Thiếu phu nhân, hôm qua cô ngủ ngon chứ?
- Ngủ ngon.
- Sao mắt cô lại thâm như vậy? Có cần tôi…
- Không cần.
Lam Phi ngáp ngắn ngáp dài trả lời quản gia mà ngồi bàn bàn ăn. Đêm qua, cô thực chất bị Lục Tử Hàn doạ mất ngủ cả đêm. Đống vũ khí trong phòng đó khiến cô không thể yên giấc được.
Lục Tử Hàn có thói quen dậy rất sớm. Hắn xuống giường, lần mò đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó đi xuống phòng ăn dùng bữa.
Tuy mắt hơi bất tiện nhưng hắn đã quen đường lối trong biệt thự nên đi lại không gặp khó khăn gì.
Ngồi đối diện với một người mù, Lam Phi vừa ăn vừa chăm chú quan sát.
Kể ra Lục Tử Hàn rất đẹp. Hắn rất cao, chắc tầm hơn 1m85. Thân hình rất cân đối, không một chút mỡ thừa. Gương mặt hắn với từng đường nét đẹp càng phác hoạ lên khí chất nam tính. Tuy cái gương mặt này giống với Lục Tư Thâm nhưng cô cảm thấy Lục Tử Hàn này còn đẹp hơn cả tên khốn kia.
- Ăn đi, nhìn chằm người khác rất bất lịch sự.
Lam Phi bị hắn làm cho sặc thức ăn trong miệng.
- Tại sao anh lại biết tôi đang nhìn anh?
- Cảm nhận thấy.
- Nhận thấy, sao chắc chắn được? Anh bị mù mà…
Lam Phi bĩu môi, làu bàu nói nhỏ. Nhưng âm lượng của cô lại vừa vặn bị Lục Tử Hàn nghe thấy. Hắn sa sầm mặt mày, đặt chiếc thìa xuống bàn nghiêm nghị.
- Tôi biết tôi mù. Em không cần phải hết lần này đến lần khác khiêu khích sự nhẫn lại của tôi.
- Tôi…
Lần này, rốt cuộc Lục Tử Hàn cũng tức giận. Hắn đứng dậy, một người giúp việc tiến lên đưa cho hắn một chiếc gậy để thuận tiện đi đường.
Hắn hừ lạnh rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Lam Phi chỉ cho rằng hắn nhất thời tức giận nên muốn đi xả stress. Cô vẫn ngồi dùng xong bữa sáng một cách ngon lành.
Đến khi ăn xong, quản gia mới hớt hải chạy vào thông báo.
- Thiếu phu nhân, Lục tiên sinh đi ra ngoài mãi chưa về… Tôi e là…
- Ông nói cái gì? Sao anh ấy đi ra ngoài mà không thông báo cho tôi biết?
- Lục tiên sinh không cho tôi nói…
Vừa nãy là cô không cố ý khiến Lục Tử Hàn tức giận. Cô tưởng hắn trở về phòng hay đi xung quanh biệt thự cho thoải mái, rồi khi nào hắn hết giận thì cô sẽ xin lỗi.
Ai mà ngờ được Lục Tử Hàn lại tự mình đi ra khỏi biệt thự?
Nếu hắn là người bình thường thì đương nhiên cô sẽ không bận tâm đến. Nhưng hiện tại mắt của hắn không nhìn thấy gì… E rằng một mình ra ngoài sẽ rất phiền phức.
Nhỡ đâu Lục Tử Hàn gặp kẻ thù, xảy ra chuyện không hay thì cô sẽ phải ở goá sao?
Không, không thể suy nghĩ bậy bạ như vậy được.
Lam Phi phân phó cho quản gia điều động người đi tìm Lục Tử Hàn về. Cô cũng không thể ngồi đợi dược mà nhanh chóng chạy đi tìm hắn.
Cô chạy dọc theo con đường lớn, đi thẳng vào trung tâm thành phố. Trên đường tấp nập người qua lại. Lam Phi bước chân nhanh một chút, tìm kiếm bóng dáng của Lục Tử Hàn trong dòng người.
