Lục Quốc Chi Tranh

Chương 68






Sáng ngày hôm sau.

Tiết Sơn Trang người đông đi vào không dứt, một cái sân rộng lớn chứa hơn năm ngàn người, bây giờ cũng đã chật kín.

Phía trước trên cao là một võ đài lớn có thể chứa hơn hai trăm người, phía xa trên võ đài một chút hai bên là hai hàng ghế cùng trung tâm chỗ ngồi là Võ Lâm Minh Chủ - Vô Viễn Đại Sư.

Tiếng cười sảng khoái vang lên khắp nơi, các nhân sĩ trong giang hồ, cố nhân gặp nhau tán gẫu say xưa, các Môn Chủ phái chính đạo cũng được Tiết Trang Chủ mời đến tham dự.

Tiết Nam Thiên vui cười tiếp đãi mấy nhân vật tiếng tăm hiệp nghĩa trong giang hồ, Lâm Luân Kỳ Minh cũng một bên tán gẫu vui vẻ.

"Tiết Trang Chủ, biệt lai vô dạng."

Một vị trung niên vận y phục màu tối, phía sau hắn là một nam một nữ trẻ tuổi vận bạch y cùng đám đồ đệ thanh y, đây chính là Môn Chủ Thanh Y Môn, thế lực chỉ kém Tích Dương Cung môt bậc.

"Doãn lão, biệt lai vô dạng." Tiết Nam Thiên xoay người thấy trung niên thì vui vẻ cười, nhấc chân bước đến chắp tay chào hỏi.

"Doãn Môn Chủ đã lâu không gặp." Lâm Luân Kỳ Minh cũng hướng hắn chắp tay chào hỏi.

"Đã lâu không gặp Lâm Luân lão đầu ngươi." Doãn Thanh cười gật đầu đối với Lâm Luân Kỳ Minh.

"Đây có lẽ là Doãn Diệp thiếu hiệp và Doãn Ngọc tiểu thư đi?" Tiết Nam Thiên nhìn tuấn nam mỹ nữ phía sau, cười hỏi.

"Gặp qua Tiết Trang Chủ." Doãn Diệp cùng Doãn Ngọc đáp, khom người chắp tay hữu lễ.

"Hahaha Tiết Trang Chủ vẫn khỏe?" Từ phía sau lại đi đến một trung niên cùng một đám lam y người.

"Ta vẫn khỏe." Tiết Nam Thiên cũng đối với hắn chắp tay.

"Kim Lâu Chủ." Lâm Luân Kỳ Minh đối với người mới lại chào hỏi.

"Lâm Luân huynh, Doãn Môn Chủ, đã lâu không gặp." Kim Lâu Chủ đối với Tiết Nam Thiên gật đầu, sau đó ôm quyền nhìn hai người kế bên chào hỏi.

Doãn Thanh ba người cũng đối với hắn chào hỏi.

"Đa tạ chư vị hôm nay không ngại xa xôi đến đây tham gia Đại Hội Võ Lâm."

Lúc này, một âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng đầy nội lực truyền tới tai mọi người.

Mọi người đang tán gẫu cũng bị giọng nói làm cho áp lực, ai ai cũng thu hồi tươi cười, nghiêm túc trở lại nhìn đến Vô Viễn Đại Sư vận sa phục, hai bàn tay áp lại vào nhau, ánh mắt nhìn một lượt qua các nhân sĩ đông đúc phía dưới.


"Mọi người cũng đã biết vì sao Đại Hội Võ Lâm được mở ra trước hai năm, gần đây Quỷ Âm Môn tà đạo vô cùng ngông cuồng, khiêu khích khắp nơi, tu luyện thứ tà công nguy hại thiên hạ, ta hôm nay muốn chiêu mộ một Tân Minh Chủ để đứng ra dẫn dắt mọi người thảo phạt Quỷ Âm Môn!" Vô Viễn Đại Sư nội lực thâm hậu trong lời nói truyền đi, vang vọng toàn trường.

Hai bên hàng ghế đã tới muốn đầy đủ các vị chính đạo môn phái và địa vị cao trên giang hồ, chỉ còn hai ghế trống, một của triều đình, một của Cung Chủ Tích Dương Cung.

Tiết Kính Khanh đứng phía sau phụ thân mình, hắn đối với mấy tiền bối chắp tay hữu lễ.

