Lục Quốc Chi Tranh

Chương 53






Phong Vô Tâm nhích lại một chút, vậy là nơi tư mật đang kề sát mũi Lạc Bắc Thần, nàng dùng tay nhẹ vỗ mặt người còn đang đờ đẫn kia nói: "Làm nhanh một chút, Tiểu Phong hơi mệt."

"Tiểu Phong có muốn hài tử không?" Lạc Bắc Thần bỗng dưng ngẩng mặt lên hỏi.

"Nga? Nếu Thần Thần muốn, Tiểu Phong sẽ sinh cho ngươi." Phong Vô Tâm bị hỏi thì không kịp tiêu hóa, nàng đến khi hiểu thì cười ngọt ngào nói.

"Ta cũng muốn, nhưng bây giờ không phải lúc." Lạc Bắc Thần lắc đầu nhìn nàng nói.

"Vậy chờ đến khi Tiểu Phong trở thành Vương phi của ngươi đi." Phong Vô Tâm gật đầu, nghĩ một chút lại nói.

"Được." Lạc Bắc Thần đáp ứng.

Mây mưa một lúc đến nửa canh giờ sau, Phong Vô Tâm mệt quá nên đã lâm vào ngủ say.

Lạc Bắc Thần mặc lại y phục của mình, mở cửa đi ra ngoài, sau đó liền phóng lên mái nhà, môi mấp máy nhẹ giọng hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Bẩm chủ tử, Túy Sát Doanh Nhất Tầng cao thủ giống như đang tập hợp, muốn giết ai ở hoang mạc hẻo lánh hướng Nhạc Tề Quốc." Một tên hắc y xuất hiện trên mái nhà, quỳ xuống cung kính bẩm báo.

"Oh, huy động cả Nhất Tầng cao thủ, nhất định người kia rất quan trọng, nắm được nhược điểm gì của bọn chúng." Lạc Bắc Thần thấy hứng thú, lời nói cũng thâm thúy nhẹ nhàng.

"Thuộc hạ không rõ." Tên hắc y nhân lắc đầu, nói không biết.

"Chúng ta đi xem thử." Lạc Bắc Thần vừa nói xong, thân ảnh cũng biết mất vô tung.

Tên hắc y nhân bị dọa không nhẹ, lập tức đuổi theo.

Lệnh Quân, Lưu Trúc đang dùng khinh công bay tức tốc trở về Tây Vực, nhưng trên đường bọn họ lại nhìn thấy được một màn ngoài ý muốn, hai người che giấu khí tức, ẩn nấp dưới lớp cát, bây giờ trời tối đen nên muốn phát hiện ra bọn họ thì không có khả năng.

"Thì ra Tử Quân là do ngươi cùng tên khốn kiếp kia giết." Một trung niên khoảng trên ngũ tuần, đầu tóc không gọn ràng, chòm râu giật giật, tay chỉ vào hắc y nhân cầm đầu nói.

"Độc Tôn, nếu ngươi đã biết thì không cần sống nữa." Nam tử hắc y khuôn mặt hết sức quen thuộc, hắn nhếch môi cười lạnh, nhìn vị trung niên được gọi là Độc Tôn trước mặt nói.

"Hừ! Phụ tử các ngươi thật là cuồng vọng, muốn thống trị Lục Quốc sao? Đúng là mơ tưởng!" Độc Tôn không sợ, khoanh tay ôm ngực khinh thường nói.

Lệnh Quân, Lưu Trúc nhìn đến thì đồng tử co lại, nam tử đó bọn họ biết rõ, là người quen, còn Độc Tôn thì không ngờ là vị trung niên phía trước, cái gì phụ tử các ngươi? Lệnh Quân, Lưu Trúc mặt mày ngưng trọng, nín thở một bên quan sát.

