"Hoàng Hậu nói sai, Vũ tướng quân không phải do Liễu Quý phi đả thương.... ngài đã trách lầm nàng, còn nữa, nếu Liễu quý phi có ác ý, thì Hoàng Hậu còn sống đứng ở đây sao? Vừa rồi rõ ràng Hoàng Hậu cùng Liễu quý phi cùng nhau đâm vào đối phương, nhưng Liễu Quý phi lại cho mũi kiếm lệch đi, không muốn giết người, nhưng Hoàng Hậu lại một kiếm đâm sâu vào ngực Liễu Quý phi..."
Người nói không ai khác ngoài Tề Việt, hai mắt hắn đỏ ngầu, từng chữ từng chữ một nói ra, trong đó ẩn chứa bi phẫn nồng đậm.
"Ngươi nói bậy!" Vũ Dạ Ca làm sao có thể tin, nàng nhìn đến Tề Việt, lạnh lùng quát lên.
"Nực cười, đường đường là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, cả đúng sai cũng không phân biệt được, Ha ha ha hết thật rồi, Nhã nhi, chờ ta..." Tề Việt điên cuồng cười giễu cợt, câu cuối hắn nhìn đến thi thể Liễu Linh Nhã mà rơi nước mắt, sau đó thật nhanh chụp lấy một thanh kiếm đưa lên cổ, xẹt một tiếng...
Sự việc diễn ra rất nhanh, đợi đến mọi người phản ứng, Tề Việt đã ngã xuống nằm trên tấm thảm đầy máu.
Vũ Dạ Ca cũng sững sờ tại chỗ, nhìn đến Lạc Bắc Thần thì bắt gặp nàng đang gắt gao nhìn chằm chằm mình, đáy mắt là phẫn nộ dày đặc.
Vũ Dạ Ca lui lại mấy bước, tim run lên ẩn ẩn đau, mày nhíu chặt lại, không muốn tin đây là sự thật.
Từ trước đến giờ người kia luôn nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp nhu tình, nhưng hôm nay người kia lại lộ ra phẫn nộ cực điểm trong đó... nàng, tim nàng rất đau...
"Dạ Ca, nàng đã thật trách lầm Linh Nhã."
Lúc này, Lạc Bắc Khanh nhìn Vũ Dạ Ca phía trước lắc đầu thở dài nói, vừa rồi hắn có nhìn thấy hết một màn, đây có lẽ là ý trời đi, người vô tội luôn luôn gánh chịu nhiều nhất quả thật không sai.
Phanh!
Bỗng dưng lúc này, một âm thanh lớn vang lên, từ ngoài đại điện một nguồn lực đánh vào, mọi người không kịp phòng bị đều bị lực lượng hất bay, ầm ầm thêm mấy tiếng, thân thể nặng nề đập mạnh ra phía sau chồng chất lên nhau...
Lạc Bắc Thần theo bản năng che chở cho thi thể Liễu Linh Nhã, thân thể nàng run lên một chút, máu trong họng trào ra cũng bị nàng nuốt trở về.
Tuyết Vô Song, Vũ Dạ Ca, Ngân Vũ, Tích Vân, Độc Tôn, kịp phòng bị, nên cả người không hao tổn.
"Lạc Bắc Thần, nhìn hai người mình yêu tàn sát lẫn nhau, ngươi có cảm thụ như thế nào đây? Có phải rất hận Vũ Dạ Ca nàng không, vậy ngươi giết nàng đi, giết nàng trả thù cho Nhã nhi của ngươi, nàng giết Liễu Linh Nhã, một kiếm lấy mạng Liễu Linh Nhã, ngươi giết nàng báo thù đi, giết Vũ Dạ Ca báo thù..." Một âm thanh lanh lãnh quỷ dị từ bên ngoài truyền vào, nó như ma chú thúc giục nàng, lôi kéo nàng, dẫn dắt nàng đi.
"Giết Vũ Dạ Ca báo thù..."
"Nhã nhi của ngươi vô tội, Nhã nhi của ngươi không đáng chết..."
"Người đáng chết là Vũ Dạ Ca, là Vũ Dạ Ca..."
"Câm miệng!!!" Lạc Bắc Thần ở bên trong ôm đầu đau khổ lắc lắc, nàng đến khi không thể chịu được nữa, ngửa mặt lên thét một tiếng tê tâm, thân ảnh cũng biến mất trong không khí vô tung vô ảnh, chỉ còn lại thi thể dần lạnh đi của Liễu Linh Nhã nằm dài trên thảm đỏ...