Lâm Luân Tình Hân cùng Lâm Luân Lương Hạo đứng phía sau Lâm Luân Kỳ Minh nhìn Viễn Vô Đại Sư phía trước, lâu lâu lại gật đầu tán thành lời nói của ông.

"Vì sao Mạc công tử bọn họ cùng Hạo nhi vẫn chưa đến?"

Lâm Luân Kỳ Minh ánh mắt đảo đến khắp nơi mà không thấy bọn họ đâu cả, hắn quay ra sau hỏi Lâm Luân Lương Hạo.

"Nhi tử không rõ, hôm qua con cùng Tình Hân và Tiết công tử về trước, lúc đó họ vẫn còn ở tửu lâu." Lâm Luân Lương Hạo nghe vậy, lắc đầu nói không biết.

"Không phải là gặp chuyện gì đi?" Lâm Luân Kỳ Minh lo lắng nói.

"Sư phụ rất lợi hại, làm sao có chuyện được, chắc là say rượu nên thức trễ một chút." Lâm Luân Lương Hạo đối với thân thủ của Lạc Bắc Thần rất lấy làm tự hào, nên khi nghe vậy thì lập tức phản bác.

"Mạc công tử rất lợi hại sao?" Tiết Kính Khanh kế bên nghe vậy, lập tức lấy làm hiếu kỳ nhìn qua Lâm Luân Lương Hạo hỏi.

"Tất nhiên." Lâm Luân Lương Hạo nhìn qua hắn đắc ý đáp.

"Nếu có cơ hội, ta cũng muốn luận bàn cùng Mạc công tử." Tiết Kính Khanh thấy người kế bên vẻ mặt, hắn thật mong chờ nói.

Nói đến Tiết Kính Khanh trên giang hồ, danh tiếng chấn động khắp nơi, hắn còn rất trẻ nhưng kiếm pháp hơn người, tài hoa xuất chúng, dung mạo tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc, là ý trung nhân của đại đa số nữ tử, đối với thân thủ của hắn rất ít có ai sánh kịp, kể cả các lão nhân đi trước...

"Thái Tử Điện Hạ đến!"

Âm thanh vừa dứt, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa hoàng gia ở bên ngoài, thị vệ Hoàng Cung hơn một trăm xếp hàng ngay ngắn phía hai bên, từ trong kiệu một nam tử tuấn mỹ vận hoàng y bước ra, hắn nở một nụ cười ôn hòa đối với mọi người xung quanh.

Mọi người cũng đối với hắn chắp tay hữu lễ, tròng lòng cũng âm thầm đánh giá vị Thái Tử văn võ song toàn này.

"Các vị thất lễ rồi, bản điện hạ đến trễ." Thái Tử - Chu Tử Bác nhấc chân chậm rãi đi lên phía trên, đối với Vỗ Viễn Đại Sư cùng các vị bên cạnh chắp tay, ôn hòa nói.

"Không can hệ, mời Thái Tử an tọa." Vỗ Viễn Đại Sư tỏ ý không sao, hắn cúi đầu nói.

Chu Tử Bác gật đầu, dẫn theo thiếp thân thị phía sau mình đi đến chỗ ngồi.

"Tuyết Cung Chủ - Tích Dương Cung đến!"

Âm thanh ở phía ngoài lần nữa truyền đến, chiếm lấy sự chú ý của mọi người.

Từ phía ngoài xa, lại một xe ngựa xa hoa đi đến, phía sau là một đám bạch y nữ tử cỡ hơn ba mươi người.

"Bản cung đến trễ, thật thất lễ."

Từ trong xe ngựa truyền ra một thanh âm nhẹ nhàng không lạnh không nhạt, tiếp theo là một mỹ nhân vận huyết y từ bên trong chậm rãi bước ra, trên mặt nàng đeo lên nạ bạc tinh mỹ, ánh mắt tử sắc như hố sâu không thấy đáy, gần một nửa khuôn mặt được lộ ra, khóe môi nàng cong lên, một nụ cười đẹp nhất thế gian đang dần nở rộ, khiến cho cả thiên địa dường như ảm đạm xuống, bách hoa ủ rũ dưới hào quang, tà áo lay động phiêu diêu, quân lâm thiên hạ, nắm giữ mỹ nhan tuyệt thế, mang theo khí chất tuyệt trần, một tư thái phong hoa tuyệt đại...

Mọi người như ngừng thở, ánh mắt bao trùm bởi kinh diễm, họ nhìn đến nàng một bộ huyết y đỏ rực như muốn đốt cháy hồng trần, hỏa thiêu lòng người...

