Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 17








Cung Cửu say sao? Hiển nhiên không có.

Có thể lấy dáng người mạnh mẽ như vậy nhào vào lòng Diệp Cô Thành, làm Bạch Vân thành chủ đường đường cũng không kịp phản ứng; Hơn nữa Cung Cửu còn gắt gao ôm chặt eo Diệp Cô Thành, tiện thể chặn góc độ y rút kiếm…… Nói hắn không phải sớm có dự mưu cũng chẳng ai tin nổi a !

Nhưng mà, đối mặt với một mỹ nhân đang “Ôm ấp nhớ thương” trừ tính cách ra chỗ nào cũng thực hợp khẩu vị của y — lập trường của Diệp Cô Thành thập phần không kiên định mà lung lay,“Tâm” Không khỏi bắt đầu suy xét: Mỹ nhân trong ngực, đá văng hắn ra hay ỡm ờ chịu đại hay trực tiếp đẩy ngã đây…… Nhưng ôm ấp nhớ thương là Cung Cửu a, “Mỹ nhân” như vậy có thể đẩy ngã sao? !

Sự thật chứng minh, thời điểm đối mặt biến thái thì không thể do dự, Diệp Cô Thành chỉ do dự khoảng nửa giây, mặt Cung Cửu đã không ngừng phóng đại trước mắt y, lập tức sẽ bị hôn!

Mặc kệ đẩy hay không đẩy, bị biến thái cường hôn thì thiệt là quá yếu a, nếu là ngược lại thì còn tạm chấp nhận…… Diệp Cô Thành tuy đang miên man suy nghĩ, nhưng may mà phản ứng của y cũng không chậm, trước tình thế “Chỉ mành treo chuông” này, Diệp Cô Thành chợt lấy tay làm kiếm, chỉa vào nơi yếu hại trên lưng Cung Cửu.

Đừng nghĩ rằng Diệp Cô Thành không có cơ hội rút kiếm thì không thể giết người, lấy năng lực của y, giờ phút này chỉ cần kiếm khí tuôn ra, liền tính Cung Cửu biến thái đến đâu cũng chịu không nổi – nhưng Cung Cửu thì sao? Hắn có gan đem sơ hở tử huyệt quan trọng như vậy lộ cho Diệp Cô Thành, chẳng lẽ đoan chắc Diệp Cô Thành sẽ không giết hắn?

Tâm tư biến thái vĩnh viễn không thể nắm được, đổi lại là bất cứ người nào, đến lúc “Tính mạng du quan” như vậy, cũng không thể không yếu lòng thối lui…… Nhưng Cung Cửu ngay cả tạm dừng cũng không có, liền “Tự nhiên mà vậy” “Nước chảy thành sông” như vậy mà hôn lên! Trong nháy mắt, Cung Cửu liền cùng Diệp Cô Thành mặt kề mặt, môi dán môi, mắt đối mắt ……

Đột nhiên cả kinh, hai đồng tử của Diệp Cô Thành co lại, đầu ngón tay ngưng tụ kiếm khí cũng “Thuận theo tự nhiên” đâm tới — một tia tiếu ý giảo hoạt trong mắt Cung Cửu tức thì biến thành tràn đầy kinh ngạc, hắn trừng lớn mắt, buông tay ra, liên tục lui về phía sau vài bước, lưng tựa vào cây cột trên hành lang, lúc này mới dừng chân, sắc mặt đột nhiên từ hồng chuyển trắng……

Bất quá lúc này, mặt Cung Cửu trắng không phải vì sinh khí, chỉ thấy hắn đột nhiên cúi người hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó liền hai mắt đều tối tăm vài phần, tay ôm ngực, ngẩng đầu lên u oán nhìn về phía Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành bị ánh mắt Cung Cửu nhìn như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động, ẩn ẩn có chút không được tự nhiên, tay cũng không tự chủ được đặt lên chuôi kiếm — kỳ thật y không phải muốn động thủ lần nữa, thật sự, đây chỉ là động tác theo bản năng của y thôi……

Nhưng Cung Cửu hiển nhiên chẳng cho là thế, vì mĩ sự trộm hương thiết ngọc như vậy, thụ chút thương tích hắn cũng không để trong lòng — huống chi thụ thương cái gì, không những không làm hắn cảm thấy thống khổ, ngược lại càng thấy hứng phấn a! Nhưng nếu vì thế vứt luôn cả mạng thì không đáng, Cung Cửu âm thầm cảm khái, hắn chỉ được một cái hôn chuồn chuồn lướt nước thôi, còn chưa ăn đến miệng mà…… Đáng tiếc hắn hiện tại muốn ăn cũng không có sức mà ăn……

Cung Cửu sợ Diệp Cô Thành lập tức đâm một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên qua, vậy chỉ sợ hắn thật sự sẽ “Phi tiên” – chiêu vừa rồi dù hắn võ công tuyệt đỉnh cũng bị thương không nhẹ, kiếm khí của Diệp Cô Thành không thể đùa giỡn a …… tuy Cung Cửu biến thái quỷ dị, tùy hứng bất kham, nhưng hắn cũng không muốn chết chút nào, vì vậy hắn đành thu liễm cảm xúc nhộn nhạo càng lúc càng nồng hậu trong lòng, ngữ khí suy yếu nói:“Diệp thành chủ, ta…… Khụ khụ……” Hắn vốn muốn tìm chút cớ “Say rượu” a,“Thần chí không rõ” vân vân, lại không ngờ vừa mở miệng liền động đến thương thế, khụ mãnh liệt, máu tươi chói mắt một ngụm một ngụm phun ra, hắn muốn ngừng cũng ngừng không được.

