"Đáng sợ như vậy sao? Thật may mắn ta không đi!!" Ngân Nguyệt nghe Lệnh Quân kể lại thì mặt mày cũng biến sắc, nàng hai tay ôm thân thể mình thở phào nói.
"Quái vật, rắn, dây leo, đầu người chết! Thật đáng sợ mà!" Lâm Luân Kỳ Hạo hít một ngụm khí lạnh, thì thào nói.
"Không ngờ Kiện An nơi này lại kỳ quái đến như vậy." Vị phu nhân vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Mọi người đừng nhắc, con vẫn còn rất sợ." Lâm Luân Lương Hạo thân thể run run, lắc đầu nhìn mọi người nhỏ giọng nói.
"Vậy, hai con về phòng nghỉ ngơi đi, Độc Tôn cũng vậy." Lâm Luân Kỳ Minh thu hồi suy nghĩ, nhìn mọi người nói.
Mọi người gật đầu một cái, sau đó đứng dậy, ai ai đều trở về phòng người nấy.
Lâm Luân Lương Hạo đang đi trên hành lang, bỗng hắn nhíu mày, vai tự dưng ê ê ngứa ngáy, hắn thật nhanh trở về phòng.
Sau khi đống cửa lại, hắn đi đến bên giường, cởi ra mảnh vãi, hắn nhìn lớp vẫy của năm đường cào sâu, cảm thấy rất ngứa, ngón tay khều khều gãi gãi xung quanh, càng gải hắn càng thấy ngứa...
Lệnh Quân bên kia phòng cũng một dạng, nàng cởi ra băng vải, tay phủ lên gãi gãi vài cái, vẫy chóc ra rớt xuống từng miếng nhỏ...
Lạc Bắc Thần đang ngồi trong mục dũng, đầu nàng dựa vào thành bồn, mắt nhắm lại dưỡng thần.
Bây giờ đêm đã khuya, bên ngoài trời tối đen như mực, trên mái nhà hai bóng đen lượn qua lượn lại nhìn xuống dưới, như đang tìm kiếm thứ gì.
Lạc Bắc Thần vẫn như cũ ngồi dưỡng thần, nhưng ngón tay nàng lại gõ cộc cộc nhịp nhàng vào thành bồn, khói nước bốc lên bay tán loạn vào không khí xung quanh.
Ngoài cửa một cái bóng đen lướt qua, không phải một cái mà là hai cái, cửa sổ nhẹ cử động, rồi rung lên...
"Đã khuya, hai vị đến là có việc gì chỉ giáo đây?" Lạc Bắc Thần thanh âm mềm mại truyền vào không khí, nàng mở hai mắt ra, đứng dậy, tay bắt lấy trung y bao bọc thân thể.
"Ta nên gọi ngươi là Lạc Bắc Thần hay Bạc Cô Thần?" Hai cái bóng đen liền dời tới trước mặt nàng, Tĩnh Sương kéo xuống khăn che mặt, nhìn nàng cười khẽ.
"Bạc Cô Thần?" Lạc Bắc Thần che giấu đi kinh ngạc trong đáy mắt, nàng làm vẻ mặt không hiểu.
"Một tháng trước ngươi nói muốn xác nhận một việc, không lẽ ngươi đoán được thân phận của bọn ta sao?" Tĩnh Dương cười, tiến lên một bước hỏi.
"Các ngươi ánh mắt quả thật rất giống một người mà ta quen." Lạc Bắc Thần thấy giả vờ chỉ vô nghĩa, nên bình thản nhìn hai người nói.
"Nói trắng ra, ngươi không cảm thấy ba chúng ta rất giống nhau sao biểu muội?" Tĩnh Sương đi đến phía trước, tay nâng lên vuốt ve khuôn mặt Lạc Bắc Thần, nhẹ giọng hỏi.
"Biểu muội?" Lạc Bắc Thần trong lòng chấn động, ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh mà lặp lại nhìn Tĩnh Sương.
"Thật ra, ta tên Bạc Cô Tĩnh Dương, tỷ tỷ là Bạc Cô Tĩnh Sương, lệnh tôn Bạc Cô Bác Kỵ, cô cô Bạc Cô Bất Bại - Bạc Cô Mặc." Tĩnh Dương nhìn nàng nghiêm túc nói.
"Các ngươi..." Lạc Bắc Thần lúc này mới động dung, nàng thần sắc khó có thể tin nhìn hai người phía trước.