"Tuyết Cung Chủ đúng là mỹ mạo vô song, đẹp đến khiến người si mê!" Doãn Diệp ánh mắt nóng rực nhìn đến Tuyết Vô Song tâm điểm của sự chú ý, hắn cảm khái một tiếng.

"Đúng vậy." Lâm Luân Lương Hạo cũng gật đầu, hắn thật sự kinh diễm a, sư phụ với nữ tử này đúng là khó phân cao thấp, nhưng nếu nàng bỏ mặt nạ ra thì thế nào, có phải hay không sư phụ tuột hạng mỹ nhan?

"Nếu mặt nạ đó được lấy ra thì như thế nào?" Một vị trung niên bên đối diện, tay vuốt vuốt chòm râu mình, hiếu kỳ hỏi.

"Tất nhiên là đẹp đến thế nhân điên đảo rồi!" Chu Tử Bác nhìn đến Tuyết Vô Song mê say, hắn nghe người kế bên nói, ánh mắt liền thu hồi, khóe môi nhếch lên tự đắc.

Tuyết Vô Song nhìn mọi người gật đầu hữu lễ, sau đó nhấc chân bước về phía Vô Viễn Đại Sư, đối với hắn chắp tay một cái, mới đến chỗ còn trống của mình, ngồi xuống kế Doãn Môn Chủ.

Mấy vị còn lại thấy nàng không chào hỏi cũng sinh ra bực tức, nhưng đây chỉ là một số thôi.

Ở phía dưới có mấy người nhận ra nàng, nàng chính là nữ tử cực phẩm đêm qua ở Hoàng Hoa, bọn họ bắt đầu bàn tán xôn xao, nghị luận sôi trào...

"Ngươi nói là thật sao?" Một thanh âm lớn của một nam tử vang lên.

"Thiên chân vạn xác, đêm qua nàng cùng một nam tử yêu nghiệt dây dưa ở Hoàng Hoa, dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu nhân sĩ đây!" Một nam tử hôm qua có ở Hoàng Hoa thì gật mạnh đầu nói.

"Ta thấy hình như hai người là tình lữ thì phải, hai người còn tú ân ái đốt mắt mọi người đêm qua." Một tên nói tiếp.

"Nam tử đó thế nào mới có được nàng đây?" Một người hiếu kỳ hỏi.

"Nam tử đó sao, chỉ một câu thôi, ở nơi này không một ai sánh bằng!!" Một nam tử đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rất là chắc chắn nói.

"Ngươi có khoa trương quá không đó, không lẽ Thái Tử, Tiết công cử, Doãn Diệp văn võ song toàn, tài mạo xuất chúng cũng không bằng?" Một tên nghe vậy, không tin nói.

"Đúng vậy, ngươi đừng có khoa trương như vậy, ta thấy ba nam hiệp kia mới là xuất chúng nhất." Một người phụ họa thêm.

"Hắn nói rất đúng, hôm qua ta cũng ở đó chứng kiến, ba vị nam hiệp quả thật không thể so sánh với nam tử kia, từ khí chất đến tướng mạo." Một cái công tử hoa y gật đầu, nhìn mọi người nói lời thật.


"Hai người họ như một cặp trời đất tạo ra, rất, rất là xứng đôi." Hắn lại cảm khái tiếp.

Mọi người nghe vậy, một mảnh ầm ầm ồn ào vang dội Tiết Sơn Trang, ai nấy cũng vô cùng tò mò về nam tử được nhắc tới...

"Ái nhân của bản Cung Chủ tất nhiên là phải thiên hạ vô song rồi."

Tuyết Vô Song là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thanh âm của nàng mềm mại dịu dàng, vang lên giữa biển trời nghị luận, nói xong khóe môi không khỏi câu lên nụ cười hạnh phúc đẹp đẽ, và cả ánh mắt cũng tràn ngập nhu tình.

Oanh....

Phía dưới nghe nàng xác nhận càng thêm nổ tung, nghị luận liên tiếp chồng chất lên nhau, Tiết Sơn Trang cũng muốn theo đó sôi trào lên, bởi một tin tức chấn động này!

Ba vị nam hiệp của chúng ta nghe vậy, da mặt giật giật lên, Tiết Kính Khanh thì không làm ra phản ứng nhiều, hai người còn lại thì đã đen xanh mặt, Chu Tử Bác nhìn đến Tuyết Vô Song mỉm cười dịu dàng khi nói tới Lạc Bắc Thần thì nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt nghe rốp rốp, ánh mắt tràn đầy hàn quang, thân thể cũng vì phẫn nộ mà run lên.

