[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Túy Mộng.

Mặt trời chiều ngả về tây, cơn gió chiều thoang thoảng.

Khi trời nhá nhem tối, bọn họ vẫn đang ngồi uống trà trên sân thượng được bày biện đủ các loại hoa tươi, nước suối vừa nấu xong lại được rót vào ấm trà thêm lần nữa, từng đợt mùi hương của trà nhanh chóng bay ra.

Mỗi ngày cứ vào lúc này, Hoa Mãn Lâu đều thích ngồi ở đây, nơi này khiến y cảm nhận được sự yên tĩnh. Mỗi lúc thế này, y luôn cảm kích trời xanh đã ban cho y sinh mệnh, để y có thể hưởng thụ những điều này.

Có điều đa phần vào lúc này y đều một mình hưởng thụ loại cảm giác ấy, nhưng hôm nay lại có người cùng y hưởng thụ cảnh hoàng hôn.

−−− Được rồi, có lẽ đây không phải là nhân loại? Nhưng không sao.

Lúc uống trà, Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đấy y đã bỏ sót, y đặt chén trà xuống, hỏi Cơ Lang đang ngồi đối diện mình: “Lúc nãy ở trên đường, ta thấy những cảnh tượng kia, chúng đều do đủ loại tia sáng màu sắc phác thảo ra, có hàm nghĩa gì không?”

Tâm tình Cơ Lang không tệ, cho nên hắn trả lời ngắn gọn: “Màu sắc phản ánh ra tâm hồn.”

“Tâm hồn?” Hoa Mãn Lâu là một người thông minh, tuy Cơ Lang chưa từng nói rõ nguyên nhân gì nhiều nhưng y cũng có thể đoán ra một chút, y nhớ lại chỗ người khác nhau thì có màu sắc khác nhau, y hiểu đôi chút: “Người có màu sắc càng thuần túy chói mắt thì tâm hồn càng tốt sao?” Y nhớ đến trên người mấy đứa trẻ màu trắng bạc, nhưng mà đa số màu sắc người khác đều hơi phức tạp.

“Cũng gần giống vậy.” Cơ Lang cũng không mấy hứng thú về chuyện này, cho nên hắn không nghiên cứu qua, có điều người mang những tia sáng thuần túy quả thật thuận mắt hơn nhiều so với người mang tia sáng phức tạp −−− giống như thanh niên trước mặt toàn thân đều mang theo tia nắng ấm áp này vậy.

Hương trà lượn lờ ngập tràn, phiêu đãng trong không khí, mùi thơm lan tỏa mang theo vị đắng chát khiến cho tâm trạng người khác bình thản, Cơ Lang thờ ơ uống trà.

“Lại nói tiếp, chúng ta quen biết được một quãng thời gian, nhưng ta chỉ biết tên của ngươi, có thể, có thể kể chút không? Đương nhiên, nếu không tiện thì quên đi.” Hoa Mãn Lâu cũng không phải là người tò mò, y hiếm khi hỏi người khác, nhưng bây giờ y thật sự rất muốn hiểu rõ vị phi nhân loại này hơn một chút.

Y cảm thấy họ có thể trở thành bạn. Có điều y cũng không muốn miễn cưỡng hắn.

Cơ Lang nhíu mày: “Bản quân cho là ngươi không hiếu kỳ điều gì.” Vậy mà có thể kiềm chế lâu như vậy mới hỏi đến.

“Là con người thì đều hiếu kỳ.”

“Ngươi muốn biết gì nào? Hôm nay tâm tình bản quân tốt, cũng không ngại kể cho ngươi.”

“Ta chỉ hơi hiếu kỳ về… chủng tộc của ngươi.” Hoa Mãn Lâu có chút khó mở miệng, điều này hình như không mấy lễ độ: “Tuy ta có thể đoán được đôi chút, nhưng ta không đoán ra được rốt cuộc ngươi là tiên hay yêu.”

“Điều này quan trọng không?”

“Có chút chút,” Hoa Mãn Lâu gật đầu, “Ta thấy được ngươi có nhiều điều kiêng kị, ta cũng không muốn liều lĩnh đi chọc ngươi.”

“Vậy ngươi đoán được những gì.”

“Ta đoán là chân thân của ngươi không phải là hoa lan, vậy mà khi đi gần ngươi, hương thơm hoa lan nồng nặc trên người ngươi, cũng không phải tiêm nhiễm ra, vả lại mùi đó cùng với cây hoa lan của ta giống nhau như đúc.” (tiêm nhiễm: lâu ngày nhiễm phải.)