Không biết rằng nhờ chó ngáp phải ruồi, tỏ vẻ yếu đuối thế này có thể còn hiệu quả hơn cả việc Cung Cửu đuối lý tìm cớ, Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu hộc máu không ngừng, cảm giác không được tự nhiên trong lòng càng nghiêm trọng, còn ẩn ẩn có chút lo lắng vừa rồi y có xuống tay quá nặng không? Y thật sự chỉ theo bản năng liền ra tay, không phải cố ý …… mỹ nhân này yêu thương nhung nhớ còn hiến hôn nữa, kỳ thật y cũng không mất mát gì…… chắc là vậy, phải không ta?

Cung Cửu lại đoán không được tâm tư lung lay bất định của Diệp Cô Thành, nếu không sợ rằng sẽ cười đến sái quai hàm…… Lúc này Cung Cửu chỉ cảm thấy không ổn, kiếm khí của Diệp Cô Thành quả không tầm thường, sức ngấm mười phần, thương thế của hắn còn nặng hơn nhiều so với dự tính ban đầu: Nếu nói Cung Cửu vốn còn có suy tính nếu giải thích không được liền xoay người bỏ chạy, hiện tại lại không dám — hắn thụ trọng thương, khinh công tự nhiên cũng sút giảm mạnh, Cung Cửu chỉ sợ hắn vừa quay đầu lại, đã làm vong hồn dưới kiếm…… Thật không hổ là Kiếm Thánh Diệp Cô Thành, Bạch Vân thành chủ đường đường, chống lại y, quả nhiên nửa phần tâm tư may mắn cũng không thể có !

Dù sao chạy cũng không thoát, cứ ra vẻ suy yếu rồi tính: Cung Cửu tiếp tục khụ a khụ, khụ đến tê tâm liệt phế, máu chảy đầy đất, sau đó chân mềm nhũn, liền từ cột trụ hành lang trượt ngồi xuống, héo tàn trên đất không đứng dậy nổi, thật sự nhìn thế nào thì thê thảm thế đó.

Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu như vậy, không khỏi có chút khổ sở: cũng không nên trách ý chí Diệp Cô Thành không kiên định, chỉ có thể nói hình tượng Cung Cửu làm ra quá mê hoặc, mặc dù Diệp Cô Thành biết tinh tường Cung Cửu biến thái đến cỡ nào, nhưng lúc này mắt thấy một mỹ nhân sắc mặt tái nhợt ngã xuống “Vũng máu” như vậy– thân là thành viên nồng cốt của hiệp hội dáng vẻ bề ngoài Diệp Cô Thành thật sự chịu không nổii aaa!

Hơn nữa trước đó không lâu Cung Cửu vẫn chói mắt lại cường đại tự tin như thế, nay thật sự khác biệt quá lớn, không khỏi động vào lòng trắc ẩn của Diệp Cô Thành.

Vì thế Diệp Cô Thành đi lên hai bước, muốn nhìn xem có thể giúp được gì không…… Khụ, y và Cung Cửu là bằng hữu nha, hiện tại Cung Cửu thụ trọng thương, y cũng không thể ném người ta ở lại nơi này mặc kệ, có phải không?

Đáng tiếc Cung Cửu hoàn toàn không hiểu “hảo tâm trùng trùng” của Diệp Cô Thành, hắn thấy Diệp Cô Thành chậm rãi đến gần, còn nghĩ Diệp Cô Thành sắp ra tay, không khỏi cảm thấy thất bại — không sai, chính là thất bại, mà không phải sợ hãi gì — theo lý thuyết hắn đã tỏ ra yếu ớt thế này rồi, lấy ngạo khí cao ngạo của Diệp Cô Thành, nhiều nhất chỉ hẹn hắn sau khi thương thế lành lặn ra quyết chiến thôi, không lý do nào tiếp tục ra tay giết người a? Chẳng lẽ diễn xuất của hắn suy giảm? Hay hắn thật sự đạp phải điểm mấu chốt của Diệp Cô Thành rồi trời?

Cung Cửu tạm thời nghĩ không rõ, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Cô Thành, liền cắn răng quyết định yếu đuối tới cùng, vì thế mắt Cung Cửu lộ vẻ tuyệt vọng nhìn về phía Diệp Cô Thành, cười khổ nói:“Là ta…… Hành vi không thoả đáng, hôm nay dù chết trong tay thành chủ…… Ta cũng không oán…… Khụ khụ, chỉ tiếc…… Khụ khụ khụ……” Chỉ tiếc ta còn chưa ăn được ngươi a…… Cung Cửu tiếp tục hộc máu, âm thầm tự hỏi hắn có nên nhân cơ hội thẳng thắn bày tỏ không nhỉ? Chỉ không biết nếu làm vậy, có chọc giận Diệp Cô Thành giết quách hắn luôn không, hay có làm Diệp Cô Thành rung động đến không thể nói gì, sau đó hắn có thể nhân cơ hội đào tẩu?

