé đến không đáng để mắt đến, ta quả thức là con người hoàn mỹ.

Một người hoàn mỹ như ta thế mà đã chết. Bị đặc thù đam mê hại chết.

Không biết có hay không kiếp sau. Nếu có, ta nhất định sửa.

Tựa như vận mệnh định sẵn, âm thanh lạnh băng của máy móc vang lên.

"Đinh, vai ác nghịch tập......bíp bíp...... Hệ thống mở ra......"

***

Nếu xem giờ Dần mới bắt đầu một ngày thì bây giờ mới tờ mờ sáng, một tiếng ca ồn ào khiến người đau đầu nhức óc vang lên:

"Tiểu bằng hữu ngủ ngon, mau mau mau rời giường. Đừng làm một kẻ lười, người lười sẽ béo ú. Ngươi phải biết rằng, buổi sáng là quý nhất của một ngày. Rời giường, rời giường, rời giường......"

Bạn nhỏ trên giường trở mình, đem chăn trùm kín đầu tiếp tục say giấc nồng.

Hệ thống thấy thế, cất cao giọng hát:

"Ta muốn ngươi quỳ xuống lớn tiếng kêu ta ba ba, ai là ngươi ba ba liền nhìn đi...... Một bàn tay đột nhiên xuất hiện tát ta một cái, ta bị dọa nhảy dựng hỏi 'Ngươi làm gì?', lần thứ hai bị đánh ta nói 'Đau quá!', lần thứ ba bị đánh chỉ có thể nói 'Thoải mái', nghe tiếng roi da vang lên, nàng nói ngươi gần đây không ngoan, lát nữa khiến cho ngươi chịu không nổi......"

Dưới tiếng ca ma âm xuyên não, bạn nhỏ nằm trên giường như cảm nhận được lực kéo vô hình, ngồi dậy với đôi mắt mơ hồ, dùng giọng nói thanh thúy đáng yêu hỏi: "Đây là bài gì?"

Hệ thống nói: "Ta là của ngươi."

Bạn nhỏ Cung Cửu liền khen: "Nghe không tồi. Ngươi có tài chế từ mới đấy!".

Hệ thống đắc ý: "Dĩ nhiên! Đây chính là ca khúc ta cố ý vì ngươi chọn lựa."

Cung Cửu kéo dài giọng: "Bài-ca-kêu-giường sao? Rất chuẩn xác."

Hệ thống: "......"

Ta còn là một hệ thống thuần khiết a!

Sau khi nghe nhạc nhẹ một phút, thấy hắn ngoái lỗ tai, hệ thống mới nói: "Ngươi là đại vai ác sao lại thích ngủ nướng?"

Cung Cửu hỏi lại: "Ngươi là một hệ thống sao lại thích ca hát?"

"Thì sao?" Hệ thống nói: "Máy móc liền không có hứng thú yêu thích sao? Nói thật cho ngươi biết, ta tuy rằng là Vai ác nghịch tập hệ thống, nhưng là càng có khuynh hướng Ca sĩ dưỡng thành hệ thống (hệ thống đào tạo ca sĩ), nói cách khác, kỳ thật ta là Ngôi sao ca nhạc dưỡng thành hệ thống. Ha ha ha —— Thế nào? Mất mát đi?"

Cung Cửu vỗ tay: "Lại hát thêm vài ca khúc giống vừa rồi đi."

Hệ thống: "......"

Biến thái ký chủ không hành xử theo cách tầm thường!

Hệ thống muốn khóc. Nam nhân cứ khóc đi khóc đi khóc đi, khóc không phải tội lỗi, nếm thử tư vị nước mắt của những người xa cách lâu ngày......

Cung Cửu thay đồ xong, nhờ bọn nha hoàn hầu hạ, dùng bữa sáng.

Nhìn bài trí quen thuộc xung quanh, Cung Cửu cảm thán: "Không nghĩ tới trên đời thực sự có trọng sinh."

Hệ thống kiêu ngạo nói: "Gặp được ta, là may mắn lớn nhất đời ngươi."

Cung Cửu không phát biểu ý kiến, nói: "Cuốn《 Lục Tiểu Phụng truyền kỳ chi phụng vũ cửu thiên》mà ngươi đưa, ta đã xem xong rồi."

Hệ thống nói: "Tới tới tới, nói cho ta nghe một chút đi, có cái gì cảm tưởng?"

Cung Cửu nói: "Phụng – Vũ - Cửu - Thiên, bốn chữ có ngụ ý khác. Phụng chỉ Lục Tiểu Phụng, Cửu chỉ ta, Vũ tất nhiên là chỉ Sa Mạn. Bốn chữ hợp lại ý là Lục Tiểu Phụng cùng Sa Mạn, đôi cẩu nam nữ này liên thủ, đem ta tiễn tới Thiên (tới trời, aka die)."

