Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 59








Nguyên lai, Công Tôn đại nương chân chính, lúc còn trên vách núi đã chết.

Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành cuối cùng vẫn giỏi hơn, trong chớp mắt sau kiếm quang sáng lóe, vạn hoa điêu linh, quần phương thất sắc, Công Tôn đại nương nhất đại giai nhân liền hồn phách lên tiên.

Mà Công Tôn đại nương “Trở lại” Nam Vương phủ kia, tự nhiên là Cung Cửu dịch dung giả trang .

Cung Cửu lúc này, mắt thấy Diệp Cô Thành tuy vẫn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nhìn lại thi thể nằm sấp bên kia…… Cung Cửu biết trong lòng Diệp Cô Thành kỳ thật không bình tĩnh như vậy, nói gì thì nói lấy tính ở sạch của Diệp Cô Thành, có thể ôm khối thi thể đã không còn da mặt này về, thật sự đã là chuyện không dễ.

Nghĩ đến đây, Cung Cửu không khỏi cười khẽ lên, sau đó cười run rẩy cả người, quyến rũ yểu điệu đi vào đình, buông gói đồ xuống, ngồi thẳng đối diện Diệp Cô Thành, vô tội trợn mắt nhìn, lập tức liền vươn tay sờ lên đường tóc mai bên mặt mình…… Chỉ thấy ngay sau đó, hắn liền vô cùng cẩn thận kéo tấm da mặt không phải của mình trên mặt xuống.

Trên tấm da mặt của Công Tôn đại nương thậm chí còn ứa chút máu, Cung Cửu vô cùng tự nhiên đánh giá vài lần, nhướng một bên mày, trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ:“Nếu không phải lúc ấy sắc trời đã tối, lấy tay nghề lột da của ta…… Sao lại ghê thế này chứ? Xem ra khuôn mặt này còn phải cực lực tiêu chế một phen.”

Thấy vậy, Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một trận, y lập tức đứng dậy trở về phòng – lột “Mặt nạ” ngay hiện trường a…… Thật nhứt cả con mắt mà! Thế giới huyền huyễn này khi nào đã biến thành phong cách kinh dị thế này!

Cung Cửu hoàn toàn không cảm thấy không gì không ổn cũng vội vàng đứng lên, một tay hắn còn đang cầm khối da mặt, tay kia vươn ra, muốn ôm lấy Diệp Cô Thành, chỉ nghe hắn ngữ khí ái muội cười:“A Thành ngươi muốn đi đâu? Sau này để tránh Nam Vương phủ hoài nghi, chúng ta sẽ có đoạn thời gian không thể thân cận nhau nha…… Sao không thừa dịp hôm nay khí trời trong lành tươi sáng………”

Diệp Cô Thành hất văng tay Cung Cửu ra, mặt đen xì, lạnh giọng nói:“Ly xa ta một chút.” Đối với một gương mặt người chết, còn khí trời trong lành tươi sáng quái gì nữa, căn bản là hưng phấn gì cũng không lên nổi, Diệp Cô Thành trực tiếp bước đi xa.

Cung Cửu hơi nheo mắt thấy bóng dáng Diệp Cô Thành, lại nhìn nhìn da mặt trên tay, rốt cục yếu ớt thở dài:“Đây thật là…… Hồng nhan thiệt là bạc mệnh a……” Nói xong hắn lại đi về hướng hiệu thuốc bên kia, nếu không nắm chặt thời gian xử lý một phen, chỉ sợ tấm da mặt này sẽ bắt đầu hư thối , vậy thiệt không ổn chút nào.

Về phần cổ thi thể bên này nha, tất có nhóm thuộc hạ xuất quỷ nhập thần của Cung Cửu hảo hảo xử lý, dù sao trong tương lai không xa…… nói không chừng thi thể này còn có chỗ dùng ấy chứ.

Ước chừng qua một canh giờ, Cung Cửu mới thần thanh khí sảng từ hiệu thuốc đi ra, trong tay hắn còn cầm một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc mặt nạ da người đã chế tác hoàn tất.