"Ta đến đây là muốn biết một chuyện, cô cô có phải vẫn chưa chết?" Bạc Cô Tĩnh Sương nhìn nàng, trịnh trọng hỏi.
"Đúng vậy, mẫu thân vẫn còn tại thế." Lạc Bắc Thần gật đầu nói.
"Đệ đã nói là cô cô không dễ dàng chết như vậy mà." Bạc Cô Tĩnh Dương nghe vậy, khuôn mặt không che giấu được vui mừng nói với tỷ tỷ của mình.
"Chuyện của hắn chắc cô cô cũng đã nói cho muội biết, nên đường đi sau này nhớ phải cẩn thận." Bạc Cô Tĩnh Sương tay sờ lên dung mạo nàng giống như đúc của người kia, khẽ nói.
"Ta thật muốn biết, vì sao hai người lại làm việc cho hắn?" Lạc Bắc Thần bắt lấy cánh tay biểu tỷ của mình giật giật, khó hiểu hỏi.
"Bọn ta đã bị hạ cấm thuật, nên mọi chuyện liên quan tới hắn sẽ không thể tiết lộ, có lẽ sau này chúng ta bên ngoài là địch, nhưng muội cứ yên tâm, mạng của muội ta sẽ thay cô cô bảo hộ chu toàn, sẽ không cho hắn hay bất kỳ ai làm hại tới muội." Bạc Cô Tĩnh Sương lắc đầu, sâu thẵm nhìn nàng nói, câu cuối là lời cam đoan vĩnh cửu.
"Muội muốn giết hắn!." Lạc Bắc Thần nhìn hai người nói, ánh mắt đồng thời lóe lên sát khí cuồn cuộn.
"Muội dù rất lợi hại, nhưng đối với hắn vẫn chưa đủ uy hiếp, với lại bây giờ hắn rất mạnh nên muội không được manh động." Bạc Cô Tĩnh Sương tay xoa đầu nàng nói.
"Còn nữa, Tam Vũ Huyền Thiên đang ở trong tay muội, nên nhớ không gặp nguy hiểm tính mạng tuyệt đối không thể đem nó ra sử dụng, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân." Bạc Cô Tĩnh Dương nhớ ra một chuyện, nhìn đến nàng nghiêm giọng nhắc nhở.
"Muội đã biết." Lạc Bắc Thần cũng biết chuyện này, nàng gật đầu.
"Chu Thục tai mắt của hắn rất nhiều, muội hành sự cần cẩn trọng, về sau gặp nhau xem như không quen biết là được." Bạc Cô Tĩnh Sương lại nói.
"Muội cầm lấy, đây là tuyệt kỹ của Bạc Cô Thị chúng ta, ta học cũng không phát huy hết tác dụng, bây giờ ta giao lại cho muội." Bạc Cô Tĩnh Dương từ trong vạt áo lấy ra một cây tiêu lam sắc, trên đầu thắt sợi dây màu đỏ nối với một ngọc bội, đề hai chữ Nhiếp Hồn cùng một quyển thư mỏng.
"Đa tạ biểu huynh." Lạc Bắc Thần cầm lấy tiêu ngọc cùng quyển thư tịch, nhìn hắn nói cảm ơn.
"Bọn ta đang ở Vọng Vô Điếm, muội muốn tìm thì tối đến là được, bây giờ bọn ta cũng nên đi." Bạc Cô Tĩnh Sương nói xong thì cùng đệ đệ mình phóng ra cửa sổ tiêu thất trong bóng đêm.
Lạc Bắc Thần nhìn đến chỗ hai người vừa biến mất, nàng cầm lấy tiêu ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, lại nhìn đến cuốn bí tịch dạy tuyệt kỹ, tay lật ra xem.
"Tỷ tỷ, hình như chúng ta quên đưa một thứ cho muội ấy." Bạc Cô Tĩnh Dương hai người bay vào một khách điếm lầu ba, hắn tay đánh vào đầu một cái, nhíu mày nhìn tỷ tỷ mình kế bên nói.
"Chúng ta đợi muội ấy đến lấy." Bạc Cô Tĩnh Sương thấy không phải vấn đề nghiêm trọng, nên nàng nhàn nhạt nói.
Qua ngày hôm sau.
Độc Tôn được Lạc Bắc Thần chỉ dạy, nên đã luyện được thuốc chữa độc cho vị lão nhân, mười loại độc dược cho vào mục dũng nấu lên, sau khi sôi thì bỏ Thực Cốt Hư vào, đợi đến khi nước còn ấm thì cho lão nhân vào đun lên, ngâm đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm....
