Anh híp mắt lạnh lùng đầy sắc bén nhìn ông ta một cách đầy ngang tan lên tiếng. Điếu thuốc trên tay được anh rít mạnh, sau đó bàn tay cầm điếu thuốc dụi mạnh xuống chiếc bàn trà được làm bằng gỗ cẩm lai hồng
“Lục Đình Quân, hôm nay cậu đến đây rốt cuộc là có ý gì?”
“Ông nói xem tôi đến đây có việc gì? Tôi không nói chắc ông cũng hiểu chứ?”
Giọng anh phát ra không cao cũng không trầm thấp nhưng ông ta nghe ra lại cảm thấy ớn lạnh. Kì lão gia nhìn anh run run người lên :”Cậu, cậu…”
Giọng nói của Lục Đình Quân lại một lần nữa cất lên cắt ngang lời nói của ông ta, ánh mắt đầy thú vị
“Kì lão gia, tôi đã có bằng chứng không mưu hại Nhiếp gia”
“Nói bậy, Nhiếp gia thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Lục Đình Quân đứng dậy, không hề để cậu nói của ông ta vào tai của mình mà ra lệnh cho thuộc hạ :”Người đâu, bắt ông ta lại”
“Tại sao bắt tôi? Tôi có làm gì sai chứ?”
“Có sai hay không cứ đến thẩm tra sẽ biết. BẮT NGƯỜI”
Nói xong anh liền xoay người bước ra khỏi biệt thự, mặc cho những lời la hét của Kì lão gia
“Cậu làm vậy là ý gì? Đừng có không chứng cứ mà bắt người”
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra mau lên”
“Lục Đình Quân đừng ỷ thế hiếp người”
Mặc cho ông ta có nói gì, anh cũng không thèm đặc vào tai mà rời đi. Kì lão gia kia cũng được giải đến sỡ cảnh sát
Đoàn xe cảnh sát của Lục Đình Quân rời đi, vừa hay lúc đó chiếc xe chở Kì Tố Tố và Nhạn Hồi vừa đến. Người giúp việc liền kể lại chuyện vừa xảy ra cho bọn họ nghe, Kì Tố Tố không nén được tức giận đạp đổ cái chậu hoa yêu thích của ông cụ ở bên cạnh bể tan tành
“Hắn ta sao lại quá đáng như vậy chứ? Lần này hắn muốn diệt Kì trả thù cho Nhiếp sao? Chẳng phải năm đó, hắn đứng về phe chúng ta sao?”
Kì Tố Tố nhìn sang Nhạn Hồi nhíu mày lên tiếng. Nhạn Hồi bị bà ta nhìn vô thức rụt cổ lại cúi đầu không lên tiếng
“Sao Kì gia lại có đứa cháu như mày chứ? Năm đó cư không rời bỏ Lục Đình Quân làm gì? Nếu không thì sẽ không có ngày hôm nay. Chức vị Lục phu nhân cũng mất rồi, bây giờ đến ông cụ cũng bị bắt đi, sao mày lại vô dụng như vậy chứ?”
“ a a a dì đừng mà”
Nhạn Hồi bị Kì Tố Tố nắm lấy tóc, miệng không ngừng mắng nhiết. Chuyện đó đâu phải là lỗi của cô, năm đó là anh bỏ cô mới đúng. Khi anh biết chuyện bọn họ đã làm, anh đã rất tức giận một lời liền chia tay cô, anh còn nói cô và Kì gia rất giống nhau, toàn là lũ độc ác chỉ nghĩ đến bản thân
Đó là lần đầu tiên anh nặng lời với cô, cũng chính kể từ đó cô không còn cơ hội nữa
“Dì, không phải lỗi của con mà..”
“Mày đi cầu xin Lục Đình Quân mau, đến khi hắn ta chịu thả ông cụ mới thôi”
Kì Tố Tồ trừng mắt nhìn cô lớn tiếng nói, tay bà ta chỉ ra ngoài cửa lớn :”Đi, bằng mọi cách phải cứu được ông cụ”
“Dì…”
“ĐI”
Nhạn Hồi không thể cãi lại được đành ngậm ngùi bước đi đến đồn cảnh sát. Về phần Kì Tố Tố bà ta lái xe đi về hướng ngược lại
……
“Bà chủ, có một người đến quán để lại một bức thư. Nói là phải đưa tận tay cho chị càng sớm càng tốt”
Một cô nhân viên gọi điện cho Triệu Lan Nhi lên tiếng nói. Cô ở đầu bên này cũng ngạc nhiên. Rốt cuộc ai lại gửi thư đến chỗ của cô, người kia chắc chắn biết rất rõ về cô. Người đó có mục đích gì? Triệu Lan Nhi liền đứng dậy bước ra ngoài
“Lan Nhi, con đi đâu vậy?”
“Con đến chỗ làm một lát, con sẽ về ngay”
Triệu Lan Nhi mỉm cười đáp lại mẹ Lục, sau đó cô lại nghe mẹ Lục dặn dò :”Đi cẩn thận nhé? Đi sớm về sớm, con vừa mới hết bệnh đấy”
" Vâng ạ, con về ngay”
Cô vẫy tay chào tạm biệt mẹ Lục rồi lái xe chạy đến quán bar của mình. Cô nhân viên kia đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, thấy cô đến liền lên tiếng gọi
" Bà chủ, ở đây "
" Là ai đưa đến?"
" Một người phụ nữ, ăn mặc rất sang trọng nhìn khoảng chừng hơn 40. À còn có trang điểm rất đậm"
Cô nhân viên cố gắng hết sức miêu tả người phụ nữ kia cho cô nghe. Đến đây, Triệu Lan Nhi liền mở bức thư kia ra xem
" Mọi điều cô thắc mắc, cứ đến chỗ Lục Đình Quân sẽ rõ. Thời gian có hạn, mong cô đến đúng lúc"
Nội dung bức thư chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ như vậy. Người kia rốt cuộc là ai ? Có thể biết được điều cô thắc mắc là gì sao? Chỉ có hai điều một là chuyện liên quan đến Nhiếp gia, một là Lục Đình Quân
Rốt cuộc người này là ai?