Xem xét cửa phòng đã đóng chặt của Diệp Cô Thành, Cung Cửu thoáng suy nghĩ, liền xoay người đi vào phòng tắm sau phòng – hình như hắn bị A Thành ghét bỏ rồi nha…… Ai, đều do Công Tôn đại nương hết.

Đợi đến khi Cung Cửu đẩy cửa phòng Diệp Cô Thành ra, hắn đã tắm rửa thơm tho, ăn mặc thiệt đẹp. Nhưng lúc này Diệp Cô Thành lại hoàn toàn không phát hiện Cung Cửu, hắn đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ôm kiếm, ngồi trên chiếc giường trong phòng, hơi nhắm hai mắt, bộ dáng tâm vô ngoại vật.

Cung Cửu lập tức hiểu được, Diệp Cô Thành nhất định là vì trận chiến đêm qua mà sinh cảm ngộ, liền lẳng lặng ngồi một bên không đi quấy rầy. Mãi đến khi sắc trời dần tối, yên tĩnh đầy phòng, ánh trăng nghiêng nghiêng tràn vào phòng, khi Diệp Cô Thành rốt cục mở to hai mắt, chỉ thấy Cung Cửu mắt nhìn không chớp trợn tròn dán vào y, trong căn phòng u tối, lại không đốt đèn…… Diệp Cô Thành đột nhiên nhớ tới lúc nãy Cung Cửu biểu diễn tuyệt kỹ lột da mặt trước mặt y, không khỏi hơi rùng mình, lạnh lùng nói:“Vì sao không đốt đèn?” Biến thái thì thôi đi, còn thêm tính quỷ dị nữa a !

Cung Cửu cũng không biết Diệp Cô Thành là vì chuyện mình lột da người làm mặt nạ-chuyện mà hắn thấy rất ư là bình thường- mà khó chịu, hắn thập phần ôn nhu cười nói:“Ta lo quấy rầy ngươi ngộ đạo, so kiếm lần này, thu hoạch của ngươi cũng không nhỏ?” Ngộ đạo là cơ duyên khó cầu mà người tập võ mơ tưởng, Cung Cửu đương nhiên biết cấm kỵ trong đó.

Phim khủng bố kinh dị nháy mắt liền chuyển thành phim tình cảm, Diệp Cô Thành yên lặng không nói gì nghĩ…… Nếu Cung Cửu đã săn sóc như vậy, y cũng không nên suy tính so đo quá, mặt huyết a, lột nha người a, hết thảy quên đi là được, người trong giang hồ mà, chuyện quỷ dị kinh sợ gì đều là bình thường tuốt.

Bất quá từ trước đến nay Diệp Cô Thành vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với thuật dịch dung mấy món kỳ học giang hồ này, luôn muốn nghiên cứu một phen, hiện tại y nửa phần hứng thú cũng không có — đem da mặt người chết dán vào mặt mình, chỉ nghĩ thôi đã nổi da gà rồi a ! nghĩ quay một vòng, Diệp Cô Thành mới thản nhiên gật đầu:“Xác thực có thu gặt được, mà ngươi không về Nam Vương phủ à?”

“Không vội,” Cung Cửu nói:“Ta muốn lấy thân phận Công Tôn đại nương thu phục hết thế lực Hồng Hài Tử trước, tóm lại còn nửa tháng nữa mới lên kinh, sớm vào ở Nam Vương phủ chẳng thú chút nào,” Hắn cười tủm tỉm nói tiếp:“Hơn nữa, như vậy ta sẽ nhớ ngươi lắm…… Rất nhớ rất nhớ nha……”

Cùng với ngữ điệu ái muội, Cung Cửu đã đứng lên, đi tới giường, Diệp Cô Thành không cần nghĩ cũng biết kế tiếp hắn muốn làm gì…… Vấn đề là Diệp Cô Thành không muốn a, không nói đến hình ảnh kinh sợ lúc nãy, mà vừa rồi y mới hòa mình vào kiếm đạo cũng đã vứt hết tạp niệm, thanh tĩnh như nước, nay căn bản không có hứng. Vì thế Diệp Cô Thành thực mất hứng nói:“Không bằng chúng ta so kiếm?”

