Vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên hôn lễ đã phải tạm dừng.
Tất cả khách mời đều rất hoang mang. Cũng may, ông cụ Lục đã phân phó cho quản gia xử lí êm xuôi. Trước khi tiễn khách, còn tặng kèm một món quà rất giá trị.
Hôn lễ còn chưa được tổ chức đã xảy ra sự cố, không những vậy còn khiến Lục gia mất một khoản tiền lớn để tặng quà cho khách. Lam Tuyết được đưa vào bệnh viện nhưng chỉ có mỗi Lục Phu nhân và Lục Tư Thâm đi cùng. Còn ông cụ Lục rất tức giận vì mất hết mặt mũi, cũng chẳng thèm liếc nhìn nhà thông gia một cái.
- Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?
Mộc Y Na đứng sốt ruột chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Trông thấy vị bác sĩ mở cửa, bà ta vội vàng hỏi ngay.
- Tình trạng của bệnh nhân đã ổn. Nhưng… Đứa bé không giữ được…
Lục Tư Thâm đứng gần đó, nghe hết tất cả. Nhưng hắn vẫn không mấy biểu hiện gì là đau lòng. Trên đường ôm Lam Tuyết đến bệnh viện, hắn đã biết chắc đứa bé sẽ không thể cứu được.
Dù sao tất cả cũng vì sự ngu ngốc của Lam Tuyết, hắn còn chưa động thủ thì cô ta đã sảy thai. Trong cái vấn đề này, hắn cũng chẳng phải một người tốt mà đi an ủi một người phụ nữ như vậy cả.
Mộc Y Na nghe được tin dữ thì khóc lớn. Lam Tống Quân tiến tới ôm bà ta vào lòng an ủi.
Lam Phu nhân đứng phía sau cười lạnh. Cuối cùng, bà ta cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
- Hôm nay xảy ra chuyện như vậy thì hôn lễ này cũng không cần tiếp tục nữa. Có lẽ, Lam Tuyết không có duyên trở thành con dâu nhà chúng tôi rồi.
Mộc Y Na như không tin vào tai mình. Nếu hôm nay mà Lam Tuyết không thể gả vào Lục Gia, sau này ai còn dám lấy con gái bà ta nữa?
Phải biết rằng, nếu bị các đại gia tộc lớn từ hôn, dù cho vị tiểu thư nhà ấy có giàu cỡ nào thì cũng chẳng còn ai dám hỏi cưới. Những người trong giới thượng lưu sợ sẽ gặp xui xẻo, cho nên họ sẽ không cho con mình kết hôn với người từng bị từ hôn.
- Lục phu nhân, ý bà là sao? Dù thế nào thì Lam Tuyết đã đăng kí kết hôn với Tư Thâm rồi. Làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
- Chỉ là tờ giấy kết hôn thôi, bên Phía Lục gia sẽ cho người xử lí ổn thoả.
Lam Tống Quân cũng không nhẫn nhịn được đành phản bác.
- Tôi không chấp nhận. Con gái tôi đã gả đi, cũng đã trở thành vợ của Tư Thâm. Lục gia các người đừng có mà ức hiếp người quá đáng.
Cho dù Lam Tống Quân có nói gì thì Lục phu nhân cũng chỉ bỏ ngoài tai. Mộc Y Na đi về phía của Lục Tư Thâm khẩn thiết cầm lấy tay của hắn cầu xin.
- Tư Thâm, Lam Tuyết nhà dì rất yêu con. Con đừng bỏ con bé. Lam Tuyết vừa bị xảy thai, nếu con quay lưng, con bé sẽ sống sao đây?
Nghe những lời này, Lục Tư Thâm không những không cảm động mà còn lạnh lùng gạt tay của Mộc Y Na ra.
Hắn vốn còn chút hy vọng về phần tài sản mà Lam Tuyết đem đến cho hắn. Nhưng hiện tại, hắn còn chưa nhận được bất cứ một tin tức tốt nào từ cô ta. Loại người vô dụng như vậy, hắn thà bỏ đi còn hơn. Giữ lại bên mình chỉ khiến hắn ngày ngày chướng mắt.
- Là do Lam Tuyết tự ngã. Con của tôi chết là do cô ta hại. Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta, dì đừng nghĩ tôi sẽ tiếp tục kết hôn với con gái dì!
Lần này, Mộc Y Na hoàn toàn suy sụp. Bà ta sốc đến nỗi ngã xuống đất ngất đi. Lam Tống Quân vội vàng lao đến, bế Mộc Y Na đi tìm bác sĩ.
Lục phu nhân cất bước đến bên cạnh Lục Tư Thâm vỗ nhẹ vai hắn.
- Tư Thâm, chúng ta về thôi. Con cũng nên suy nghĩ sẽ giải thích sao với ông nội con thì hơn. Đừng bận tâm những chuyện này nữa.
- Nhờ mẹ xử lí giúp con.
- Được!
Lục phu nhân nhẹ nhàng nói. Bà ta vốn không sinh được con trai, điều này chính là sự đả kích lớn nhất đối với bà ta. Tuy Lục Tư Thâm là do người phụ nữ kia sinh ra, nhưng hắn lại giúp bà ta được rất nhiều thứ. Không những vậy, bà ta còn rất hưởng thụ cảm giác được con trai gọi là mẹ.
Nếu Lục Tư Thâm vẫn cứ như hiện tại đứng về phe bà ta, chống đối Lục Tử Hàn thì có lẽ bà ta sẽ suy nghĩ coi hắn như con trai ruột của mình. Có con trai rồi, sau này bà ta sẽ không lo quyền thừa kế sẽ rơi vào tay kẻ khác. Bà ta sẽ mãi nắm được quyền lực ở Lục gia.
… …
Từ tầng 2 cửa sổ nhìn xuống đám người đang canh gác bên dưới, Lam Phi sa sầm nét mặt liền kéo rèm lại.
Lục Cẩn chính là một tên điên. Hắn cho người giám sát cô 24/24. Đi đâu, gặp ai thì cô cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Lam Phi chán nản, nhảy lên giường lăn qua lăn lại. Đột nhiên, trong túi xách của cô vang lên tiếng cuông điện thoại. Lam Phi vươn tay mở túi xách ra, phát hiện một chiếc điện thoại lạ đang nằm trong túi xách của cô.
Bất chợt, cô nhớ lại hôm nay ở bữa tiệc cô đã va phải một người. Hình như… Lúc ấy người đó có động tay vào túi xách của cô thì phải?
Nghĩ đến đây, Lam Phi cầm chiếc điện thoại lên ấn nút nghe thử.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã truyền đến một giọng nói khiến Lam Phi chấn động.
- Muộn rồi, chưa ngủ sao?
Cô cứ như thất thần, không lên tiếng.
- Tiểu Phi?
- Tử Hàn… Là… Anh sao?
Cho đến bây giờ cô cũng chẳng dám nghĩ đến Lục Tử Hàn sẽ gọi cho cô. Nhưng, chính xác là giọng nói quen thuộc của chồng cô. Tử Hàn, vẫn bình an.
- Tiểu Phi, tôi nhớ em.
- Em tưởng, anh bỏ em rồi.
- Sao tôi có thể bỏ em được.
Bên kia, Lục Tử Hàn đang nằm trên giường bệnh nghe điện thoại. Du Minh Hạo bước vào, anh ta cầm tập tài liệu rồi nhìn đồng hồ thông báo.
- Rất tiếc vì đã xen ngang nhưng, có gì thì mau nói với vợ cậu nhanh đi. 15 phút nữa cậu phải vào phòng phẫu thuật rồi!