Lam Tuyết từ trại giam đi ra, một chiếc xe đen lao đến dừng ngay trước mặt cô ta.
Lục Tư Thâm hạ cửa kính xuống, khó chịu nói.
- Lên xe!
Mấy hôm nay, Lam Tuyết bị nhốt ở trại giam vô cùng thảm. Cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn để bản thân được an toàn. Cuối cùng hôm nay cũng được thả, nếu còn ở trong đấy mấy hôm nữa chắc cô ta phát điên mất.
Ngồi lên xe, Lam Tuyết cầm điện thoại nhắn cho mẹ một tin nhắn. Từ khi ba cô ta về quê biệt tăm, mẹ cô ta ở biệt thự hưởng thụ quá suиɠ sướиɠ. Tất cả những gì gây dựng đều do cô ta tự mình chống đỡ, mẹ chỉ có ở phía sau hết càu nhàu lại ngồi đó hứng tiền. Không hiểu nổi dạo này mẹ cô ta làm sao nữa, cô ta vào tù mà cũng không đến thăm, không cuộc gọi hỏi han.
Lục Tư Thâm định lái xe đi, đột nhiên Lam Tuyết thấy có nóng dáng quen thuộc vụt qua.
Mộc Y Na ngồi trong một chiếc xe sang trọng với người đàn ông khác. Lam Tuyết vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng bảo Lục Tư Thâm đuổi theo chiếc xe kia.
Mộc Y Na và người đàn ông trung niên đi vào một quá cà phê đi lên tầng 3. Hai người rõ ràng thân mật còn ôm ấp nhau. Lam Tuyết và Lục Tư Thâm ngồi ở một góc khuất sát ngay bàn uống nước của Mộc Y Na.
Cô ta nhìn người đàn ông đi cùng mẹ mình có chút quen mắt. Là vị bác sĩ riêng của Lam Gia Lưu Thương.
Lục Tư Thâm gọi hai ly nước uống, mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Hắn thật là rảnh mới cùng Lam Tuyết làm chuyện vô vị như vậy. Hiện tại Lục Gia đang rất hỗn loạn, không hiểu sao các tài sản riêng đều bị nhà nước tịch thu toàn bộ. Mọi ngày hắn đều bận tối mắt tối mũi, lại còn phải chu cấp tiền để bảo lãnh cho Lam Tuyết ra ngoài. Nhắc đến mới nhớ, Lục Cẩn cũng có tên trong di chúc thừa kế, vậy mà vị chú nhỏ này lại đem toàn bộ tiền cho vào túi riêng. Cái gì mà phải đầu tư cho sự nghiệp, không phải tất cả đều phải phát triển ở Lục gia hay sao?
- Lưu Thương, bao giờ anh mới có thể đón em và Lam Tuyết ra nước ngoài? Nếu cứ để lâu, sợ người khác sẽ phát hiện mất
- Được rồi, dù sao con bé cũng là con của chúng ta. Anh làm sao có thể bỏ hai mẹ con em được.
Giọng nói của Lưu Thương vọng đến khiến cả Lục Tư Thâm và Lam Tuyết đều chấn động.
Lam Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lục Tư Thâm. Có vẻ như sắc mặt hắn hiện tại không được tốt cho lắm. Nếu biết trước sự tình như vậy, cô ta sẽ không để Lục Tư Thâm đi theo. Móng tay của Lam Tuyết đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta không thể tin được bản thân không phải là thiên kim tiểu thư gì. Không, đây không phải sự thật. Cô ta rõ ràng là con gái của Lam Tống Quân, thiên kim của Lam Gia, không thể là con gái của một bác sĩ thấp kém như vậy.
Nghĩ đến đây, Lam Tuyết kích động đứng dậy lao đến chỗ của Mộc Y Na.
- Ông nói dối! Ai là con gái của ông!
Cả Lưu Thương và Mộc Y Na đều kinh ngạc trước sự có mặt bất ngờ của Lam Tuyết. Lưu Thương còn bị hất một cốc nước vào mặt. Ông ta không thể kìm nổi sự tức giận mà hừng hực đứng dậy nói lớn.
- Ta mới chính là ba ruột của con. Sao con dám…
- Ông nói láo! Mẹ… mẹ nói đi. Bảo với con là ông ta nói xằng bậy đi. Con là con gái của mẹ và Lam Tống Quân. Con mới chính là tiểu thư của Lam Gia mà mẹ.
Mộc Y Na nhìn thấy Lưu Thương tức giận thì cảm thấy hơi có lỗi. Bao năm nay, bà ta và Lưu Thương lén lút qua lại vô số lần. Vì để Lưu Thương có công việc ổn định, thu nhập tốt nên bà ta mới dùng thủ đoạn lợi dụng Lam Tống Quân. Mộc Y Na biết Lam Tống Quân là người rất tốt bụng, luôn biết chịu trách nhiệm nên mới lập ra kế hoạch này.