Trong khoảng thời gian này, Lạc Bắc Thần vừa học tuyệt kỹ Nhiếp Hồn Âm vừa chỉ dạy Ngân Nguyệt học tập, hai người mỗi buổi sáng đều đến phía sau hậu viện rừng trúc luyện công...
Lâm Luân Kỳ Hạo cùng Lương Hạo hai người cũng khẩn cầu Lạc Bắc Thần chỉ dạy, bám theo cầu xin hết mấy ngày nàng cũng bất đắc dĩ đồng ý, tiện tay chỉ cho hai người một ít kiếm pháp cùng ám khí.
Lâm Luân Tình Hân cũng dần dần tập thói quen, từ xa nhìn đến bốn người múa kiếm, nàng đối với kiếm pháp của Lạc Bắc Thần rất có hứng thú, nên nhiều lần hai người luận bàn, nhưng lần nào Lâm Luân Tình Hân cũng thua tâm phục khẩu phục...
Lạc Bắc Thần biết nàng rất mê kiếm pháp nên đã tặng cho nàng một bộ trong 69 bộ Kiếm Tông, Lâm Luân Tình Hân lúc đầu từ chối không chịu nhận, nàng phải nói rất nhiều, người này mới nhận còn không quên khách sáo cảm ơn, còn tặng cho nàng một miếng ngọc bội, Lạc Bắc Thần cũng tặng lại một thứ, đó là Lưu Linh Bích Ngọc Trâm, Lâm Luân Tình Hân thấy nó thì vô cùng thích vì cây trâm này nàng truy lùng mất mấy năm rồi, hôm nay được người tặng khiến cho nàng trong lòng nhấc lên nhiều trận sóng vỗ...
Lạc Bắc Thần khi nhận miếng ngọc suy nghĩ sâu xa, không biết Tình Hân tặng ngọc bội là vô ý hay hữu ý?
Gần đây giang hồ đồn đãi rằng Quỷ Âm Môn đang luyện ma công, gây chuyện khắp nơi, giết người cũng không ít, nên Vô Viễn đại sư Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm đứng ra mở một cuộc đại hội, nhằm chọn ra Tân Võ Lâm Minh Chủ vào nửa năm sau, để dẫn nhân sĩ đi dẹp loạn môn phái tà ma này, mấy phái được cho là chính đạo cũng tham gia, Tích Dương Cung một thế lực đứng đầu Chu Thục cũng tham gia, nghe nói Cung Chủ là một nữ trẻ tuổi tên Tuyết Vô Song, dung mạo chưa một ai thấy qua, còn nói nữ tử này vô cùng bí ẩn, có trong tay tuyệt kỹ nhiếp hồn.
Vì sao nửa năm sau mới diễn ra, thì mục đích chính là cho nhân sĩ thời gian chuẩn bị.
Vị lão nhân sau khi được Độc Tôn cho ngâm thuốc thì độc trong người cũng đã thải ra hết, nhưng ông vẫn chưa tỉnh, nếu muốn tỉnh phải đợi thêm mấy ngày cho thuốc phát huy hiệu quả...
Lạc Bắc Thần thấy mấy hôm nay vô cùng lạ, vì sao Lệnh Quân cùng Lâm Luân Lương Hạo cứ nhốt mình trong phòng mãi không chịu ra, cho người đem cơm đến thì kêu để ở ngoài.
Việc này cũng làm mọi người cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ai lên tiếng nói ra.
Sáng ngày thứ năm, Lâm Luân Thị loạn nhào lên, tiếng la hét vang vọng một vùng, tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp không dứt.
Lạc Bắc Thần đang ngủ cũng bị làm cho tỉnh giấc, nàng lập tức thay y phục, chạy ra ngoài cửa hướng nơi phát ra âm thanh lao đi.
Do âm thanh truyền từ hai hướng, nàng bắt buột phải chọn một, chọn nơi phát ra âm thanh lớn nhất chạy đến...
Aaaa!
Tỳ nữ một phen chạy loạn hét lên, bọn nàng là đem nước rửa mặt đến cho nam tử này, nhưng khi mở ra cửa thì gặp một yêu mái dữ tợn.
Lệnh Quân hóa thành Thi Quỷ giống hai tên ở Vạn Sinh Vực lần trước, có điều nàng biểu hiện nhạt hơn, mặt mày trắng như tờ giấy, con ngươi hồng nhạt, hoa văn rải đầy hai bên mặt, miệng há ra răng nanh bén nhọn, hai tay năm móng vuốt to cào vào mấy Lâm Luân Vệ!
