Diệp Hoài An cũng có chút nghi ngờ với Diệp Tâm Ngữ nên ông muốn đưa cô tới bệnh viện để cô thấy mẹ mình, để xem lúc đó cô còn tỏ ra mạnh mẽ nữa hay không.
“Tâm Ngữ không đi, Tâm Ngữ muốn đi chơi.”
Diệp Tâm Ngữ biết ông ta muốn đưa mình đến bệnh viện để nhìn mẹ, ông ta muốn cô lộ vai diễn của mình sao, không đơn giản như vậy đâu.
“Tâm Ngữ, đi đến gặp mẹ con lần cuối, mẹ con đã mất rồi con vẫn còn cố chấp như vậy sao?”
Ông ta làm như vẫn còn yêu mẹ cô lắm, người ta nhìn vào cứ nghĩ ông ta một lòng một dạ thương vợ thương con, Diệp Hoài An là tên nhu nhược nếu ông ta yêu hương cô và mẹ của cô thì đâu có lòi ra Diệp Thiến Thiến, và cũng đâu có chuyện mẹ của cô phải vào bệnh viện.
“Mẹ, mẹ con là ai vậy, mẹ có đi chơi với con được không?”
Diệp Tâm Ngữ liền đi tới nắm tay của ông, đôi mắt chớp chớp hồn nhiên và ngây thơ, Diệp Hoài An nhíu mày không lẽ ngốc đến nổi không còn nhớ mẹ mình là ai sao? Nghĩ lại cũng lạ, nhưng ông ta cần phải chắc chắn lại rằng điều đó là sự thật.
“Đến đó sẽ có người chơi với con, chịu không?”
Diệp Hoài An liền dụ dỗ cô, Diệp Tâm Ngữ liền gật đầu đồng ý theo ông ta đến bệnh viện, lúc này dì Thẩm nhìn thấy ông ta bà liền quay lưng rời đi, tránh để ông ta nghi ngờ, Diệp Hoài An đưa cô đến đây quả là một sự sai lầm bởi vì không thể kiểm soát được hành động điên rồ của cô.
“A chú này mặc đồ đẹp quá, A Ngữ cũng muốn mặc.”
Diệp Tâm Ngữ đi tới nắm vạt áo của vị bác sĩ, Diệp Hoài An phải chạy theo chông cô như chông một đứa trẻ lên ba, ông ta liền nắm tay cô kéo đi vào phòng của mẹ cô đang nằm, bà ấy bây giờ chỉ là một cái xác cứng đờ, người phũ một tấm vải trắng, nhìn thấy cảnh tượng này lòng cô như muốn gào thét lên.1
Diệp Hoài An vẫn còn nhởn nhơ chú ý mọi hành động, biểu cảm của cô, ông ta thật sự không sánh bằng cầm thú, người chung chăn sẻ gối với mình bao năm qua bây giờ chỉ còn lại một cái thi thể lạnh lẽo, ông ta vẫn không có một chút tiếc thương gì, biểu cảm vô tình như vậy.
“Nhìn đi, cái xác đó là mẹ của con đó, sao nào con có đau lòng không?có muốn là người chịu tang cho bà ấy không?”
Diệp Tâm Ngữ liền giả ngốc không dám nhìn cái xác của Trương Diệu Ái, Diệp Hoài An liền giữ lấy đầu của cô để cô nhìn thẳng vào cái thi thể của bà ấy, Diệp Tâm Ngữ như muốn vỡ òa ngay lúc này nhưng ngay sau đó cô liền tốc chạy đi vòng quanh bệnh viện để quậy phá.
“Ông là người nhà của cô bé đó sao? Sao không quản cô ta mà để chạy lung tung phá phách vậy, xin hãy mang về giùm hoặc mang qua khoa tâm thần.”
Vị bác sĩ đi tới trách Diệp Hoài An, ông ta lúc này cũng dẹp bỏ sự nghi ngờ về cô, xem ra ngay cả mẹ mình còn không nhận ra, mà còn có thể hồn nhiên vui đùa như vậy, ông ta liền đi tới nắm tay cô lôi ra xe.
“Về nào, ở đây không còn đồ chơi nữa.”
Diệp Hoài An trấn tĩnh cô.
“Có đồ chơi mà, A Ngữ muốn chơi tiếp.”
Diệp Tâm Ngữ náo loạn trong xe, ông ta liền dỗ ngọt cô.
“Đi công viên nhé, ở đây không vui nữa.”
Diệp Tâm Ngữ liền gật gù đồng ý, sau đó được đưa về nhà, nhưng trong lòng Diệp Hoài An vẫn còn một khúc mắc khó tả, nhưng không hiểu sao cô giống như đang gượng và cố diễn trước mặt ông vậy.
Đêm hôm đó, Diệp Tâm Ngữ liền đi ra nhà vệ sinh, vẫn như cũ cô leo qua cánh cửa phòng nhà vệ sinh để lén ra ngoài, cô liền đón xe đến bệnh viện, dì Thẩm vừa thấy cô liền kéo cô ra phía sau bệnh viện để tránh sự để ý của người khác.
Bà nhìn theo phía sau lưng cô để chắc chắn rằng không có ai theo dõi, bà lúc này cũng không thể nén nỗi đau thương liền bật khóc, Diệp Tâm Ngữ cũng không thể mạnh mẽ được nữa rồi, hai người ôm lấy nhau khóc tiếc thương cho Trương Diệu Ái.
“Tiểu thư...!phu nhân không hiểu vì sao lại ra đi, rõ ràng lúc trước khi bà ấy mất tôi đã là người chứng kiến bà ấy còn đi lại rất khỏe mạnh nữa.”
Dì Thẩm đưa tay lau nước mắt, cố nén bi thương vào lòng.
“Dì Thẩm lúc đó dì có để ý thấy ai khả nghi hay không?”
Dì Thẩm liền lắc đầu, Diệp Tâm Ngữ liền sinh nghi ngờ, chuyện mẹ cô mất không chỉ đơn giản do bệnh tình của bà ấy tái phát, mà rất có thể đã có người ám hại bà ấy, cô nhất định phải tìm hiểu kỹ về nguyên nhân cái chết của bà ấy.
Diệp Tâm Ngữ cùng dì Thẩm đi vào bên trong phòng để thi thể của mẹ cô, thi thể đã lạnh và cứng đờ, gương mặt mẹ của cô dường như rất uất hận, cô không thể để bà ấy ôm theo nỗi hận mà ra đi như vậy, cô ôm lấy thi thể của bà khóc lớn, nỗi đau tuyệt vọng đến thấu tâm can, hình ảnh lúc bà còn sống và những kỷ niệm đẹp lúc cô còn nhỏ bắt đầu ùa về.
“Mẹ, tại sao bọn chúng lại nỡ ra tay với mẹ như vậy?”
Dì Thẩm đứng bên cạnh nhìn mà xót thương cho hai mẹ con, bà đã không thể giúp được gì cho họ, giờ người âm người dương hai phương trời cách biệt nhau.
“Bạch Sinh Liên, Diệp Hoài An, Diệp Thiến Thiến, tôi sẽ khiến cho từng người từng người một phải trả giá đắt.”
“Mẹ ở suối vàng yên tâm, Diệp tâm Ngữ thề với lòng phải trả thù cho mẹ, mẹ hãy yên lòng mà ra đi.”.