Diệp Tâm Ngữ đang nấu cơm để chờ Lục Dạ Hàn về, hôm nay đã là ngày thứ ba mỗi ngày cô đều nấu cơm cho anh ăn, lần này anh đã đồng ý ăn nhưng anh không muốn ăn cùng cô, anh luôn đợi cô ăn trước rồi sau đó mới ăn, anh ghét cô đến như vậy sao?
“Anh ăn cơm đi, em đã ăn rồi.”
Diệp Tâm Ngữ đi lên phòng gọi Lục Dạ Hàn xuống ăn cơm, Lục Dạ Hàn đang đọc sách anh liền đặt quyển sách xuống sau đó đi xuống bếp, Diệp Tâm Ngữ đi vào phòng giúp anh dọn dẹp lại gọn gàng, bỗng lúc này cô nhận được cuộc gọi của bác Dương.
Diệp Tâm Ngữ liền bấm tắt âm thanh rồi lẻn đi ra vườn, bên kia truyền tới giọng của bác Dương đang rất gấp rút.
“Tiểu thư, bọn chúng đang chuẩn bị kế hoạch gì đó, dường như đang nghi ngò về Trương thị.”
“Bọn chúng đang ở đâu?”
“Bọn chúng đang...”
Chưa kịp nói dứt lời bên kia liền tắt ngang, lúc này trong lòng Diệp Tâm Ngữ nóng như lửa đốt, có khi nào đang lúc theo dõi bị bọn chúng phát hiện hay không, Diệp Tâm Ngữ đi qua đi lại suy nghĩ cách.
Phía bác Dương trong lúc đang điều tra bỗng bị bọn người đó phát hiện nên bác phải ngắt máy và bỏ chạy, bác Dương bị bọn chúng dồn đến đường cùng, đám người của Diệp thị phái tới khá đông, ông lấy điện thoại quăng xuống đất giẫm nát để giấu những bí mật ở đó.
“Bắt ông ta lại!”
Diệp Hoài An liền nhận ra bác Dương, vì ông là người làm cũ của Diệp gia nên chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay, bác Dương thấy vậy chứ thân thủ không tôi, ông nhanh chóng đánh bại đám người đó, bỗng phía sau một tên đánh lén làm ông bị thương.
“Lão già thân thủ tốt đấy, nhưng ông lợi hại bằng tôi không, dám nghe lén kế hoạch của tôi à, tôi cho ông đi theo Trương Diệu Ái xuống âm ti mà đoàn tụ nhé.”
Bác Dương không ngờ đá một phát vào chân của bọn chúng, nhân cơ hội đó tẩu thoát một cách nhanh chóng, Diệp Hoài An tức điên lên vì đám vô dụng của ông ta, năm đến sáu tên mà không xử lý được một ông già.
“Bọn vô dụng cút hết cho tao, nuôi bọn bây tốn cơm tốn gạo.”
Bác Dương vừa tẩu thoát bọn chúng ông liền lấy điện thoại dự phòng ra gọi cho Diệp Tâm Ngữ, ở phía bên cô đang lo lắng thì nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, cô liền bấm nghe.
“Alo.”
“Tiểu thư là tôi đây, lúc nãy suýt chút nữa là tôi không còn gặp được tiểu thư rồi, bọn người Diệp thị đã tóm được tôi may mà trốn được.”
Diệp Tâm Ngữ vuốt ngực thở phào, bác Dương làm cô muốn bay trái tim ra ngoài, cô mừng đến nỗi muốn nhảy dựng lên, lúc này Lục Dạ Hàn ăn xong và đi tìm cô, Diệp Tâm Ngữ liền bối rối.
“Con bận rồi khi nào rảnh con gọi lại cho bác.”
Diệp Tâm Ngữ liền giấu điện thoại vào trong người, Lục Dạ Hàn đi tới kéo áo cô đi vào bên trong, anh quăng cô mạnh vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, không lẽ Lục Dạ Hàn muốn nhốt cô sao?
“Thả em ra đi!”
Lục Dạ Hàn không để ý đến những lời của cô, anh vẫn tiếp tục khóa chặt cứa sau đó nói vọng vào trong.
“Tránh trường hợp tôi không có nhà cô quậy phá, khi nào tôi về sẽ thả cô ra.”
Lục Dạ Hàn nói rồi lái xe rời đi, nhưng Lục Dạ Hàn nghĩ rằng chỉ cần nhốt cô là nhốt sao, Diệp Tâm Ngữ liền phóng ra khỏi cửa sổ, bám vào cái cây đối diện phòng rồi nhảy xuống đất.
“Tên khốn dám nhốt tôi à, anh còn non lắm.”
Diệp Tâm Ngữ liền lái xe đến tìm bác Dương, ông vẫn ở chỗ cũ để đợi cô, Diệp Tâm Ngữ vừa nhìn thấy ông liền chạy tới, cô nhìn thấy cánh tay bị thương của ông trong lòng đau đớn vô cùng.
“Bác Dương, bọn chúng làm bác ra nông nỗi này sao?”
Diệp Tâm Ngữ đỡ ông ngồi xuống ghế, ông vẫn tỏ ra bình thường để cô yên tâm hơn, bác Dương đưa tay xoa đầu cô, ông lúc đó rất sợ, sợ sẽ không còn sống để lo lắng cho cô, sợ cô sống cô độc và không thể trả thù được, chưa bao giờ mà bác Dương lại thấy sợ như lúc đó.
“Tiểu thư đừng lo tôi vẫn còn khỏe lắm, đây là đoạn ghi âm tôi đã thu lúc bọn chúng nói chuyện, hình như có liên quan đến kế hoạch hợp tác với Lục Dạ Hàn.”
Diệp Tâm Ngữ mở đoạn ghi âm lên nghe, có hơi không rõ nhưng cô có thể nắm được một phần bảng kế hoạch của Diệp Hoài An.
{Chỉ cần tìm cách bắt Diệp Tâm Ngữ và dùng mạng của nó để đổi lấy một ít thông tin của Lục thị, Lục Dạ Hàn tuy không thích con bé đó nhưng Lục phu nhân bà ấy rất thích nó, chỉ cần dùng nó làm mồi nhử bà ta là được rồi haha.}
Tiếng cười của ông ta vang lên khiến Diệp Tâm Ngữ muốn đấm một cái, hết hại mẹ của cô bây giờ muốn loại trừ cô, mẹ của cô thật vô phước khi năm xưa đã lấy ông ta làm chồng,cũng may cô không thừa hưởng dòng máu xấu xa của ông ta.
“Bác phải luôn cẩn thận, bác nhớ nhé.”
Diệp Tâm Ngữ nắm tay của ông dặn dò, bác Dương biết cô lo nên ông gật đầu đồng ý, thật ra một khi đã giúp cô tìm thông tin phải chấp nhận sự nguy hiểm rồi, chỉ là không biết ngày nào ông rời xa cô thôi, nhưng chỉ cần còn sống thì ông vẫn luôn giúp cô trả thù và lấy lại những gì thuộc về cô..