Lúc nói lời này, theo thói quen Hoa Mãn Lâu sờ sờ cây lan trên bàn, khí tức người đối diện liền lạnh xuống. (khí tức: hơi thở.)

“Còn có cách thể hiện này, mỗi lần ta vừa chạm vào nó ngươi liền mất hứng.” Hoa Mãn Lâu cười ha hả, không hề có ý định buông tay ra, “Cho nên cây phong lan này là ngươi sao?”

Cơ Lang không phủ nhận: “Ngươi rất thông minh.”

“Chẳng qua là ngươi thể hiện quá rõ ràng, không hề che giấu. Mặc dù luôn biết nó rất kỳ lạ, nhưng ta thật không nghĩ đến sẽ kỳ lạ đến mức này.” Hoa Mãn Lâu vẫn không dời tầm mắt khỏi cây hoa lan, bây giờ y không có cách nào để hình dung bụi hoa thần kỳ này nữa, y cười như một đứa trẻ nhận được lễ vật: “Vậy ngươi là tiên nhân hả?”

“Tại sao không nói bản quân là yêu quái?” Cơ Lang chống đầu, dáng dấp lười biếng mang theo mị hoặc, hắn như vậy càng giống như loài yêu tinh câu dẫn dụ dỗ người khác.

“Mùi của ngươi rất thuần khiết, không giống yêu quái.”

“Ngươi nói cứ như từng gặp qua yêu quái.”

Mặc dù chưa hề gặp qua yêu ma quỷ quái, nhưng từng nghe qua mấy câu chuyện thần thoại cũng không ít, Hoa Mãn Lâu thật sự không có cách nào gắn liền Cơ Lang với yêu quái trong thần thoại được, khí thế của hắn cực kì khí phách −−− tuy là tướng mạo quả thật là độc nhất vô nhị.

“Vậy Cơ công tử có nguyện ý nói cho ta biết, suy đoán của tại hạ đúng không?”

“Đúng 8, 9 phần.”

Cơ Lang kể sơ lược chuyện của mình.

“Bản quân chấp chưởng (chấp chưởng: phụ trách quản lý) mười hai tháng vị hoa thần, bụi cây phong lan này là chân thân hồi đó bản quân chưa thành tiên để lại nhân gian, 14 năm trước tại nhân gian bản vương lên thiên đình phục mệnh (phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh), nhưng không nghĩ đến lại bị ngươi mang đi, còn được ngươi vun trồng hơn 10 năm nợ nhân quả, cho nên bản quân mới có thể đến đây.”

(Túy: Ở đây có nhắc đến hoa thần của 12 tháng, thật sự là mình bó chiếu =.=”, mình chỉ biết là có 12 vị hoa tiên tượng trưng cho mỗi tháng thôi, rồi mỗi tháng phải làm gì gì đó này nọ, tìm hình của 12 vị này thôi chứ sợt trên baidu cũng không hiểu lắm, còn sợt trên gu gồ thì ảnh hổng hiểu nên thôi nhá =))

chapter content

)

Hoa Mãn Lâu nghe xong, mặc dù không ngoài ý muốn nhưng vẫn thấy kinh ngạc, thần tiên gì gì đó bình thường cũng không thể thấy, lúc y muốn nói điều gì thì trên đường phố ngoài tiểu lâu lại truyền đến tiếng rối loạn. Cho dù cách xa, Hoa Mãn Lâu cũng nghe ra được là một đám người đuổi bắt người, mà người bị đuổi theo kia hét lớn để mấy người trước mặt tránh ra, thanh âm của nàng trong trẻo, chắc là một tiểu cô nương còn rất trẻ tuổi.

Hoa Mãn Lâu có thể nghe được để ngăn trở truy binh phía sau nên cô gái đã lật đổ hàng hóa của mấy người bán hàng rong, nhưng mà những truy binh kia cũng không hề do dự giẫm lên mấy món đồ vật trên đất đuổi theo người phía trước. Nhận thức được điều này khiến y nhíu mày, lập tức lại giãn ra, cũng may bây giờ đã tan chợ, sạp nhỏ trên đường cũng ít đi, không thì dân chúng buôn bán sẽ phải tổn thất lớn hơn nữa.