"Ta giết ngươi!!" Lạc Bắc Thần rống lên một tiếng dài vang dội thiên không, thân thể nháy mắt có mặt ở phía trên, một chưởng kình lực đánh tới Chu Ngụy đang ở phía trước.
Phanh!!
"Ngươi nên giết Vũ Dạ Ca, không phải ta..." Chu Ngụy cười cười lắc đầu, tay cũng đồng thời đánh ra một luồng hắc khí, song kình lực va chạm nổ tung, hai người lộn ra sau một vòng, sau đó thật nhanh trở lại quấn lấy nhau.
Thì ra, Chu Ngụy lúc nãy rời đi là dẫn Thi Quỷ đến đây, nhìn đi bên dưới trên ba trăm quái vật đang cùng Hoàng Cung thị vệ giao chiến kịch liệt.
Mọi người trong đại điện cũng chạy ra, bay vào nhập chiến...
"Hừmmmm...." Đám Thi Quỷ như rất hưng phấn, hai tay vỗ ngực rống lên, mọi người ở gần đều bị uy lực đánh bay, bọn chúng rầm gừ, ma trảo xuất ra chụp lấy từng người, vô cùng tàn ác mà xé nát.
Thế chiến ngang nhau, người chết ngày càng nhiều, Thi Quỷ cùng thị vệ thi thể nằm chết rải rác kéo dài từ bên trong đại điện ra tới phía ngoài vòng chiến, hai bên đánh tới quên thời gian, Lạc Bắc Thần cùng Chu Ngụy như muốn phá nát Hoàng Cung, vung chưởng ầm ầm không ngừng nghỉ, một canh giờ trôi qua rất nhanh, người của chúng ta dần dần kiệt sức lâm vào thế yếu, nhưng lúc này một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, dội cả thiên không.
"Aaaaa...." Lạc Bắc Thần như nổi điên, nàng ngửa mặt lên trời mà thét, hai tay siết chặt nghe ra rốp rốp, hai mắt đỏ ngầu, trên người bộc phát sát khí cuồn cuộn, khiến cho Chu Ngụy đang tính tấn công cũng sợ hãi lùi lại mấy bước.
Hắn không thể ngờ, ba năm trước hắn cùng vị ma ma bỏ lỡ cơ hội giết Lạc Bắc Thần, thì ba năm sau cái giá hắn phải trả vô cùng đắt!
"Chết đi!!" Lạc Bắc Thần vừa dứt lời, thân ảnh vút một tiếng xuyên qua thân thể Chu Ngụy.
Chu Ngụy trợn mắt thật to, khóe môi rỉ máu, hắn nhìn xuống một lỗ hỏng lớn trước ngực, sau đó ọc thêm một ngụm máu, thân thể trên không trung mất khống chế, dần dần rơi xuống nóc Chiêu Thần Điện, máu chảy ra ào ạt theo kẽ ngói mà rơi xuống phía dưới, hắn còn chưa ra chiêu thì đã chết thảm, chỉ trách là võ nghệ hắn không bằng người, nội lực càng không thể bằng, đến giờ hắn cũng ngộ ra.
Ma công vô pháp cản nổi phẫn nộ của Lạc Bắc Thần...
Thi Quỷ bên dưới dường như chịu ảnh hưởng, bỗng dưng trên người bọn chúng bốc cháy lên, đường lửa kéo dài vào đại điện, không qua bao lâu đám cháy theo huyết xanh lan rộng ra xung quanh, thi thể tất cả đều chôn vùi trong biển lửa, Chiêu Thần Điện cũng bị một ngọn lửa lớn đốt cháy....
Phanh!
"Aaaa...." Lạc Bắc Thần nổi điên la hét, hai tay điên cuồng tung chưởng, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị nàng đánh nát không còn thứ gì.
Tuyết Vô Song đám người kinh hãi, cũng không quan tâm lửa cháy lớn, chạy tới bên cạnh Lạc Bắc Thần, nhưng có một người lại nhanh hơn bọn họ một bước...
"Lạc Bắc Thần, ngươi dừng tay lại cho ta!" Vũ Dạ Ca chạy đến, bắt lấy cánh tay nàng quát một tiếng, khóe mắt đỏ lên ẩn chứa một tầng sương, chỉ một chút nữa thôi, lệ có thể sẽ rơi xuống.
"Vũ Dạ Ca!!" Lạc Bắc Thần nhìn thấy nàng, hai mắt tràn ra phẫn hận, tay thật nhanh bóp chặt lấy cổ nàng, gằn từng chữ.