"Đại Hội Võ Lâm chính thức bắt đầu!" Vỗ Viễn Đại Sư âm thanh lúc này vang lên, dẹp tan nghị luận sôi trào phía dưới.

Lời nói vừa dứt, thì đã có một nam tử bay lên đài.

"Tiểu mỗ Vu Danh, xin mọi người chỉ giáo." Vu Danh cũng xem như dễ nhìn, hắn vừa nhảy lên đài thì chắp tay đối với xung quanh hữu lễ.

"Ta tiếp ngươi." Một nam tử thật nhanh phóng lên, đối với hắn nói.

"Xin chỉ giáo." Vu Danh chắp tay nhìn hắn đáp lại.

"Xem chiêu." Nam tử thanh đao trong tay lóe sáng, hắn lao nhanh tới, thanh đao nặng ngàn cân chém đến Vu Danh.

Keng....

Vu Danh dùng kiếm đỡ lấy, sau đó hắn mượn lực đẩy mình ra xa, lộn một vòng trên không trung, thanh kiếm một nhát chém xuống!

Ầm!

Nam tử cũng không vừa, hắn cũng một đao chém ngang cản lấy, hai thứ chạm nhau tạo ra một tiếng nổ, Vu Danh thật nhanh không cho hắn cơ hội động thủ mà lao đến, chân đá thẳng vào ngực nam tử.

Phịch!

Nam tử không kịp đỡ, bị đánh bay văng xuống đài.

"Đa tạ công tử đã nhường." Vu Danh nhìn xuống đối với hắn ôm quyền.

Nam tử cũng gật đầu chắp tay lại, ôm ngực lui trở vào trong đám người.

"Tiếp kiếm." Một cái bóng trắng phóng lên, không nói hai lời một kiếm chém tới.

Ầm!

Vu Danh nhíu mày, hắn phóng lên cao tránh đi, kiếm khí liền ở khoảng không nổ tung.

Hai người đánh qua đánh lại hơn trăm chiêu bất phân thắng bại, trên võ đài tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, người người phía dưới đỏ mắt mà xem...

Thanh kiếm của Vu Danh kề sát vào cổ nam tử, sau đó thu hồi chắp tay nói.

"Thất lễ rồi."

Thêm mấy nam tử lần lượt tiếp đánh, nhưng cuối cùng vẫn là một kết quả, người thắng vẫn là Vu Danh.

"Vu Danh trên giang hồ cũng là một nam hiệp lừng lẫy, đúng là tuổi trẻ tài cao." Tiết Nam Thiên vuốt râu nhìn xuống hài lòng nói.

"Đúng vậy." Lâm Luân Kỳ Minh cũng gật đầu.

"Vu công tử đúng là thâm tàng bất lộ, vậy để Trương Nhất Dương ta thỉnh giáo ngươi." Lời nói vừa dứt, một nam tử tuấn lãng thanh y liền bay lên đài.

"Xin chỉ giáo." Vu Danh mỉm cười nói.

Vút vút....

Trương Nhất Dương kiếm rút ra, vun vút chém vào không khí, nháy mắt lao đến trước mặt Vu Danh.

Vu Danh giật mình, hắn thật nhanh dùng kiếm đỡ lấy, một đường lửa dài được tạo ra.

Phịch....

Trương Nhất Dương vẻ mặt nghiêm túc, hắn dùng thêm lực đè kiếm xuống, mượn thời cơ người trước mặt không đề phòng, hắn một chân đạp vào bụng Vu Danh, phịch một tiếng, người kia liền bay xuống đài, rớt xuống chân mọi người phía dưới.

"Vu công tử, đa tạ." Trương Nhất Dương chắp tay nói.

Vu Danh cũng chắp tay đối với hắn gật đầu, sau đó lui đi.

Mọi người liền ồ lên, đối với thân thủ của công tử trên đài rất hâm mộ.


Lâm Luân Lương Hạo cũng không hứng thú mà xem bọn họ đánh nhau, hắn thấy không kích thích gì cả, hắn quan sát xung quanh, mày nhíu lại, sao sư phụ còn chưa đến, không lẽ thật có chuyện?

Không đúng, không đúng, sư phụ võ công lợi hại như vậy, muốn tìm đối thủ đã khó rồi nói chi để bản thân có chuyện.