Cô nương kia bị đuổi theo chạy một mạch đến tiểu lâu của Hoa Mãn Lâu, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập ở cầu thang, cô nương kia chạy lên tiểu lâu, hô hấp dồn dập, vẻ mặt kinh hoảng đôi khi lại nhìn về phía sau xác định vị trí người đuổi theo nàng.

Đó là một cô gái thanh tú, ngũ quan không tính là rất đẹp, nhưng đôi mắt sáng sủa hữu thần, lúc này trong mắt của nàng tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi. Chỉ tiếc Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, mà Cơ Lang – người có thể nhìn thấy – hiển nhiên là không có chút hứng thú gì với nàng. (Túy: thấy câu “không có chút hứng thú gì” kia không hiểu sao tim đập nhanh 1 nhịp, Cơ Lang quả là chỉ có động lòng với tiểu Thất thôi ~)

Hoa Mãn Lâu đứng dậy, đối mặt với nàng, quan tâm hòa nhã hỏi thăm: “Cô nương đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu cô nương thở hổn hển, ánh mắt của nàng đảo qua hai người trong tiểu lâu, lướt qua một vòng, một người đưa lưng về phía nàng nên không nhìn rõ hình dạng, chỉ nhìn trang phục đẹp đẽ quý giá trên người hắn đã khiến cho đôi mắt nàng sáng lên, nhưng nàng vẫn đáp lại lời Hoa Mãn Lâu: “Đằng sau có người đuổi theo ta, ta có thể trốn ở đây một chút được không?”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Cánh cửa tiểu lâu luôn luôn rộng mở, người bước vào nơi này, bất kể là dạng gì, y đều chào đón như nhau.

Cơ Lang từ chối cho ý kiến, dù sao nơi này cũng không phải của hắn, Hoa Mãn Lâu thích làm gì thì làm.

Ánh mắt tiểu cô nương chuyển động bốn phía, dường như đang tìm chỗ an toàn để trốn vào.

Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng hốt hoảng như vậy, chỉ cần đến nơi này, ngươi sẽ an toàn.”

Tiểu cô nương trong vui mừng mang theo do dự hỏi: “Thật không? Nhưng mà mấy người đuổi theo ta không chỉ hung thần ác sát, hơn nữa đều mang theo vũ khí, bọn họ sẽ giết người!”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Có đúng không? Ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối không giết người ở chỗ ta.”

Tiểu cô nương vẫn thật sợ hãi, nàng xác thực lần nữa: “Thật không?” (Túy: =.= tiểu Thất thật kiên nhẫn, gặp ta mà là tiểu Thất ta đấm cho ả một phát, chớp mắt nai tơ ngây thơ gì, chẳng ưa cái bà Thượng Quan Phi Yến này tẹo nào.)

Hoa Mãn Lâu không trả lời nàng, người đuổi theo nàng đã lên lầu.

Dẫn đầu là một đại hán vóc dáng cao lớn, nhưng khi bước chân lên lầu cũng rất nhẹ nhàng, điều này nói rõ võ công của hắn tốt, khinh công cũng không tệ.

Trong tay đại hán cầm một thanh đại đao, đáy mắt mang theo hung quang đáng sợ (hung quang: tia hung ác), vừa nhìn thấy tiểu cô nương này, hung quang càng sâu thêm: “Xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!”

Tiểu cô nương vội núp phía sau Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười nói: “Ở đây rất an toàn, đừng chạy nữa.”

Đại hán cầm đao trừng mắt liếc y, thấy y chỉ là một công tử phú quý nhã nhặn thanh tú, có thể có chút của cải, hoàn toàn không có khí thế của người trong giang hồ, lập tức cười gằn nói: “Ngươi biết lão tử là ai không? Còn dám rảnh tay xía vào chuyện của lão tử?”

Thái độ Hoa Mãn Lâu vẫn ôn hòa như cũ, thậm chí y còn rảnh rỗi phe phẩy cây quạt trong tay: “Ngươi là ai?”

Đại hán nói: “Lão tử chính là ‘Hoa Đao Thái Tuế’ Thôi Nhất Động.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Thật xin lỗi, từ trước đến nay ta vẫn chưa từng nghe nói qua tên của các hạ.”

Tiểu cô nương nhịn không được cười “phì” một tiếng.

“Khẩu khí thật lớn, xem lão tử cho ngươi nếm mùi lợi hại!” Thôi Nhất Động tự cảm thấy mất hết mặt mũi, mặt mày sa sầm, gã trở tay vung một nhát đao, đâm tới trước ngực Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu vẫn đứng im tại chỗ, y vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp một cái, liền kẹp lại đao của Thôi Nhất Động.

