Lục Tiên Sinh Đêm Nay Không Ăn Thịt

Chương 66




6 năm sau.

Tại một hòn đảo trên biển.

Hai đứa trẻ một trai một gái đang ngồi lười biếng tựa lưng vào gốc cây xem những ngư dân đang đánh bắt.

- Tiểu Hải, mẹ bao giờ mới xong việc? Em đói rồi…

- Ngồi im đọc sách, lát nữa mẹ xong sẽ đón chúng ta.

Khác với cô bé Tiểu Ngư, Tiểu Hải chính là một đứa nhóc vô cùng hiểu chuyện. Chỉ là, sinh ra trước đứa em gái này có vài phút nên trọng trách đều phải đến tay Tiểu Hải làm.

Tiểu Ngư nhìn thấy anh trai vẫn bình tĩnh đọc sách, cô bé không chịu, muốn đứng dậy. Lúc này, một người phụ nữ chân lấm tay bùn từ ngoài biển kia đi vào, trên tay là một rổ cá đầy. Hai mắt của Tiểu Ngư sáng lên, lon ton chạy đến ôm chân người phụ nữ kia.

- Ma ma, xong việc chưa? Con đói rồi…

Thư Hoa nhìn con gái, khoé môi nở nụ cười tươi. Cô đưa mắt nhìn về phía đứa con trai vẫn đang ngồi đọc sách tựa vào gốc cây kia nói lớn.

- Tiểu Hải, chúng ta về thôi. Hôm nay mẹ cùng cô Nãi Mễ bắt được nhiều cá lắm.

Thằng bé từ tốn gập sách lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Thư Hoa. Nó đưa mắt nhìn cô một cách trầm tĩnh rồi cùng cô trở về nhà.

Đảo này được gọi là đảo Tròn, đơn giản vì hình của nó nếu nhìn từ trên cao xuống giống hệt hình tròn. Người dân trên đảo ai cũng thân thiện.

Thư Hoa cùng hai đứa bé đi bộ theo con đường lớn vào trong làng. Nhà của cô là một toà nhà được xây theo cấu trúc đặc biệt. Vì chồng cô là một tiến sĩ nên đặc biệt có cả tầng hầm, nơi làm phòng thí nghiệm của anh ấy.

Tiểu Ngư vừa giúp mẹ mở cửa, một mùi hương thơm sộc vào mũi khiến hai đứa nhỏ chảy cả nước miếng.

Người đàn ông điển trai đeo tạp giề, từ trong bếp đi ra, trên tay vẫn còn cầm cái muỗng. Tiểu Ngư vui vẻ vội chạy đến, ôm chầm lấy chân của người đàn ông đó.

- Ba, hôm nay nấu ăn sao? Ba đúng là tuyệt vời nhất!

- Tiểu Ngư hôm nay có làm phiền mẹ không đấy?

Đứa bé ngước đôi mắt to tròn lên lắc đầu. Người đàn ông ngồi xuống bế cô nhóc lên. Đến khi anh nhìn về phía Tiểu Hải, thấy nó vẫn đứng đó thì định giơ tay xoa đầu thằng bé. Ai ngờ, nó lại né tránh.



- Con xin lỗi, nhưng ba có thể rửa tay không?

- A, ba xin lỗi con trai. Là ba vô ý, quên mất con thích sạch sẽ.

Thư Hoa không vui nhìn Tiểu Hải thở dài. Con trai cô sao lại không giống em gái hoạt bát dễ thương của nó một chút nào cả. Từ khi sinh ra, thằng bé đã có tính cách khác người. Trong khi Tiểu Ngư lúc nào cũng làm nũng, khóc nhè thì Tiểu Hải chưa từng quấy

khóc, đặt đâu nằm đó. Càng lớn lên, Thư Hoa càng cảm thấy tính cách của Tiểu Hải càng lạ. Thằng bé mắc bệnh sạch sẽ, không thích giao du với bạn bè, thích đọc sách và nghiên cứu thí nghiệm cùng ba. Nhiều lần Thư Hoa cũng định đưa Tiểu Hải vào đất liền gặp bác sĩ tâm lí, tuy nhiên vì bận quá nên chưa có đi được.

- Hạc Hiên, anh đừng chiều Tiểu Ngư quá.

- Con bé là công chúa của anh, không chiều sao được.

Vừa nói, Hạc Hiên vừa thơm vào bên má mũm mĩm của Tiểu Ngư rồi bế con bé vào trong.

Thư Hoa hết nói nổi, cô vội vàng đi vào phòng tắm. Định gội rửa sạch sẽ một lượt rồi ra ăn cơm.

Bàn ăn hôm nay rất thịnh soạn. Hạc Hiên không chỉ là một người chồng tốt mà còn là một đầu bếp chính hiệu. Ngoại trừ suốt ngày anh chỉ nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm ra thì Thư Hoa không thể chê anh bất cứ việc gì.

Trong bữa ăn, Hạc Hiên liên tục gắp cho Thư Hoa và hai đứa bé những món ăn đầy đủ dinh dưỡng. Bữa cơm lúc này, vô cùng đầm ấm biết bao.

- Hạc Hiên, ngày mai em định đưa Tiểu Hải vào đất liền để gặp bác sĩ tâm lí.