“……” Cung Cửu vốn lòng đầy rục rịch, nhưng không ngờ lại bị Diệp Cô Thành tạt một chậu nước lạnh vào mặt, đuôi mày khóe miệng đều hơi run rẩy, nhưng nếu A Thành yêu dấu của hắn đã nói vậy, chẳng lẽ Cung Cửu có thể không quản không để ý trực tiếp nhào tới à? Vậy hiển nhiên không được, vì thế Cung Cửu chỉ có thể nặn ra một nụ cười tươi, nói:“Hảo a.”

Diệp Cô Thành bình tĩnh nhìn biểu tình “Rõ ràng ê răng mà còn muốn cười” của Cung Cửu, trong lòng thực không phúc hậu cười cười, cười đến thập phần sung sướng.

Bất quá Cung Cửu phát tình sao có thể dễ dàng bỏ cuộc chứ, đợi đến khi hai người đi vào viện, Cung Cửu bỗng quay đầu, rất có thâm ý cười, chậm rãi nói:“A Thành, viện này cũng không lớn, ngươi và ta so kiếm cũng khó có thể tận hứng, trùng hợp đêm qua ta đã nhớ kỹ kiếm vũ của Công Tôn đại nương, nhưng còn chưa kịp thông hiểu đạo lý trong ấy, chỉ sợ có chút sơ hở không đáng, thôi thì thừa dịp tối nay, ta múa ngươi xem, cũng chỉ giáo luôn nha, được không?”

Như vậy coi như hai người đều thối lui một bước đi, Diệp Cô Thành liền yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng y lại tưởng tượng đến cảnh Cung Cửu thân mặc nghê thường bảy màu phẫn thành nhân yêu múa kiếm…… dạ dày lại bắt đầu run rẩy không ngừng.

Nhưng sự thật chứng minh, trí tưởng tượng của Diệp Cô Thành cách sự thật không ít hơn vạn dặm. Ngay cả Khổng Tước phát tình cũng biết lấy điểm đẹp nhất của mình biễu diễn cho bạn tình, lấy sự khôn khéo của Cung Cửu sao lại không biết thẩm mỹ ưa chuộng của Diệp Cô Thành chứ?

Cung Cửu cười nhẹ đi vào đình, lấy ra một đôi kiếm khí từ trong bọc đồ hắn mang tới, còn cố ý hủy đi mảnh đoạn bảy màu trên đó, chỉ chừa lại hai thanh đoản kiếm dài bằng cánh tay hàn quang lẫm lẫm. Về phần nghê thường bảy màu nha, Cung Cửu tất nhiên cũng không mặc. Hắn cứ mặc bộ quần áo bạch y vô cùng đơn giản, tay cầm song kiếm, từ trong đình nhẹ nhàng bay bổng nhảy ra, lâng lâng dừng giữa sân.

Ngay khi đó, thật sự là mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng, không thoa son phấn càng động lòng người.

Diệp Cô Thành Đang ngồi dưới tàng cây rối rắm chờ đợi Cung Cửu thay đồ thấy vậy, không khỏi giật mình, nhưng lập tức, khi Cung Cửu bắt đầu múa kiếm, Diệp Cô Thành lập tức biết dự định của Cung Cửu — căn bản là chói lọi dụ hoặc ca a! nhưng vấn đề là, thân là thành viên bí mật của hiệp hội vẻ bề ngoài, Diệp Cô Thành thật sự ngăn không được loại dụ hoặc này, vô luận như thế nào cũng vứt không ra khỏi mắt được.

Ánh trăng mười lăm sáng thua mười sáu[2], ánh trăng tối nay còn đẹp hơn đêm qua, người múa kiếm…… Cũng đẹp hơn.

[2] Nguyên văn “thập ngũ đích nguyệt lượng thập lục viên”: ý nói vào giữa tháng âm lịch, ánh trăng sáng nhất không phải vào đêm mười lăm mà lại mười sáu, điều này thì ai ngắm trăng thường xuyên sẽ phát hiện thôi.