Quả thật sau lần đó ngủ cùng, Mộc Y Na và Lam Tống Quân không hề phát sinh quan hệ. Chỉ là bà ta tạo dựng bối cảnh giả. Sau khi sinh Lam Tuyết, Mộc Y Na thu xếp đưa Lam Tuyết đến Lam Gia, làm bộ dạng đau khổ, ủy khuất cầu xin ông cụ Lam cho ở lại. Trong khi ông cụ Lam muốn đưa Lam Tuyết đi xét nghiệm ADN, Mộc Y Na chỉ còn cách ăn trộm tóc của Lam Phi mới có thể qua ải.
Bao năm nay, bà ta liên tục rút quỹ của công ty, sau đó mặt dày giới thiệu Lưu Thương trở thành bác sĩ riêng của Lam Gia. Chỉ có như vậy, dù sau này rời đi, Lưu Thương vẫn còn dựa hơi mà phát triển.
Bà ta làm tất cả chỉ vì tình yêu của mình, vì con gái của mình. Số phận của bà ta quá thảm, Lưu Thương cũng không thể nuôi nổi bản thân nên Mộc Y Na mới nảy ra ý tưởng động trời như vậy.
Bao năm ăn bám ở Lam gia, ba người họ chẳng khác gì loài kí sinh trùng cả.
- Lam Tuyết, có gì về nhà chúng ta cùng nói chuyện. Con đừng làm loạn nữa.
Mộc Y Na muốn dỗ dành con gái rồi dùng lời ăn tiếng ngọt để khuyên giải sau. Ai ngờ, bà ta vừa quay lại, phát hiện cả Lục Tư Thâm cũng có mặt từ bao giờ. Sắc mặt bà ta tái xanh, dường như không còn giọt máu nào.
- Các người coi Lục gia là cái gì mà dám đùa giỡn hả? Lam Tuyết không phải con gái của Lam Tống Quân, chẳng phải là người phụ nữ vô dụng hay sao.
Trong di chúc, ông cụ Lam tuy đã cho Lam Tuyết 5% cổ phần. Nhưng ông đã sáng suốt hơn khi nhấn mạnh thêm trong văn bản là chỉ có con cháu mang dòng máu của Lam Gia mới được hưởng thừa kế. Nếu như Lam Tuyết không phải con gái của Lam Tống Quân thì toàn bộ tài sản chắc chắn sẽ do Lam Phi tiếp quản.
Khốn kiếp!
Lục Tư Thâm chửi thề một câu rồi quay người bỏ đi. Lam Tuyết chạy đến kéo tay hắn cố giữ lại nhưng lại bị hắn không nể tình mà đẩy ngã xuống đất.
Mộc Y Na chạy đến đỡ lấy con gái dậy thì lại bị hất ra.
- Mẹ vừa lòng chưa? Nếu con không phải là con gái của Lam Tống Quân, ít ra mẹ hãy im lặng mà tránh xa Lưu Thương ra. Mẹ có nghĩ cho tương lai của con không? Mẹ chỉ biết hưởng thụ tiêu tiền, mẹ có bao giờ nghĩ đến con gái mẹ không?
- Lam Tuyết…
Cũng may tầng 3 quán này có rất ít người. Thậm chí toàn người đeo tai nghe một góc trong thế giới riêng nên họ không để ý đến cuộc cãi nhau vừa rồi.
Lam Tuyết lau nước mắt, sau đó nắm chặt tay của Mộc Y Na nói.
- Nếu mẹ còn nghĩ cho tôi thì hãy im miệng. Cả ông nữa, Lưu Thương. Nếu ông không muốn ngồi tù vì bán thuốc giả gây chết người thì cũng phải ngậm miệng lại! Về phía Tư Thâm, con sẽ nói chuyện và tìm cách khiến anh ấy đứng về phe chúng ta.
- Thật tốt quá. Cuối cùng con cũng nhận ba…
Lưu Thương nghe vậy thì vui mừng lên tiếng. Ai ngờ, Lam Tuyết trở mặt cắt ngang lời nói của ông ta.
- Ông không phải là ba tôi! Đừng có mà vui mừng quá sớm!
- Tôi nhất định phải là tiểu thư danh gia vọng tộc! Không ai được phép biết được bí mật này cả!
Đợi cả ba người kia rời đi rồi, lúc này ở một góc của quán phía sau chậu cây cảnh lớn. Một cô gái lưu lại cảnh quay video vừa rồi, sau đó nhàn nhã tháo tai nghe xuống. Thật không ngờ, trùng hợp như vậy lại có thể thu về cái chứng cớ quan trọng. Cô gái cầm điện thoại, ấn số rồi gọi một cú điện thoại. Đầu dây bên kia rất nhanh được kết nối.
- Lam Phi tiểu thư, có chuyện gì vậy?
- À, luật sư Trương, tôi có đoạn video muốn cho ông xem. Khi nào ông xem xong, tôi cần một câu trả lời hợp lí về bản di chúc của ông nội tôi.