- Cũng được, vậy mai Tiểu Ngư sẽ ở nhà với anh. Tiểu Hải như vậy, anh lại bận thí nghiệm không cùng em đi được. Anh xin lỗi hai mẹ con.

- Không có gì đâu. Dạo này anh khách sáo quá đấy.

Tiểu Ngư gặp một miếng thịt bỏ vào miệng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Hạc Hiên bằng đôi mắt thích thú.

- Vậy là mai con ở nhà với ba hả?

- Đúng rồi con gái.

- Vậy mai ba cùng con làm ngôi nhà công chúa được không? Con ghép mãi mà chưa xong.

- Đương nhiên. Tiểu công chúa của ba đã nhờ thì ba đương nhiên không thể từ chối rồi.

Sau bữa cơm, Tiểu Ngư nhanh chóng trèo lên ghế mở ngay bộ phim yêu thích chăm chú xem, còn Tiểu Hải thì trở về phòng đọc sách.



Thư Hoa vừa rửa bát xong, Hạc Hiên trở lại, trên tay cầm một viên thuốc và một cốc nước đưa cho cô. Do thân thể của Thư Hoa rất yếu ớt, trước đây còn mắc bệnh nặng trong khi mang thai nên bây giờ vẫn phải dùng thuốc để duy trì. Uống xong viên thuốc quen thuộc, cơ thể của Thư Hoa bắt đầu trở lên mệt mỏi. Hạc Hiên vội đến bế cô về phòng ngủ.

- Bao giờ em mới không phải uống thuốc nữa?

- Anh đã điều chế ra một loại thuốc để loại bỏ hoàn toàn độc tố trong cơ thể em rồi. Chỉ mấy hôm nữa thôi.

Thư Hoa đương nhiên tin tưởng lời nói của Hạc Hiên. Mấy năm nay, anh chăm sóc cô rất tốt, không vì cô bị bệnh mà bỏ rơi cô. Tuy không hiểu sao cô lại không nhớ được kí ức mà trước kia quen Hạc Hiên, nhưng cô không bận tâm về điều đó. Bây giờ cuộc sống của cả hai rất tốt, cô cũng chẳng có gì vướng bận cả.

Ngồi bên cạnh Thư Hoa đến khi cô chìn vào giấc ngủ, Hạc Hiên đắp chăn cho cô cẩn thận rồi ra ngoài đóng cửa lại. Anh đi xuống tầng hầm, là phòng thí nghiệm.

Cửa chính vừa mở ra, một mùi thuốc sộc vào mũi. Hạc Hiên chỉnh lại mắt kính, khoác chiếc áo dài trắng lên người, đeo găng tay bảo hộ rồi bắt đầu làm việc.

Mấy năm nay, điều mà anh ta luôn theo đuổi chính là điều chế ra loại thuốc để giải độc tố trong cơ thể của Thư Hoa. Loại độc trong cơ thể cô vốn là loại độc thử nghiệm. Người phát minh ra cái thứ này, chỉ có thể anh trai của Hạc Hiên. Nhưng, anh trai của anh đã mất cách đây 6 năm trước rồi. Sau ngày anh trai mất, mấy tháng sau, anh ta gặp được Thư Hoa.

Lúc ấy cả người cô toàn máu, nằm trên vách đá ven biển. Ban đầu Hạc Hiên không có ý định cứu cô, đơn giản chỉ là đưa cô đến bệnh viện. Nhưng sau đó anh phát hiện ra cô trúng phải loại độc này nên mới hứng thú đem cô về đảo.

Thư Hoa là ai anh cũng không biết. Khi ấy, cô bị mất trí nhớ. Vì muốn giữ cô lại để nghiên cứu ra thuốc giải nên anh mới nói dối. Anh nói cô tên là Thư Hoa, hai người là vợ chồng. Trong quá trình điều trị cho Thư Hoa, vốn Hạc Hiên suýt nữa đã giải độc thành công, tuy nhiên anh lại phát hiện ra cô mang thai. Chính vì điều này mới khiến cho kế hoạch bị trễ nải đến bây giờ. Thuốc giải năm ấy cũng không thể đảm bảo tính mạng của đứa bé trong bụng nên Hạc Hiên không dám mạo hiểm.

Anh sống với Thư Hoa cũng đã được mấy năm, bất giác lại coi cô như vợ mình thật. Tiểu Ngư và Tiểu Hải từ nhỏ do một tay anh chăm sóc, hiện tại muốn chối bỏ trách nhiệm của một người ba, anh không làm được.

Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh cho đến khi Tiểu Hải gõ cửa, đi vào trong.

- Ba vẫn đang làm việc sao?

- Con trai, có chuyện gì không?

Tiểu Hải không nói gì, đi đến chiếc ghế gỗ ngồi xuống.

- Có thật ba là ba của con và Tiểu Ngư không?

Đột nhiên nghe Tiểu Hải hỏi vậy, Hạc Hiên có chút chột dạ. Rất nhanh sau đó, anh tháo găng tay ra đi đến ngồi xuống đối diện với thằng nhóc.

- Ba đương nhiên là ba của hai đứa rồi.

- Vậy tại sao con và Tiểu Ngư lại không giống ba?