Aaa!
Ba tên Lâm Luân Vệ bị nàng ma trảo chụp trúng, cả ba liền bị đánh bay sang một bên.
"Sao lại như vậy?" Lâm Luân Kỳ Hạo chạy đến, nhìn một màn thì nhảy dựng lên, hắn lắp bắp kinh hãi la lên.
"Grừưư....." Lệnh Quân hé miệng rống, ánh mắt sắc bén, đầu nghiêng qua nghiêng lại nhìn những người bao vây xung quanh mình.
"Đừng tổn hại đến hắn!" Lâm Luân Kỳ Hạo vội đi đến, đối với thuộc hạ mình căn dặn.
Lệnh Quân nheo mắt nhìn hắn đi đến, rầm một tiếng nhào tới.
"Là ta, là ta, ta Kỳ Hạo, là Kỳ Hạo!!" Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn ma trảo chụp tới, hắn vội vàng tránh đi, chân lùi lại mấy bước, vẻ mặt hốt hoảng hô lên.
"Hừmmm..." Lệnh Quân đầu lắc qua lắc lại, hoa văn trên mặt càng ngày càng kéo dài thêm, lan lên tới ngạch tế, mắt nàng bỗng dưng lóe sáng, rống lên đánh tới.
"Cứu ta, người đâu cứu ta!!" Lâm Luân Kỳ Hạo bị Lệnh Quân bắt lấy, hắn sợ hãi hét lên.
Phịch....
Lệnh Quân gừ một tiếng, tay quơ nhẹ một cái, hắn bị đánh bay sang một bên, thân đập vào cây cột lớn.
"Phốc, khụ khụ..." Lâm Luân Kỳ Hạo phun ra một ngụm máu, ho hai tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn Lệnh Quân phía trước, đang dùng ma chảo chụp cả chục người quăng đi.
Aaa!
Lâm Luân Vệ la hét thê thảm, sau đó là tiếng nặng nề bịch bịch chạm đất, họ như chim mà bị quăng lên cao rồi rớt xuống.
"Đừng lại đây, đừng, đừng!" Lâm Luân Kỳ Hạo bò lết lui về sau, lắc lắc lia lịa hô đến Lệnh Quân đang từng bước đi tới.
Lệnh Quân đang đi, bỗng dưng bị một cọng dây thừng kéo lại, nàng nhìn xuống tức giận gừ lên, đầu nghiêng quay trở lại, nhìn đến hai tên thuộc hạ cầm hai đầu dây, nàng ánh mắt lướt qua từng tên, hai tay chụp lấy sợi dậy, giật thật mạnh.
Aaa!
Hai tên bị hất quăng ra chục thước, Lệnh Quân cầm lấy sợi dây thừng quất quất vào một đám Lâm Luân Vệ đến gần, phịch một cái cả đám hét lên, nàng lại quất tiếp, từng tiếng, từng tiếng dây chạm vào da thịt nặng nề...
"Dừng tay!" Lâm Luân Tình Hân chạy đến, nhìn cảnh này thì biến sắc, nàng lạnh mặt hét lên.
"Grừ..." Lệnh Quân bị thanh âm làm cho dừng tay, nàng ngẩng đầu nhìn đến bạch y nữ nhân diễm lệ phía trước, cổ họng thoát ra một tiếng không hài lòng, dây thừng trong tay lại vút đánh tới.
Lâm Luân Tình Hân thanh kiếm bị dây quấn lấy, nàng nhẹ nhàng rút ra, dây thừng liền bị cắt đứt...
Lệnh Quân buông ra sợi dây, chân giậm trên đất một cái, miệng hé ra hai răng nanh nhọn, hai ma trảo một trước một sau lao đến tấn công.
Phịch....
Lâm Luân Tình Hân xoay người tránh sang bên cạnh, nàng chân nhẹ vung, một cước chuẩn xác rơi vào ngực Lệnh Quân, làm nàng lui ra sau mấy bước, đứng yên tại chỗ không dám manh động.
Bên kia, Lâm Luân Lương Hạo cũng một dạng y như Lệnh Quân, nhưng hắn lại nghiêm trọng hơn, hóa thành một Thi Quỷ chân thật, răng nanh mọc dài, trên mặt vết nứt màu xanh lộ ra rõ ràng, con ngươi đỏ như máu mang theo sát khí, hai bàn tay móng vuốt cong lại, hắc khí quanh quẩn bao lấy xung quanh hắn.