Đúng lúc cô đi đến trung tâm mua sắm, thấy một đám phụ nữ đang hò hét đi về phía trước. Người nào người nấy dường như vui sướng giống như gặp được Idol vậy.
- Này, phía trước kia có một anh đẹp trai lắm.
- Thề với mày là mắt anh ấy quấn băng, gương mặt tuyệt đỉnh luôn.
- Nhanh lên, đi xem đi.
Anh đẹp trai? Mắt quấn băng? Là Lục Tử Hàn?
Lam Phi theo sát mấy người phụ nữ kia. Quả nhiên, đi được một đoạn cô thấy Lục Tử Hàn đang ngồi bên ghế đá cạnh hồ lớn.
Hôm nay trời khá đẹp, hai bên hồ lại rất nhiều cây xanh. Mà Lục Tử Hàn yên tĩnh ngồi trên ghế đá cạnh hồ lại tạo nên một bức tranh phong vị. Từng ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếc xuống thân hình của hắn. Bộ quần áo chỉnh tề, ngũ quan đẹp vô cùng…
Hắn an tĩnh ngồi đó mà không biết đám phụ nữ đứng từ phía xa liên tục chụp hình.
Nhìn từng đám người dõi hướng về Lục Tử Hàn bằng cặp mắt háo sắc, trong lòng của Lam Phi chợt dâng lên một cảm xúc khó chịu.
Cô cất bước, đi về phía của hắn trước sự ngỡ ngàng của đám phụ nữ kia.
- Ông xã, em tìm anh mệt muốn chết. Đừng giận nữa, em biết lỗi rồi.
Đám phụ nữ ban đầu đang còn nhốn nháo, chợt thấy một cô gái xinh đẹp đi tới ôm cổ mĩ nam thì há hốc miệng.
Khi nghe thấy cô gái xinh đẹp kia gọi mĩ nam là ông xã, đám phụ nữ kia thất vọng, lần lượt tản ra bỏ đi.
Còn Lục Tử Hàn khi bị một người ôm cổ thì có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Lam Phi thì buông lỏng cảnh giác.
Vốn dĩ hắn không có nhỏ nhen mà bỏ đi chỉ vì tức giận với cô cái lí do ngớ ngẩn đó. Hắn chỉ nhân việc đó mà đến chỗ khác bàn việc với Du Minh Hạo về kế hoạch thâu tóm RM.
Thật không ngờ, cô lại đi tìm hắn…
- Chuyện gì?
Diễn cũng đã diễn rồi, đám phụ nữ kia cũng bỏ đi rồi. Lam Phi lập tức rụt tay lại rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Hàn. Cô cầm lấy bàn tay của hắn, khẽ đan bàn tay mình vào rồi nắm chặt.
- Thực ra… Là do tôi ăn nói không đúng. Anh đừng giận nữa…
Giọng nói của cô nghe rất êm tai. Lục Tử Hàn vốn dĩ không giận. Tuy nhiên, thấy cô đã cất công đi tìm hắn như vậy, hắn sẽ tạm tha cho cô lần này.
- Không giận em.
- Anh yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Với lại cô cũng không dám có lần sau. Nhỡ đâu Lục Tử Hàn một hôm tức giận bỏ đi mà xảy ra chuyện gì thì cô chẳng còn mặt mũi đối mặt với Lục gia.
Trước khi vào lễ đường, cô đã hứa với ông cụ Lục và ba mẹ chồng là sẽ chăm sóc tốt cho hắn. Từ nhỏ, cô đã là người rất giữ chữ tín, nếu cô đã hứa cái gì, cô sẽ làm tới cùng.
Nghĩ đến đây, Lam Phi nhích lại gần Lục Tử Hàn hơn. Cô nhìn thấy mấy đôi tình nhân xung quanh đang ôm nhau. Vì vậy, cô cũng muốn ngả vào lòng của Lục Tử Hàn xem có cảm giác gì.
Ai ngờ, đầu còn chưa chạm vào vai hắn, Lục Tử Hàn đã dùng tay còn lại đỡ lấy đầu của cô.
- Tôi không hứng thú với cơ thể của em.
Dừng một lúc, hắn nói tiếp.
- Vì vậy… Ở bên ngoài đừng nên khiêu khích tôi.