"Tại sao lại giết nàng, tại sao, tại sao!!"
Mọi người xung quanh, bị một màn này làm cho kinh hách, nhất là Lạc Bắc Khanh, hắn thật không thể tin, muội muội hắn lại muốn giết Vũ Dạ Ca...
"Nàng vốn...đáng chết..." Vũ Dạ Ca hai mắt đẫm lệ nhìn Lạc Bắc Thần bừng bừng sát khí muốn giết mình, nàng trong lòng cũng sinh ra phẫn hận, không sợ chết mà cố cắn răng phun ra từng chữ.
"Lạc Vương, ngài không thể làm bậy, Liễu Linh Nhã là phản tặc, trước sau cũng sẽ chết, Hoàng Hậu thay trời hành đạo cũng không có gì sai, ngài là Vương gia của Lạc Thịnh, sao có thể bị yêu nữ đã chết kia làm cho mê muội không nhận rõ đúng sai!" Lương Nhữ phó thống soái dưới tay Vũ Hình Trác, là một trong những người trung thành nhất của triều đình, hắn nhìn thấy cổ của Vũ Dạ Ca sắp bị nàng bóp nát, lập tức sinh khí quát lên.
Phanh!
Lạc Bắc Thần nghe hắn nói, lập tức xanh mặt, quăng Vũ Dạ Ca sang một bên, ma trảo chụp tới Lương Nhữ, cả người sát khí lại bộc phát, không khí xung quanh như muốn đông lại, tên không biết sống chết thì đã bị nàng cho một chưởng mà nổ tan xác, lục phủ ngũ tạng bắn thẳng thành một cơn huyết vũ.
Những người còn lại cả người run rẩy, sợ đến sắp hỏng, vô thức lùi lại cách xa nàng cả chục thước, cố gắng thu nhỏ bản thân lại đến mức thấp nhất.
"Lạc Bắc Thần, ngươi điên đủ chưa!" Vũ Dạ Ca nhìn một màn, chật vật đứng dậy, mặc kệ cổ đầy vết xướt rỉ máu, nàng cả người giận run, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần, lạnh lùng gầm lên.
Lạc Bắc Thần nghe âm thanh, lập tức quay đầu lại, nhìn đến Vũ Dạ Ca thái độ lạnh băng, ánh mắt tức giận nhìn mình, nàng hai mắt trở lại bình thường màu lam sắc, lạnh lùng cực điểm nhìn Vũ Dạ Ca, sau đó lãnh khốc vô tình không một chút độ ấm nói.
"Ngươi đi đi, từ bây giờ ngươi không còn là Hoàng Hậu của Lạc Thịnh, cả đời này Lạc Bắc Thần ta cũng không muốn nhìn thấy Vũ Dạ Ca ngươi nữa..."
Lời nàng vừa dứt, trên trời như bổ xuống một đạo thiên lôi, oanh tạc đến tai từng người, khiến những thần tử kinh hãi không thôi, dù có dị nghị nhưng cũng không dám lên tiếng...
Vũ Dạ Ca cả người chấn động, thân thể lui lại phía sau, té dựa lên trụ đá, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hai mắt từ nồng đậm phẫn nộ chuyển sang vô hồn tan rã, mí mắt run run, nước mắt dần dần trào ra không dứt, ngón tay nàng bấu mạnh vào thịt đến chảy máu, hai tai ong ong, không thể tin được lời này là sự thật...
Cả đời này, Lạc Bắc Thần ta cũng không muốn nhìn thấy Vũ Dạ Ca ngươi nữa...
Nàng không muốn nhìn thấy ta nữa... nàng hận ta sao?
"Nhã nhi!" Lạc Bắc Thần sau khi nói xong, nhấc chân muốn đi vào đại điện, nhưng nhìn thấy xung quanh toàn là biển lửa, Chiêu Thần Điện cũng đã muốn rụi tàn, gỗ ngói rớt xuống không dứt, Lạc Bắc Thần sợ hãi thét lên một tiếng, hai mắt trợn to giăng đầy tơ máu, nàng một bước liền bay tới phía trước, thân thể xông vào đám lửa.
"Tiểu Thần!!"
"Thần nhi!!"
"Tiểu sư phụ!"
Ba âm thanh lo lắng chồng chất lên nhau, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Tích Vân, Lạc Bắc Khanh, Độc Tôn đồng thanh, hốt hoảng chạy đuổi theo nàng.