"Mơ tưởng hay không ngươi rất nhanh sẽ biết, ta niệm tình ngươi cùng phụ thân là người quen biết, sẽ cho ngươi chết toàn thây!" Nam tử hắc y câu môi, cười nói.


"Gia gia ngươi bệnh sắp chết mà phụ thân ngươi cùng ngươi không một lần đến thăm, thật đúng là gia môn bất hạnh!" Độc Tôn không thèm quan tâm lời nói của hắn, ngược lại than vãn.

"Không cần nhiều lời, chuyện của ta khi nào đến lượt ngươi trách móc!" Nam tử nghe vậy thì cau mày quát.

"Ta cũng không rảnh nói chuyện với loại bất hiếu như ngươi." Độc Tôn hừ lạnh nói.

"Là ai?" Nam tử như phát hiện ra khác thường, liền nhìn ra phía sau Độc Tôn quát hỏi.

"Chỉ là người qua đường mà thôi." Lệnh Quân, Lưu Trúc bị phát hiện, lập tức kéo lên khăn che mặt, đứng dậy, phủi cát trên người đi đến đứng song song với Độc Tôn, hai tay ôm ngực nói.

"Hừ! Ta không cần biết, nếu nhìn thấy ta thì phải chết." Nam tử nheo mắt đánh giá một nam một nữ phía trước, sau đó hừ lạnh nói.

"Giết cho ta." Nam tử nói xong thì phất tay xuống.

Hơn hai mươi hắc y nhân phía sau xông lên, trong tay không phải hắc xích hay kiếm mà là những thanh chủy thủ sắc bén.

"Các ngươi cẩn thận, bọn họ dùng chủy thủ rất lợi hại, nên tránh xa một chút, đừng quá tới gần!" Độc Tôn vừa tránh một nhát đâm tới, vừa nhắc nhở hai người bên cạnh.

"Đa tạ Độc Tôn tiền bối nhắc nhở." Lệnh Quân, Lưu Trúc nói đa tạ, hai người cùng lúc tránh đi hai chủy thủ phóng tới.

Nam tử cũng không có kiên nhẫn đứng xem, hắn bay vào đánh tới Độc Tôn.

"Hừ! Muốn đấu với ta? Phụ thân ngươi thì có lẽ sẽ thắng, ngươi một tiểu bối nho nhỏ mà dám trước mặt ta giương oai, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi!" Độc Tôn một chưởng bức lui nam tử, hừ lạnh nói.

"Thử xem!" Nam tử ôm ngực cười dữ tợn, hai tay hai luồng hắc khí lượn lờ xuất ra.

"Tà công?" Độc Tôn lùi ra sau, ngưng trọng nhìn hắn.

"Chết đi!" Nam tử gầm lên, ma trảo chụp tới.

Lệnh Quân, Lưu Trúc bị hơn hai mươi hắc y quấn lấy, vừa tránh chủy thủ tới gần vừa đề phòng sát chiêu, hai người dần dần rơi xuống dưới hạ phong.

"Để ta giúp các ngươi!" Độc Tôn tránh né ma trảo, nhún người phóng lên cao, tay phất một cái, bột phấn rơi xuống đám hắc y phía dưới.

Lệnh Quân, Lưu Trúc nín thở, nhìn nhau gật đầu, hai người ăn ý phối hợp, thanh kiếm lóe sáng mỗi người một hướng chém vào các hắc y nhân không cảnh giác trước mắt.

Aaa!

Dồn dập tiếng la hét vang vọng vùng trời, hắc y bị chém bay ra xa, nện một tiếng nặng nề xuống cát mịn.

Vài tên tránh kịp, lùi ra sau mấy bước, đến khi khói phấn tan hết, hắc y đám người đã chết hơn một nửa.

"Ta giết ngươi!" Nam tử nhìn một màn này thì tức giận, một chưởng dùng hết toàn lực đánh tới Độc Tôn cách không xa.

Ầm!