Mũi đao cứ như mọc rễ trên tay Hoa Mãn Lâu, cho dù Thôi Nhất Động có dùng sức thế nào cũng không thể kéo lấy thanh đao ra được. Gã toát mồ hôi lạnh.

Gã đã hiểu rồi, Hoa Mãn Lâu cũng không phải dễ chọc, có thể dễ dàng tiếp được một đao của gã, võ công đối phương chắc chắn trên cơ gã.

Trán Thôi Nhất Động thấm đẫm mồ hôi, gã cắn răng, bỗng nhiên buông đao trong tay ra, không hề quay đầu nhảy xuống lầu, nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Mấy người gã mang đến thấy vậy cũng nhao nhao bỏ chạy, trong lúc nhất thời cả đám người cứ như đống sủi cảo từ trên tiểu lâu nhảy xuống, rước lấy cái nhìn chòng chọc của dân chúng trên đường.

Tiểu cô nương thấy người đuổi theo nàng đều chạy hết, cao hứng cười, tiếng cười của nàng như tiếng chuông thật êm tai, nàng nhìn Hoa Mãn Lâu, trong ánh mắt đều là kinh ngạc và khâm phục: “Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy.”

Hoa Mãn Lâu lắc đầu nói: “Không phải là ta có bản lĩnh, là hắn không có chút bản lĩnh gì.”

Tiểu cô nương nói: “Ai nói hắn không có bản lĩnh, danh tiếng của hắn trên giang hồ cũng không nhỏ, rất nhiều người bị hắn đánh bại, ngay cả ta cũng không đánh lại hắn.”

Hoa Mãn Lâu nói: “Ngươi?”

“Tuy ta không đánh lại hắn nhưng cũng có nhiều người đánh thua ta, ta là Thượng Quan Phi Yến, Thượng Quan Phi Yến ở Giang Nam. Tên này hẳn là ngươi cũng chưa nghe qua đúng không?”

Đáng lẽ Hoa Mãn Lâu định để thanh đao trong tay lên bàn, nhưng Cơ Lang nhìn thanh đao trước mặt, khí thế trên người lập tức trở nên trầm thấp, Hoa Mãn Lâu cảm thấy vậy, cho nên y đành tiện tay ném thanh đao vào góc phòng.

Y quay đầu lại hỏi: “Tại sao hắn đuổi theo ngươi?”

Thượng Quan Phi Yến cắn môi do dự nói: “Tại vì ta trộm đồ của hắn.”

Hoa Mãn Lâu cũng không hoảng hốt, nụ cười của y vẫn không thay đổi, ôn hòa như ánh nắng ngày xuân.

Thượng Quan Phi Yến sợ y xem thường mình, vội giải thích: “Mặc dù ta là tên trộm, nhưng hắn cũng đâu phải người tốt, trước giờ ta chưa từng trộm đồ của người tốt.”

Nàng cúi đầu, dùng khóe mắt vụng trộm liếc Hoa Mãn Lâu, vẻ mặt e lệ nói: “Có phải ngươi khinh thường, chán ghét ta hay không?”

“Ta thích người nói thật.” Hoa Mãn Lâu phe phẩy cây quạt.

【Vậy “thích” của ngươi cũng thật rẻ tiền.】

Thấp thoáng, Hoa Mãn Lâu như nghe được lời nói của Cơ Lang, nhưng y tin chắc rằng tiếng nói này không lọt vào lỗ tai, mà là truyền trực tiếp vào trong lòng y, chỉ có điều Cơ Lang càng phát ra khí tức không tốt càng khiến cho Hoa Mãn Lâu biết được lúc này hắn cực kì mất hứng.

Nhưng mà tại sao lại như vậy? Hoa Mãn Lâu không giải thích được.

(Truyện được dịch tại: Túy Mộng Lâu.)

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn là đoạn trích dẫn này Thượng Quan Phi Yến lên sân khấu, có sửa đổi. Hình như có người chống lại ta, thế là văn chương cứ sửa một lần lại một lần, đầu to ra…

~OoO~

Túy: đầu tui cũng đang to ra… Ở chương này có phát hiện lớn, Cơ Lang ghen rồi =))))) ai kêu tiểu Thất cứ nói liên miên với bà Thượng Quan Phi Yến làm chi, haha.