Lục Thiếu Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 37: Nhiếp Chính Trung




Một lúc sau, Triệu Lan Nhi rời đi. Sau lưng cô chính là một đóng hỗn độn của văn phòng làm việc dưới sự quản lý của Nhạn Hồi

Cô ta nhìn theo bóng lưng của cô không ngừng gào thét đầy căm phẫn. Sau đó, Triệu Lan Nhi quay trở lại bệnh viện như chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng ai biết cô đã ra ngoài cũng chẳng ai biết cô đã làm việc gì

Sự kiện đó vẫn cứ giấu kín không ai nói ra

............

...Từ Diệp Vi sau khi ra khỏi bệnh viện, cô lái xe đến một căn biệt thự vô cùng rộng lớn. Nhưng có vẻ như không có ai sinh sống ở đó. Xung quanh khung viên biết thự vô cùng hoang tàn cỏ cây mọc cao không ai cắt dọn. Trên bức tường còn được bao phủ bởi một lớp rong rêu mỏng...

Diệp Vi cầm một chiếc chìa khoá khá cũ trong túi xách ra ghim vào ổ khoá

" Cạch"

Phần ổ khoá có vẻ còn rất tốt. Một lần có thể mở ra được ngay, cô đẩy cửa bước vào nhà

Bên trong mạng nhện giăng tơ đầy trần nhà, xung quanh mọi bàn ghế đều được bao bọc lại bằng những tấm vải trắng, trên đó còn nổi lên rất nhiều bụi bặm

Từ Diệp Vi để túi xách lên trên tủ đụng giày dép. Cô lấy ra một cây chổi sau đó bắt đầu vào việc lau dọn căn biệt thự rộng lớn này

Bên trong căn biệt thự rộng lớn này, được thiết kế trong kiểu cổ trang, từ bàn ghế đến những đồ trang trí đều được điêu khắc vô cùng tinh xảo

Tấm vải trắng che phủ bức ảnh trên tường được kéo xuống. Đó là ảnh chụp của cả một gia đình, còn có sự hiện diện của Từ Diệp Vi ở đó, cô đứng bên trái bức hình cùng với một người đàn ông. Tay hai người đan vào nhau mỉm cười rất hạnh phúc

Nhìn đến đây bỗng dưng nước mắt của cô bắt đầu rơi lã chã

....

" Nào nào nhìn vào máy ảnh"

" Vi Vi vào đây nào"

Người nói chính là bạn trai cũng chính là chồng sắp cưới của cô, Nhiếp Chính Trung. Mẹ anh đứng bên cạnh kéo tay cô đi vào :" Con dâu vào đây nào"

" Ây da, Vi Vi chúng ta sắp thành người một nhà rồi cháu còn ngại gì chứ"

Bà nội Nhiếp cười hiền từ lên tiếng :" Cháu vào đây chụp cùng chúng ta luôn đi"

" Bà nội nói đúng đó Vi Vi, dù sao chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà mà"

Triệu Lan Nhi ở bên cạnh tiếp thêm động lực cho cô. Diệp Vi chưa kịp lên tiếng đã bị Nhiếp Chính Trung nắm tay kéo cô đến bên cạnh mình

Anh cúi đầu nhìn cô ánh mắt đầy dịu dàng:" Vi Vi, chúng ta là người nhà không cần phải ngại"

Giọng anh cất lên trầm ấm vô cùng, tay anh vươn lên vén những với tóc chưa vào nếp của cô lại. Sau đó hai tay anh nâng mặt cô lên, áp sát mặt của mình đến gần :" Hửm? Để anh xem có điểm nào chưa đẹp không?"

Khoé môi của anh cong lên trông rất đẹp mắt, người đàn ông này lúc nào cũng trêu cô như vậy

" Ây da, Chính Trung mọi người đang nhìn kìa"

Từ Diệp Vi đánh nhẹ vào vai anh một cái, miệng lẩm bẩm nói. Nhìn cô đỏ mặt ngại ngùng, Nhiếp Chính Trung lại càng muốn trêu thêm nhưng hiện tại có rất nhiều người đang hình bọn họ nên anh cũng không được nước lấn tới

" Được rồi, đừng trêu chọc con bé nữa"

Bà nội Nhiếp lên tiếng giải vây cho cô. Sau đó cả gia đình ai vào vị trí của người nấy, ông thợ chụp ảnh cũng nhiệt tình hướng dẫn từng người một

" 1 2 3 cười lên nào"

" Tách"

...........

Từ Diệp Vi nhìn bức ảnh vừa khóc sau lại vừa cười. Cuối cùng không nhịn được mà ngã quỵ xuống đất khóc nấc lên :" Chính Trung, tại sao anh lại bỏ em một mình ở nơi này chứ? Có biết em cô đơn lắm không?"

" Chính Trung, thù của Nhiếp gia sắp được trả rồi. Nhưng mà em vẫn không thể gặp được anh, anh có phải anh đang giận em hay không? Đừng bỏ em nơi này một mình nữa mà"

Cô vẫn nhìn hình ảnh người đàn ông trong ảnh đang mỉm cười kia mà nước mắt không ngừng lăn dài .Gần 5 năm rồi, cô vẫn chưa tin là anh đã mất, tại sao lại bỏ rơi cô như vậy chứ? 5 năm qua, cô luôn sống trong đau khổ

Từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, sau này phải vừa đi học vừa đi làm. Là người đàn ông đó xuất hiện lúc cô khó khăn nhất, anh như là ánh sáng chiếu rọi đến nơi của cô. Là anh kéo cô thoát khỏi những âm u tăm tối

Anh yêu cô, chăm cho cô từng li từng tí, cứ như là chăm con gái nhỏ. Gia đình anh cũng vậy, chẳng những không chê bai xuất thân của cô vậy mà còn đối xử với cô rất tốt. Những người họ khiến cho cô cảm thấy bản thân như được sinh ra một lần nữa, nhưng chẳng được bao lâu cô lại trở về như trước kia

Gia đình họ Nhiếp lần lượt rời đi, cả người đàn ông của cô cũng không còn. Rốt cuộc cô đã làm ra những lỗi lầm gì chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại đối xử với một gia đình tốt bụng ấy như vậy?