"Bệ hạ, nguy hiểm!" Thần tử phía sau hét lên, thị vệ cũng hoàn hồn, thật nhanh lấy nước dập lửa.
Rầm!
Lạc Bắc Thần một cước đá bay khúc gỗ cản phía trước, nàng che mũi, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm, gấp gáp hất tung đám gỗ phía trước, nhưng vẫn không tìm thấy thi thể Liễu Linh Nhã, xung quanh tất cả đều đã hóa thành tro, khói bốc lên mịt mù...
"Thần nhi..." Lạc Bắc Khanh chạy vào, lo lắng gọi nàng một tiếng.
"Mau, mau tìm nàng..." Lạc Bắc Thần vừa khóc vừa rống lên, hai tay bất chấp bị đau đớn mà lật tung đám gỗ bị đốt ngã nghiêng đầy xung quanh.
Nghe vậy, mọi người cũng giúp một tay, tìm kiếm thi thể của Liễu Linh Nhã, nhưng đổi lại chỉ toàn là tro tàn, thi thể tất cả dường như đều đã bị thiêu rụi, chôn vùi trong đám lửa.
"Nhã nhi, Nhã nhi..." Lạc Bắc Thần khóc nức nở mà gọi tên nàng, khuôn mặt đẫm lệ, hai tay cứ quào quào tìm kiếm, nhưng chỉ đổi lại là thất vọng.
Tuyết Vô Song cũng khóc theo, nàng chưa bao giờ thấy A Thần đau khổ, gào thét như hôm nay, có lẽ là đau khổ dồn nén quá mức, nàng rất đau lòng cho A Thần, ở Tây Vực đã đủ khổ sở, tại nơi này lại còn hơn như vậy, mấy ai có thể chịu được cảnh người mình yêu chết đi chứ, nàng có thể hiểu cảm giác đó nó đau khổ sở như thế nào...
Ngân Vũ cũng không đành lòng, hôm trước tiểu sư muội đoạn tuyệt với nàng, hôm nay lại nhận lấy nỗi đau ái nhân chết đi, nàng làm sao có thể vượt qua nổi đây...
Tích Vân rơi nước mắt, tại sao ông trời cứ dằn vặt nàng như vậy, chỉ mới mấy ngày, hai ái nhân một người thì chết đi một người thì đoạn tuyệt, đả kích quá lớn, người ngoài cuộc như nàng còn không chịu nổi, nói chi là A Thần...
"Thần nhi, đừng tìm nữa, Linh Nhã ở đây." Lạc Bắc Khanh vừa đá văng khúc gỗ, thì nhìn thấy một miếng vải và một thứ, hai chân hắn khụy xuống, nhặt nó lên, không đành lòng gọi Lạc Bắc Thần đang như người điên ở phía trước.
"Nhã nhi, Nhã nhi đâu..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, xoay người chạy tới, ánh mắt nhìn mãi xuống cũng không thấy cái thi thể nào, nàng cau mày quát lên.
"Chỉ tìm được hai thứ này..." Lạc Bắc Khanh đem góc áo Phượng bào còn sót lại cùng cây trâm mà Liễu Linh Nhã dùng, nhắm mắt để lên tay nàng, sau đó xoay người bước ra khỏi nơi đây, hắn không dám nhìn nàng bị thống khổ chi phối, hắn sẽ không chịu nổi mất.
Phịch...
Lạc Bắc Thần nhìn hai thứ trên tay, cuối cùng phun ra một ngụm máu, hai mắt lăng lăng nhìn, thân thể không đứng vững mà ngã xuống nằm dài, bàn tay cầm lấy miếng vải cùng trâm ngọc mà run run, nước mắt chảy ra, nàng không hét, không nháo, không làm gì cả, chỉ nằm dài trên đống tro tàn, nhìn hai vật trong tay vuốt ve, mí mắt rũ xuống không chớp một cái, con ngươi tràn đầy tơ máu trống rỗng, vô hồn không chứa một tia cảm xúc...
Đám lửa lớn đã bị dập tắt, ở nơi này bây giờ chỉ còn lại Độc Tôn, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Tích Vân, bốn người lẳng lặng đứng tại chỗ, không dám làm phiền đến nàng.
Tích Vân khóc ngất một bên, Ngân Vũ thì ôm nàng dỗ dành, Tuyết Vô Song cũng rơi lệ, chỉ đứng im khóc một mình, cũng không dám nhìn Lạc Bắc Thần, chỉ sợ bản thân không chịu nổi cảnh này, Độc Tôn chỉ đứng yên lặng một bên, đáy mắt là đau lòng, buồn bã, hắn nghĩ đây là kiếp số của Lạc Bắc Thần mà Bạc Cô tiền bối đã nói ở Ái Lạp Quốc, tình kiếp cùng mệnh kiếp của nàng không chỉ có như vậy, mà tất cả phải do chính nàng tự vượt qua...