Vô Viễn Đại Sư nhìn xuống võ đài hài lòng gật đầu, Trương Nhất Dương mới đây đã hạ hai mươi người liên tiếp, càng về sau người ứng chiến càng ít.

Doãn Thanh mỉm cười, quay đầu sang nhi tử mình ra hiệu, Doãn Diệp lập tức hiểu ý, nhấc chân phóng người, nháy mắt liền có mặt trên võ đài.

"Trương công tử, xin thỉnh giáo."

"Doãn công tử cũng vậy." Trương Nhất Dương thấy Doãn Diệp đến thì sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng chắp tay đáp lại.

"Là Doãn Nam Hiệp." Mọi người phía dưới ồn ào lên, ai nấy cũng đối với Doãn Diệp hâm mộ ngập tràng.

Keng....

Doãn Diệp nhẹ nhàng đỡ lấy thanh kiếm chém tới, hai người ở trên không kiếm đối kiếm, thận trọng nhìn nhau.

Hai người không ra mấy tức liền bức ra, đánh hơn ba mươi chiêu trên võ đài, kiếm cùng kiếm đuổi sát nhau.

Mọi người nhìn hai người đánh mà chăm chú, bỗng dưng Trương Nhất Dương lui lại, đem kiếm bỏ vào vỏ, chắp tay nói.

"Doãn thiếu hiệp võ nghệ cao cường, ta nhận thua."

Lời nói này làm mọi người nghị luận lên, nhìn đến Trương Nhất Dương đi xuống, thì xôn xao thêm.

"Doãn thiếu hiệp kiếm pháp rất hảo." Tiết Trang Chủ ánh mắt tán thưởng nhìn người dưới đài nói.

"Nhi tử của ta tất nhiên phải giỏi." Doãn Thanh đắc ý nói.

"Đúng là hổ phụ vô khuyển tử!" Lâm Luân Kỳ Minh cười ha ha khen ngợi.

Doãn Diệp đánh bại thêm hai người nữa, hắn một mình đứng trên võ đài cầm kiếm, làm mọi người biết mình sức không đủ, nên không một ai lên tiếp chiến.

"Doãn thiếu hiệp xin chỉ giáo." Tiết Kính Khanh từ phía trên phóng xuống, đối với hắn cười chắp tay.

"Xin chỉ giáo." Doãn Diệp cũng cười đáp lại.

Mọi người phía dưới thấy hai mỹ nam tử tài mạo xuất chúng đối đầu, chuyện này làm bọn họ vô cùng hứng thú, tiếng nghị luân cũng nhỏ dần, mọi người cùng nhau nhìn lên võ đài.

Tiết Kính Khanh thanh kiếm giơ lên, hắn từ từ rút ra, một đường lóe sáng chiếu vào mắt Doãn Diệp đối diện.

Doãn Diệp bị ánh sáng làm nheo mắt, thanh kiếm trong tay hắn cũng nắm chặt, hai người nhìn nhau đánh giá đối phương một chút.

Một tức, hai tức... năm tức...

Rốt cuộc cũng động, Doãn Diệp một kiếm lao đến chém ngang, Tiết Kính Khanh phóng lên cao tránh đi, lộn một vòng trên không trung, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống thanh kiếm phía dưới.

Doãn Diệp tay trái đánh đến cổ chân hắn, người kia liền điểm nhẹ trên thanh kiếm, lui lại tránh thoát.

Tiết Kính Khanh lần này xuất chiêu, thanh kiếm trong tay một nhát chém tới.

Keng....

Doãn Diệp cũng đồng thời chém tới, hai mũi kiếm va chạm mạnh vào nhau, keng một tiếng tạo ra ánh lửa, hai người bây giờ đã đổi chỗ cho nhau.

Hai người cùng lúc xoay người, hai thanh kiếm, hai phía hướng tới nhau, đến khi mũi kiếm gần chạm nhau, Tiết Kính Khanh nhẹ nhàng xoay người, thanh kiếm nhẹ nhàng quét đến cổ Doãn Diệp.

Doãn Diệp híp mắt lại, đầu ngã ra sau, thanh kiếm sắc bén lướt qua mũi hắn...

Doãn Diệp mượn thế ngã mà ép người sát sàn đấu, sau đó hắn tay vỗ xuống đài, thân thể liền bắn lên cao, hắn ở phía trên xoay vài vòng, mũi kiếm thật nhanh chỉ xuống Tiết Kính Khanh phía dưới...