Lục Thiếu Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 41: Hiểu lầm




Trên người cô hiện giờ không một mảnh vải che thân. Nhạn Hồi nhìn anh :”Thân thể của tôi, anh muốn làm gì cũng được, miễn là anh có thể giúp tôi cứu Kì Phong”

“Nhạn Hồi, cô nghĩ tôi là loạt người thiếu ăn thiếu uống sao? Cô không nghĩ bản thân có gì xứng để được lên giường với tôi à? Nói cho cô biết, so với vợ tôi. Cô chẳng có một chút gì gọi là ưu thế đâu”

Lục Đình Quân quăng mẩu thuốc đang cháy trên tay xuống sàn, ánh mắt trầm xuống cất giọng khinh thường :”CÚT”

“Đình Quân, anh…”

“Cạnh”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Nhạn Hồi không kịp mặc lại quần áo mà đứng trân người, Lục Đình Quân cũng không có gì khác. Anh nhìn người bước vào mà căng da đầu, gương mặt thoáng chút đã biến sắc

“Lục Đình Quân, đây là ý gì? Anh đi làm là như này sao?”

Người bước vào là Triệu Lan Nhi, cô nhìn anh rồi nhìn sang Nhạn Hồi trên người không một mảnh áo. Cô bật cười tự giễu, rốt cuộc đây là người chồng tốt của cô sao? Thật tức cười mà

“Không phải, Lan Nhi… em hiểu lầm rồi”

Lục Đình Quân bước đến gần chỗ của cô, anh muốn nắm lấy bàn tay cùa cô nhưng đã bị cô né tránh

Cô không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Ánh mắt đầy sự thất vọng khiến người nhìn vào không khỏi nhói lòng. Khi cô rời đi, Lục Đình Quân liền đuổi theo, nhưng cũng không quên sai người bắt Nhạn Hồi lại.

“Lan Nhi, Lan Nhi, em nghe anh giải thích đã”

Bước chân của anh chạy nhanh hơn dừng lai chắn trước mặt cô hì hục lên tiếng. Ánh mắt của cô nhìn anh phải nói là không gì lạnh nhạt hơn khiến anh không khỏi bất ngờ. Triệu Lan Nhi nhíu mày không mấy kiên nhẫn mở miệng

“Có chuyện gì anh nói mau lên”

“Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Thật sự là hiểu lầm mà, oan cho anh quá”

Trước lời giải thích của anh, cô không nói gì chỉ mím môi. Sau đó, vòng qua người anh bước đi tiếp

“Lan Nhi, anh không có thật mà. Là cô ta tự làm đó”

Lục Đình Quân kéo cánh tay cô nhỏ nhẹ nói :”Là cô ta tìm đến anh, không ngờ lại làm như vậy. Anh trong sạch mà, em phải tin anh”

Triệu Lan Nhi không rõ là có tin lời anh nói hay không, cô chỉ lẳng lặng gỡ từng ngón tay của anh đang nắm cổ tay mình ra. Sau đó không nói không rằng mà leo lên xe lái đi. Người thì lái xe, đạp hết chân ga, người thì chạy bộ đuổi theo, thử hỏi có đuổi kịp hay không?

Câu trả lời chỉ có một, tất nhiên là không đuổi kịp rồi. Lục Đình Quân nhìn đuôi xe của cô lái xa dần, xa dần mà không thể làm được gì vô cùng bất lực. Anh ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, ánh chiều tà màu đỏ cam. Buổi hoàng hôn hôm nay thật đẹp, thật yên bình nhưng lại khiến người khác nặng lòng

Anh xoay người lái xe trở về biệt thự riêng, cũng chính là nơi ở của anh và cô. Quả nhiên đúng như anh nghĩ, chiếc xe của cô đã đậu trước cửa

“Lan Nhi”

Lục Đình Quân bước vào nhà liền lên tiếng gọi tên cô. Đáp lại anh là một khoảng im lặng, xung quanh đều không thấy bóng dáng của cô đâu. Bỗng dưng trên tẩng vang lên một tiếng động, là tiếng đóng cửa. Sau đó là tiếng bước chân, Triệu Lan Nhi nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của anh

Tay cô kéo theo 2 vali lớn, còn có một giỏ đồ rất to. Cô nhìn anh nhàn nhạt lên tiếng :”Em nghĩ chúng ta cần một thời gian để bình tĩnh lại. Đình Quân, em thật sự rất muốn tin anh, nhưng em càng không thể phủ nhận những thứ mà mình nhìn thấy”

“Lan Nhi, em không có niềm tin vào anh như vậy sao?”

Ánh mắt của Lục Đình Quân hiện rõ nỗi buồn, không phải là sự thất vọng. Anh không trách cô vì không tin anh, nếu đổi lại là anh, anh cũng không thể phủ nhận nhưng điều chính mắt bản thân mình thấy. Huống hồ, gia đình cô gái kia lại còn hãm hại gia đình cô

Vài tuần trước, cũng vì Nhạn Hồi mà cô phải nhập viện, vừa mới ra viện đã gặp phải chuyện này. Anh hiểu được nỗi lòng của cô, nhưng anh cũng cảm thấy rất ấm ức. Anh không có làm chuyện có lỗi với cô mà

“Đình Quân, chúng ta xa nhau một thời gian đi. Em không biết bản thân đang suy nghĩ gì nữa nhưng em muốn ở một mình”

Triệu Lan Nhi thở dài, giọng nói vô cùng mong manh :”Được không?”

“Lan Nhi, hứa với anh phải quay lại nhé? Anh không thể đợi em quá lâu”

“Được”

Cứ như vậy, Lục Đình Quân trơ mặt nhìn người mình yêu kéo vali bước khỏi căn nhà kết hôn của bọn họ. Anh có thể làm gì đây, níu kéo? Hay là ép buộc cô ở lại? Thật nực cười, tất cả đều vô dụng thôi. Hai người bọn họ kết hôn cũng không tính là quá lâu nhưng anh hiểu rất rõ tính tình của cô. Những thứ cô muốn không ai có thể ngăn cản được