Kinh Thành bị bao phủ bởi một bầu trời tan thương, gần cửa thành tất cả nhà lớn nhỏ đều bị chôn cùng đám lửa, dần dần cháy lan dữ dội, lửa lớn quét đi đến đâu cháy rụi đến đó, những người dân còn sống được Thông Thiên Các người cùng Tinh Vệ Lạc Vương Phủ di chuyển đến chỗ an toàn, còn những thị vệ thì cấp tốc lấy nước dập lửa
Nơi này bây giờ đều đã muốn loạn lên, tiếng than khóc dai dẳng vang lên không ngừng, những hài tử nhào lên thi thể phụ mẫu mình khóc ngất, những tiểu hài tử chỉ mới năm sáu tuổi, tuổi còn rất nhỏ vẫn chưa hiểu được hết hỉ nộ ái ố của trần gian, thì đã lâm vào cảnh âm dương cách biệt...
Hôm nay, Lạc Thịnh lâm vào một kiếp nạn bi thảm, một quốc gia cường thịnh dân chúng ấm no khoái lạc, nay lại vì một âm mưu ngấm ngầm đã lâu phá hủy tất cả, hủy đi nhân sinh đời người, hủy đi ấm áp gia đình của những hài tử đáng thương...
Bỗng dưng, bầu trời nổ sấm, một đường sáng dài lóe lên, tiếp theo là đổ xuống một cơn mưa lớn, đám lửa hừng hực cháy cũng trong nháy mắt biến mất, không khí xung quanh còn lưu lại nồng nặc mùi tro cốt, nồng nặc mùi huyết tanh...
Viện Sinh, Ám Minh nhìn mưa đổ ngày càng lớn, hai người giao việc còn lại cho Tinh Vệ, sau đó thi triển khinh công đi tới Hoàng Cung, không biết bên chủ tử tình thế như thế nào rồi?
Tại Hoàng Cung, phía trước đường tiến vào Chiêu Thần Điện, tất cả máu, tro cốt đều bị dòng nước cuốn trôi rửa sạch, chỉ còn lại đống phế tích nghiêng ngã trên đường đi, bên trong không có một tia âm thanh, chỉ nghe tiếng mưa nặng hạt rơi tí tách tí tách...
Lạc Bắc Thần lưng dựa vào cây cột cháy đen, vô lực mà ngồi, hai chân thả dài, tay mân mê cây trâm ngọc được gói trong mảnh phượng y, nàng nâng niu vuốt ve không ngừng, ánh mắt khóa chặt chưa bao giờ dời đi, dù một cái chớp mắt cũng chưa hề.
Nước mắt lã chã rơi xuống, nó cứ rơi cứ rơi hoài không dứt, tim nàng như tan thành từng mảnh nhỏ.
Tại sao lại ra nông nỗi này, tại sao ông trời lại ác như vậy, Nhã nhi chưa đủ khổ sao, vì cái gì lấy đi tính mạng của nàng, nàng vốn vô tội mà...
Đau đớn hơn, người lấy đi tính mạng của Nhã nhi lại là Dạ Ca...
Cuộc đời trớ trêu thay, tạo hóa vốn luôn đùa giỡn nhân sinh thiên hạ, thế gian sinh ly tử biệt chưa bao giờ thiếu...
Nàng không hận Vũ Dạ Ca, nàng chỉ hận bản thân mình...
Nhã nhi bị chính Dạ Ca đâm chết, khi biết được nàng vô cùng đau đớn, đau đớn đến không thở nổi, nàng không hận không có nghĩa là nàng tha thứ, vĩnh viễn nàng cũng không bao giờ quên được cái chết thảm của Nhã nhi, mà càng không thể quên được người gây ra nó...
Một màn đó, vẫn lặp đi lặp lại trong tiềm thức nàng, Dạ Ca cầm kiếm đâm Nhã nhi, máu nhiễm đỏ cả y phục nàng, Nhã nhi hứa hẹn... Tất cả đều in sâu nhắc nhở nàng, việc này không thể quên, không thể quên...
Kiếp này, nàng cùng Vũ Dạ Ca mãi mãi là không thể...
Mong rằng từ nay về sau không cần gặp nhau nữa...