"Lương nhi, Lương nhi, là mẫu thân, con bình tĩnh!" Vị phu nhân vẻ mặt tái nhợt nhìn cảnh phía trước, xung quanh đều đã bị phá nát, Lâm Luân Vệ mấy chục người, nằm la liệt trên đất kêu rên thê thảm.
Ầm ầm ầm!!
"Hừmmmm!!!" Lâm Luân Lương Hạo không quan tâm, làm một tiếng rống vang vọng, xung quanh phòng cửa cũng bị hắn làm ầm ẩm nổ tung, thuộc hạ trên đất cũng bị uy lực hất bay văng mấy chục thước.
Lâm Luân Kỳ Minh hai người dùng khinh công bay lên mái nhà phía sau, chỗ hai người vừa đứng liền ầm nổ lớn, bọn họ nhìn nhau, thần sắc khẽ biến, không nói hai lời bay xuống kìm lại nhi tử của mình, nếu không chỉ sợ Lâm Luân Thị sẽ bị phá hủy mất!
Độc Tôn bị tiếng động dẫn tới, hắn mới vừa đến liền giật mình, nhìn hai người kia đang cùng một quái vật đánh nhau, hắn cũng không đứng nhìn mà bay tới tiếp chiến.
Ầm ầm!
Lâm Luân Lương Hạo hai chưởng đánh về phía trước, thuận lợi bức lui ba người, hắn điên cuồng vung chưởng ầm ầm vào xung quanh...
"Sao Lương nhi lại mạnh như vậy?" Vị phu nhân kinh hãi nhìn nhi tử của mình, bà lui về phía sau mấy bước, lẩm bẩm nói.
"Phải mau cản Lương nhi lại, nếu không kinh thành sẽ loạn mất!!" Lâm Luân Kỳ Minh vừa nói xong cũng bay đánh tới.
"Tên này không phải nhi tử các ngươi, nên không cần nương tay!" Độc Tôn cũng bay vào, đối với hai người hô lên.
Phịch....
Lâm Luân Lương Hạo bị một chưởng đánh vào ngực, hắn bị đau mà gào một tiếng, ma trảo cào loạn xạ về phía trước.
"Hai ngươi bắt lấy tay hắn, ta kìm lại chân!" Độc Tôn vừa bức lui hắn thì quay sang hai người hô lên.
Lâm Luân Kỳ Minh hai người gật đầu, họ thật nhanh không cho Lâm Luân Lương Hạo kịp phản ứng, chia ra mỗi người bắt lấy một tay móng vuốt dài.
Độc Tôn một chân đá mạnh vào đầu gối, thành công bắt hắn khụy xuống, ba người kìm chặt lấy Lâm Luân Lương Hạo, không cho hắn vùng vẫy.
"Grừưư..." Lâm Luân Lương Hạo đầu lắc qua lắc hại rầm gừ, hai tay hai chân bị khóa không thể cử động, làm hắn giãy giụa ngày càng càng mạnh.
"Các ngươi mau đem dây xích lại mau!!" Độc Tôn đối với đám Lâm Luân Vệ chật vật phía sau, hét lên.
Họ chạy như bay lấy lại dây xích, hai tên cầm lấy một cộng rất dài và lớn, bước chân chậm rãi đi đến gần, bọn họ là đang sợ quái vật này tấn công.
"Mau trói tay hắn lại!" Độc Tôn cau mày phân phó.
Hai người kia cầm hai tay hắn, dùng sức cố đè lại với nhau, sợi dây xích leng keng vòng qua hai tay.
ẦM!!
"Hừmmm..." Lâm Luân Lương Hạo bỗng dưng ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay ròng lại nghe rốp rốp, từ trong cơ thể hắn bộc phát ra một uy lực to lớn, ầm một tiếng, năm người như diều đứt dây, mà quăng đi về bốn phía mấy chục thước xa.
Phịch...
Phốc....
Năm người nặng nề nện xuống nền gạch, hai tên Lâm Luân Vệ phun máu chết tại chỗ, Lâm Luân Kỳ Minh hai người trọng thương khóe môi trào ra một đống máu, Độc Tôn do nội lực thâm hậu nên không bị gì đáng ngại, khóe môi hắn rỉ máu, thần sắc ngưng trọng nhìn Lâm Luân Lương Hạo điên cuồng vung ma trảo chụp chết người phía trước.