Lúc này Lục Dạ Hàn cảm thấy có chút nhớ nhung cô, nên nhìn đồng hồ thấy điểm đúng giờ ăn trưa, anh liền muốn đến công ty của Diệp Tâm Ngữ và mời cô đi ăn cùng, nhưng không ngờ vừa lái xe đến nơi thì thấy Diệp Tâm Ngữ đang ngồi ăn cùng với một người đàn ông khác.
“Tên đó là ai?”
Lục Dạ Hàn cảm thấy khó chịu trong người anh nắm chặt hai tay lại sau đó liền đi tới gần chỗ họ, Phong Vũ Luân gắp một miếng đồ ăn đặt vào bát của Diệp Tâm Ngữ, sao hành động này lại giống Lục Dạ Hàn thế nhỉ, đàn ông họ đều có bản tính ga lăng giống nhau vậy sao?
“Được rồi, anh ăn đi, tôi tự gắp được.”
Phong Vũ Luân chống cằm nhìn cô ăn, đúng là nhìn gần cô quả là một tuyệt sắc mỹ nhân, nét đẹp không thể nhầm lẫn vào đâu được, không hề có nét đại trà như những người khác, một nét đẹp riêng biệt.
“Anh đừng nhìn như vậy tôi ngại lắm.”
Diệp tâm Ngữ lấy khăn lau miệng nhẹ nhàng nhắc nhở anh.
“Nhìn cô thôi cũng đủ no rồi.”
Lục Dạ Hàn lúc này đi tới kéo ghế một cách tự nhiên ngồi bên cạnh Diệp Tâm Ngữ, bây giờ là tình huống gì đây, hai con người này bắt đầu trao cho nhau một ánh mắt đầy tia lửa, nhìn họ như sắp đánh nhau vậy, Diệp Tâm Ngữ ở giữa không biết nên làm gì trong tình huống này.1
“Lục chủ tịch sao đến không báo trước, tôi..
à..”
Lục Dạ Hàn không để Diệp Tâm Ngữ giải thích, anh liền lấy thức ăn trong bát của cô để qua một bên, sau đó gọi thêm phần khác cho cô, anh không thích ai khác tranh công với mình, Phong Vũ Luân đứng hình vài giây không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Lục chủ tịch, sao...!sao..
anh ở đây? Anh biết cô ấy à.”
Phong Vũ Luân nhìn thấy Lục Dạ Hàn phải hét lên kinh ngạc, người đàn ông lạnh lùng không gần nữ giới bấy lâu bây giờ lại quan tâm đặc biệt đến một cô gái, lạ thật, mà cũng đúng thôi một cô gái tài sắc vẹn toàn lại thông minh như vậy không rung động mới lạ.
“Thì sao, mà Trương tiểu thư cô cũng kì thật đó, đi ăn mà rủ một tiếng làm tôi tổn thương lắm.”
Diệp Tâm Ngữ trợn tròn mắt, đây là đang ghen sao? Cô chỉ biết im lặng vì trong trường hợp này không biết theo phe của ai.
“Nhưng cô ấy đồng ý đi ăn với tôi mà, rủ anh làm gì chứ phải không Trương tiểu thư?”
Phong Vũ Luân lúc này liền nắm lấy tay của Diệp Tâm Ngữ, cô như một con mồi ở giữa hai con thú săn vậy, ai cũng toát ra khí thế đáng sợ cả, Diệp Tâm Ngữ liền đưa tay giãn hòa với hai người.
“Bình tĩnh nếu đã đến rồi thì cùng ăn đi.”
“Trương tiểu thư, tôi mời cô đi ăn riêng với tôi mà, tự nhiên lòi ra thêm một người phá đám, xin lỗi tôi ăn không vô đâu.”
Phong Vũ Luân bĩu môi, Lục Dạ Hàn không thèm để ý đến Phong Vũ Luân anh muốn chiếm phần với Phong Vũ Luân không để cậu trong mắt.
“Ăn cũng đã ăn, hay là đi làm nóng người với tôi đi!”
Lục Dạ Hàn đỡ cô đứng dậy, Phong Vũ Luân không cam tâm liền đi tới nắm lấy tay của cô, ánh mắt đằng đằng sát khí của hai người khiến Diệp Tâm Ngữ run người lên, cô bị giành qua giành lại đến sắp phát điên rồi.
“Bây giờ buông tôi ra, có gì cùng đi được không?”
“KHÔNG!”
Cả hai cùng đồng thanh, nhưng rồi cũng phải đồng ý đi cùng nhau, Diệp Tâm Ngữ xung phong làm người lái xe, để hai con người này ngồi ở phía sau đấu đá với nhau, vì ai cũng tranh ngồi ghế phụ cả, nên cô không đồng ý và đã tống họ ngồi phía sau cho khỏe.1
Đến nơi, Diệp Tâm Ngữ đi xuống xe trước, cả hai không biết đã nói gì với nhau mà khi bước xuống xe liền bắt đầu phát ra luồng sát khí nặng nề, nhanh như chớp cả hai thay quần áo rồi lấy cung tên đi tới vạch sẵn sàng, Diệp tâm Ngữ không để ý đến họ, cô từ từ chậm rãi đi thay quần áo.
Hai người bắt đầu chiến đấu với nhau, đem Diệp Tâm Ngữ ra làm phần thưởng, họ không hề hỏi ý kiến của cô, lúc này cô vừa bước ra khí chất ngất trời khiến cho Phong vũ Luân bị xiêu lòng, không ngờ cô lại có khí chất như vậy thật đúng là mẫu người bạn gái quốc dân mà.
“Trương tiểu thư hãy chiếm lấy tôi đi!”
Phong Vũ Luân chưa kịp chạy tới đã bị Lục Dạ Hàn xách lên lôi về chỗ cũ, Diệp Tâm Ngữ đi tới vạch sẵn sàng với khí thế hiên ngang, kỹ năng điêu luyện của cô đã bắn một phát ăn ngay, Phong Vũ Luân như được mở mang tầm mắt liền đi tới.1
“Chỉ tôi với, tôi không biết bắn cung.”
Lục Dạ Hàn đi tới nắm cổ áo của cậu, rõ ràng lúc nãy còn đấu với anh rất quyết liệt giờ lươn lẹo quay sang bảo là không biết bắn cung.
“Qua đây tôi dạy cậu.”1
Diệp Tâm Ngữ khẽ bật cười, không ngờ hai người này cũng hợp nhau lắm đấy chứ, đột nhiên Diệp Tâm Ngữ lại ghép đôi họ, tại máu hủ nữ của cô bắt đầu nổi lên, cô lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.1
“Quay qua đây nào, cười lên!”
Lục Dạ Hàn liền buông Phong Vũ Luân ra quay mặt đi hướng khác, anh liền đi tới nắm lấy tay của cô vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
“Kỹ năng chưa tốt lắm, để tôi giúp cô.”1.