Không thể không nói, sách lược của Cung Cửu cực kỳ chính xác, Diệp Cô Thành liền bị thấm trước bộ dạng yếu đuối này, hơn nữa Diệp Cô Thành còn hiểu lầm ý trong lời Cung Cửu nói, tưởng y vừa rồi không cẩn thận xuống tay quá nặng, Cung Cửu sắp “thăng” rồi…… Không phải chứ? ! Nhưng Cung Cửu là đại nhân vật phản diện đại biến thái lợi hại nhất “cấp bậc hoàng giả” cuối cùng trong truyền kỳ Lục Tiểu Phụng mà – y cũng không tính giúp Lục Tiểu Phụng thông cửa ải sờm hơn mười năm a !

Diệp Cô Thành dừng cước bộ lại, ánh mắt y nhìn Cung Cửu đã thay đổi — Cung Cửu tuy rằng thực biến thái, thường làm y á khẩu, nhưng trong vài ngày ngắn ngủn này Cung Cửu cũng mang đến cho y không ít sung sướng và phấn khích, hơn nữa thân thế Cung Cửu kỳ thật cũng rất thảm …… Y cũng thật không muốn cho Cung Cửu chết a…… Bất quá việc đã đến nước này, y trừ chuyện nghe “Nguyện vọng” của Cung Cửu một chút, cũng chẳng còn cách nào, y không giống Tây Môn Xuy Tuyết có y thuật cao siêu thế đâu. À, mà nói mới nhớ, chẳng lẽ y thuật của Tây Môn Xuy Tuyết cao là vì để hắn sử dụng lúc giết lộn người à? Diệp Cô Thành thần du một phen, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nhớ tới “Chỉ tiếc”Cung Cửu vừa chưa nói xong, chỉ tiếc cái gì?

Là chỉ tiếc hắn không thể báo thù cho mẫu thân, hay chỉ tiếc hắn còn chưa kịp tạo phản liền “Chí khí chưa thù thân chết trước” ? Diệp Cô Thành nghĩ tới địa cung xa xỉ xa hoa thuộc về Cung Cửu cùng bọn thuộc hạ đắc lực xuất quỷ nhập thần kia, bỗng nhiên cảm thấy nếu để y “Kế thừa” “Di sản” của Cung Cửu, sau đó đi tạo phản không chừng cũng không tồi lắm đâu……

Vì thế mắt Diệp Cô Thành sáng quắc nhìn chằm chằm Cung Cửu, nói:“Chỉ tiếc?” Chỉ tiếc cái gì? Cung Cửu ngươi có di ngôn gì cứ nói huỵch tẹt ra đi, không cần do dự……

Nếu Cung Cửu biết Diệp Cô Thành đang suy nghĩ cái gì, chỉ sợ thật sự hộc máu mà chết…… May mà hắn không biết, nhưng lại dựa theo kế hoạch tiếp tục yếu đuối — giờ khắc này cũng đến lúc phải bỏ thêm chút thuốc mạnh vào, Cung Cửu cắn răng một cái, trong mắt hàm chứa thâm tình vô hạn, đón lấy ánh mắt “Đánh giá người chết” của Diệp Cô Thành, chân thành nói:“Chỉ tiếc một mảnh chân tình ta dành cho thành chủ, ái mộ ngưỡng mộ, nhưng tình này khó khăn, mộng này khó tròn……”

Diệp Cô Thành dại ra: thổ lộ lúc lâm chung sao, trời ơi đừng sến súa thế được không? !

Cung Cửu cũng tìm đúng thời cơ, vươn tay chống đất, sau chiêu diều hâu xoay người liền tựa như cơn gió mà… đào tẩu .

Diệp Cô Thành không đuổi theo, mà giật mình chết đứng nghĩ: Cung Cửu chạy cái gì chứ? Chẳng lẽ biến thái thổ lộ xong cũng biết mắc cỡ? Hay là không muốn chết trước mắt ta? Đừng sến súa sặc sụa như vậy được không a? !

Mà mái hiên bên kia, Cung Cửu tìm đúng phòng vọt vào, cầm một bình hoa trong góc tường xoay xoay, lập tức liền nhảy vào đường hầm vừa hiện ra.

Cung Cửu thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nói nguy hiểm thật, vì một cái hôn, hắn suýt nữa liền vứt cái mạng này!

Bất quá ngay sau đó Cung Cửu liền liếm liếm khóe miệng, nhộn nhạo thở dài nói:“Hảo ngọt……” Lại ôm ngực, khép hờ mắt, xúc động cười nói:“Xuống tay đủ nặng nha, đủ thích nha…… Ta thích quá!” Chỉ thấy trong mắt hắn thần quang trầm tĩnh, lộ rõ chiến ý sáng quắc.

[Vân: Hảo biến thái =.=”””]

_____________________________