Đổi người múa kiếm, mặc dù vẫn cùng một bộ kiếm vũ, thoạt nhìn đã là một trời một vực. Nếu nói Công Tôn đại nương múa kiếm phảng phất như thần nữ hàng thế, múa đến kinh diễm xinh đẹp, huyễn mĩ mà mê người; Như vậy kiếm vũ đến trong tay Cung Cửu, thì phải dùng từ “Phiên nhược du long, kiểu nhược Kinh Hồng” để hình dung .

Cung Cửu cũng không lộ vẻ nữ khí, biểu hiện kiếm vũ này thật ôn nhu đa tình, lại là trang trọng uy nghiêm, nghiêm nghị mà múa — chỉ thấy ánh mắt hắn lợi hại mà lãnh khốc, song kiếm phản chiếu ánh trăng, sát khí sâm hàn, chỉ nghe kiếm kêu xé gió, boong boong rung động, cứ như ngâm long dưới bóng trăng rằm, thất vọng người đời mềm yếu.

Thế nhưng dáng người Cung Cửu mạnh mẽ, bay lên không trung quay người chuyển quanh, thành thạo, bạch y chân bước chân nhẹ nhàng, nửa phần cũng không thua kém công Tôn đại nương, ngược lại đậm thêm khí thế dương cương dũng cảm, càng tiêu sái bất kham, động tác như nước chảy mây trôi.

Đã không có vạn đạo ngũ sắc, thay vào đó là ánh trăng sáng trong; Đã không có “Loạn hoa tiệm dục mê người”, thay vào đó là “Song kiếm giao long ánh Nguyệt Hoa”– Diệp Cô Thành không thể không thở dài, Cung Cửu đồ trắng mà múa càng làm y tâm trì thần mê hơn xa Công Tôn đại nương nghê thường bảy màu, kiếm vũ y thưởng thức lại được Cung Cửu phát huy, không tự chủ được mặt hơi nóng lên, tâm cũng đập nhanh rất nhiều…… Cung Cửu tuyệt đối là yêu nghiệt, không thể trách y tâm trí không kiên a.

Về phần hậu quả của tâm trí không kiên nha…… Tự có ánh trăng tròn phíachân trời làm chứng: Khi vắng vẻ đêm khuya thủ thì truyền[3], kiếm thu mà tâm động, vạt áo dần lộ, ngày tốt đang định, mây mưa sơ khởi.

Thẳng đến ngày hôm sau tỉnh táo lại, Diệp Cô Thành mới nhớ tới tối hôm qua y cư nhiên bị dụ hoặc như vậy…… thật là cứng họng không biết nói gì, vốn Kiếm Thánh lại thẹn quá thành giận lần nữa còn muốn tàn ác quất biến thái một trận phát tiết tâm tình, ai ngờ Cung Cửu đã thay đồ xong, từ bàn trang điểm quay đầu lại, đeo gương mặt của Công Tôn đại nương bắn cho Diệp Cô Thành cái mị nhãn, sau đó liền lắc mông đi ra cửa — Diệp Cô Thành nhất thời cảm thấy dạ dày y lại quay cuồng lên, Cung Cửu chết tiệt này khẳng định là cố ý làm y mắc ói nè…… Biến thái quả nhiên thiếu ăn đòn, lần sau nhất định phải đòi lại gấp bội mới được a !

[3] Nguyên văn 夜半私语时: dạ bán tư ngữ thì

Câu này Vân không chắc lắm, nó khá giống câu thơ trong trường ca hận

Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện

Dạ bán vô nhân tư ngữ thì

Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu

Tại địa nguyện vi liên lý chi

Dịch thơ:

năm xưa trùng ngày Trường Sinh đện

Vắng vẻ đêm khuya thủ thỉ truyền

Trên trời nguyện hóa chim liền cánh

Dưới đất nguyện làm cây liền cành

Câu thơ nó về đêm Đường Minh Hoàng và Dương Qúy Phi thề nguyền nơi Trường Sinh điện