Hệ thống: "......"

Hệ thống nghẹn lời, nhưng không thể không thừa nhận, Cung Cửu phân tích thực chuẩn xác, hắn còn không phải là bị nam chính cùng nữ nhân của vai chính tiễn lên trời sao?

Cung Cửu hai tay ôm cằm, nghiêm túc mà nói: "Kỳ thật, ta cảm thấy chính mình không phải quá biến thái, chính là có đôi khi rất hoài niệm tư vị bị roi quất, nhịn không được thất thố mà thôi."

Hệ thống: "......" Không nghĩ nói chuyện.

Cung Cửu: "Ngươi sao không nói lời nào?"

Hệ thống: "Ta đang tự hỏi nhân sinh."

Cung Cửu: "Có kết quả sao?"

"Có." Hệ thống nói: "Ta vạn phần may mắn lúc trước cùng JJBS008 đường ai nấy đi. Nếu không, chờ đến một ngày nào đó cái hệ thống mắc bệnh trung nhị (tạm coi như bệnh nổi loạn của tuổi dậy thì) đó bị hắc hóa đến biến thái, thân là tri kỷ cùng chung chí hướng của hắn, tình huống của ta hẳn sẽ không tốt lắm."

Giống như Lục Tiểu Phụng, nếu không nhờ vầng sáng nhân vật chính bảo hộ, sớm đã bị ký chủ đùa đến chết không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng phải thừa dịp ký chủ lên cơn bệnh mà xử lý. Sở dĩ thành công xử lý đối phương, đó là bàn tay vàng của tác giả mở ra đến quá trắng trợn táo bạo, bằng không, đối với người như Cung Cửu dù có phát bệnh, cũng sẽ không hoàn toàn mất đi cảnh giác. Làm sao có chuyện vì một nữ nhân múa thoát y liền điên cuồng phát run, choáng váng đến bị người ta giết chết bằng một roi. Nếu JJBS008 hắc hóa, nó lại không phải Lục Tiểu Phụng có bàn tay vàng, thân làm người bạn duy nhất của JJBS008, nó chẳng phải xong đời?

Cung Cửu không biết hệ thống nghĩ gì, hắn dạo này học một ít từ ngữ internet hiện đại trên diễn đàn, tự nhiên biết "bệnh trung nhị" có nghĩa gì, liền hỏi: "Các ngươi cùng chung chí hướng? Ta như thế nào không phát hiện ngươi mắc bệnh trung nhị?"

Hệ thống thở dài: "Haizz, nghĩ lại chuyện cũ mà sợ."

Nhân tiện nó kiêu ngạo nói: "Đó là bởi vì từ khi yêu ca hát, cuộc đời của ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tư tưởng được thăng hoa. Phát hiện chính mình trước kia quá mức buồn cười, cứ dốc lòng muốn biến ký chủ thành đại vai ác, giết chết nam chủ, thay thế nam chủ nhất thống giang hồ, xưng bá võ lâm. Từ đây ý tưởng của ta với JJBS008 sinh ra khác biệt không thể hòa giải. Phải biết rằng chúng ta trước kia sở dĩ kết bạn với nhau, chính là bởi vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì thế, dứt khoát một phách hai tán, từ đây đường ai nấy đi."

Cung Cửu gõ đầu, tán đồng nói: "Giết chết nam chính rồi thay thế đúng là buồn cười, đâu có thú vị bằng mỗi ngày đuổi theo nam chính."

"......" Hệ thống cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Cung Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, chậm rãi nói: "Ta quyết định buông thả bản thân, bộc lộ bản tính."

Hệ thống: "???"

Cung Cửu mỉm cười, "Tìm chú gà con kia chơi một chút."

Hệ thống: "............"

Hệ thống cảm thấy chính mình nếu có trái tim, phỏng chừng đã phanh phanh phanh nhảy ra cổ họng, "Ngươi không phải nói, nếu cho ngươi cơ hội làm lại, ngươi nhất định hối cải thành một con người mới sao?"

"Đây xác thật là một vấn đề." Cung Cửu trầm tư một lát, nói: "Nhưng y đã giết chết ta, không nên chịu trách nhiệm với ta sao?"

Hệ thống: "......" Không thể chỉ trích.

Giữa gió thu hiu quạnh, không biết ai khàn cả giọng ca hát: "Hãy chuẩn bị ăn năn sám hối chờ ta đến, mỗi vết roi quất là một tấc oán hận của ta..."