Bạch Sinh Liên vì thấy Diệp Thiến Thiến bị Trương Tiểu Mỹ làm bẽ mặt với Lục Dạ Hàn nên bà ta bắt đầu nghĩ ra một ý đồ thâm độc, Diệp Thiến Thiến nhìn bà ta với vẻ khó hiểu.
“Mẹ định làm gì cô ta?”
Bạch Sinh Liên tỏ ra bí ẩn, khiến Diệp Thiến Thiến tò mò, lúc này chiếc xe của Diệp Tâm Ngữ đang lăn bánh trên đường lớn, bỗng phía sau có một chiếc xe cố ý chạy chen ngang xe của cô.
“Người này muốn chết sao?”
Diệp Tâm Ngữ bật câu chửi, chiếc xe đó vẫn không có dấu hiệu nhường bước cho xe của Diệp Tâm Ngữ, không ngờ chiếc xe đó lại chơi xấu lấn xe của cô ra tới tận ngoài, Diệp Tâm Ngữ bấm kèn để cho người trong xe né tránh nhưng không ngược lại người trong xe còn làm tới.
“Này! Khỉ thật.”
Diệp Tâm Ngữ dừng xe lại, quả như ý đồ của tên trong xe, vừa thấy cô dừng xe lại thì hắn cũng dừng lại, Diệp Tâm Ngữ liền đi xuống định chửi tên đó một trận, không ngờ một tên mặc đồ đen đi xuống trên tay là một cây dao, hắn tiến tới tấn công Diệp Tâm Ngữ, nhưng hắn xem thường cô quá nhỉ.
“Cô gái tôi xin lỗi, nhưng cô phải chết.”
“Muốn giết tôi sao? Dễ vậy à.”
Diệp Tâm Ngữ nhanh chóng né đòn của hắn, con dao trên tay hắn chém đứt một sợi tóc của Diệp Tâm Ngữ, tuy mặc váy ôm nhưng cô vẫn di chuyển rất nhanh, đôi giày cao gót của cô ngay lập tức trở thành vũ khí, một chân mang giày một chân bỏ giày, dùng mũi nhọn của đôi giày đá mạnh vào bụng của hắn.
“Nói, ai phái mày tới?”
Tên đó bị Diệp Tâm Ngữ dùng chân đạp lên đầu, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, hắn vẫn mạnh miệng không trả lời, Diệp Tâm Ngữ tháo chiếc giày ra, cô vẫy nhẹ chiếc giày, một con dao trong chiếc giày được thế kế ẩn sâu trong đế giày cao gót của cô.
“Nói!”
Diệp Tâm Ngữ kề dao vào cổ của hắn, lúc này hắn run lên cầm cập, nhưng vẫn cứng miệng, Diệp Tâm Ngữ liền đâm mạnh vào bàn tay của hắn, làm hắn kêu lên đau đớn.
“Tôi nói mà, là Bạch phu nhân của Diệp thị.”
Diệp Tâm Ngữ liền rút con dao ra quăng mạnh hắn ra đất, lúc này hắn liền phóng lên xe rồi chạy đi, Diệp Tâm Ngữ biết ngay là mụ ta vì muốn trả thù chuyện lúc nãy nên muốn xử lý cô đây mà,xem ra cũng thâm độc thật nhưng bà ta đánh giá thấp cô quá rồi, một tên trói gà chưa chặt như tên lúc nãy thì có thể làm gì được cô.
“Chết rồi, phải về sớm mới được.”
Chợt Diệp Tâm Ngữ nhớ tới mẹ chồng và cha chồng ở nhà, nếu để họ phát hiện cô không có trong phòng thì họ sẽ lo lắng lắm, không nghĩ nhiều cô liền lái xe quay về Lục gia, cũng may là cô về sớm nếu không Lục Dạ Hàn phát hiện thì chết mất.
Cô lén lúc trèo lên cây sau đó phóng qua cửa sổ một cách thuần thục, vì đây là chuyện mỗi khi cô ra ngoài đều phải trèo qua cửa sổ rồi nhảy quá cái cây bên cạnh để ra ngoài không bị phát hiện, còn xe đậu ở gần đó tại một cái nhà mà bác Dương thuê cho cô để đậu xe.1
Phía Bạch Sinh Liên vừa về đến nhà, bà ta đã nhận được tin thất bại trong nhiệm vụ vừa rồi của tên kia, bà ta liền tức giận đập mạnh xuống bàn.
“Sao lại vô dụng như vậy, nuôi bọn này tốn cơm tốn gạo mà chẳng làm nên tích sự gì, một đứa trói gà chưa chặt mà cũng không xử lý được.”
Diệp Thiến Thiến lúc này từ trên gác đi xuống, vẻ mặt bình thường vì bây giờ cô ta cũng không mấy hi vọng vào đám thuộc hạ của mẹ mình, Diệp Thiến Thiến thấy mẹ mình ngày càng yếu thế mưu mô dù thâm độc nhưng một người con gái mảnh mai yếu đuối như vậy cũng không xử lý được.
“Xem ra mẹ lại thất bại rồi, để con ra tay còn hơn.”
Bạch Sinh Liên tất cả cũng chỉ muốn làm cho cô vui nhưng nhìn cô thất vọng về mình như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Coi như ả ta cao tay, bây giờ chuyện trước mắt là để con vào Lục gia trước đã.”
Diệp Thiến Thiến ngồi bắt chéo hai chân.
“Mẹ định làm gì, muốn giết Diệp Tâm Ngữ sao?”
“Đúng là con hiểu ý mẹ, loại cái gai trong mắt là Diệp Tâm Ngữ như vậy có thể sẽ giúp con thay thế nó vào Lục gia rồi.”
“Mẹ nghĩ đơn giản quá, Lục Dạ Hàn chẳng thích con nên anh ta sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Thiến Thiến thở dài, trong đầu Bạch Sinh Liên liền nghĩ ra một cách, bà ta khẽ nói nhỏ vào tai của Diệp Thiến Thiến điều gì đó, cô ta nghe qua liền thấy thích thú, cũng đã lâu lắm rồi không được gặp chị gái thân yêu, nhân cơ hội này có thể hành hạ Diệp Tâm Ngữ một chút.
“Mà mẹ, cô ta có chuyện gì mình ăn nói sao với Lục gia đây mẹ”
“Tới đó thì mẹ sẽ dựng hiện trường giả, con cứ yên tâm mẹ lo liệu được bây giờ cứ thực hiện theo kế hoạch đi.”.