Độc Tôn cũng xuất ra một chưởng, hai chưởng vừa chạm, xung quanh bụi cát liền bay tứ tung, không quá hai tức thời gian nam tử lùi ra sau, tay ôm ngực phun ra một ngụm máu.

Độc Tôn khóe môi rỉ máu, cũng lui ra sau, ông không ngờ tà công này lại mạnh như vậy...

"Chết đi!" Gần chục hắc y cầm chủy thủ bốn phương tám hướng đâm tới hai người.

Lệnh Quân, Lưu Trúc đồng tử co rút mạnh, hai người nhìn nhau, kiếm trong tay vung lên, muốn dùng tuyệt học nhưng kết quả tay hai lại bị một viên đá đánh vào, tay mất lực, hai kiếm rơi xuống.

Hành động diễn ra vô cùng nhanh, chưa tới một tức, nam tử thu hồi cánh tay ném ám khí, trên môi nở nụ cười hả hê, như nhìn con mồi sắp bị ngũ mã phanh thây.

Vút....

ẦM!

Đến khi mọi chuyện tưởng đâu kết thúc với hai người, đột nhiên từ trên không trung lao vút xuống một đại kình lực, đến khi gần tới các hắc y nhân thì nổ mạnh, bụi cát bạo khởi cuồng quét xung quanh, mọi người đều bị che mắt trong cát, không thấy gì cả.

Các hắc y nhân bay thẳng lên trời rồi nặng nề rớt xuống, miệng phun ra một họng máu, cả người không xương mềm nhũn chết thảm.

"Là Bạc Cô Bất Bại!! Ngọc Ly Cung xuất thế!!!" Sau khi bụi cát tan biến, chỉ còn lại bốn người đứng chôn chân tại chỗ, mấy hắc y thì nằm la liệt, người nào người nấy như vũng thịt mềm không xương, Độc Tôn lúc này ánh mắt sáng như sao, kích động nhìn xung quanh kinh hô.

"Sao có thể?" Nam tử nghe vậy, sợ tới sắc mặt không còn chút máu, lập tức dùng khinh công chạy trối chết.

Lệnh Quân cùng Lưu Trúc hoàn hồn, lại nghe Độc Tôn nói, hai người nhìn nhau, rõ ràng là chủ tử mà, Bạc Cô Bất Bại là ai?

Lạc Bắc Thần ở vùng đất cao phía xa, nàng thu hồi Ngọc Ly Cung đeo lên vai, nghe Độc Tôn kích động hô lên, thì ra Độc Tôn cũng biết Bạc Cô bà bà, nàng nhẹ nhàng dùng khinh công bay tới, tên thuộc hạ hắc y cũng bay theo phía sau nàng.

"Chủ tử." Lệnh Quân, Lưu Trúc thấy Lạc Bắc Thần xuất hiện, vui mừng chạy đến hành lễ.

"Bạc Cô Bất Bại? Thật là tiền bối!" Độc Tôn nhìn Lạc Bắc Thần, mắt trợn to, giọng run lên kích động nói.

"Ta không phải Bạc Cô bà bà." Lạc Bắc Thần lắc đầu nói.

Độc Tôn nghe vậy, chạy tới bắt lấy cánh tay nàng rồi nhanh thả ra, đi xung quanh đánh giá một lần nữa, trong lòng liền chấn động một hồi, đồng tử lóe sáng, muốn hét lên thì lại bị một suy nghĩ áp xuống.

"Độc Tôn tiền bối, nghe danh đã lâu." Lạc Bắc Thần nhìn ông, hữu lễ chắp tay chào một tiếng.


"Trên vai ngươi, là Ngọc Ly Cung của Bạc Cô Bất Bại tiền bối?" Độc Tôn dù đã vạn phần chắc chắn, nhưng cũng muốn nghe chính miệng người trước mặt xác nhận.

"Đúng vậy, chính là của Bạc Cô bà bà cho ta." Lạc Bắc Thần thành thật đáp.

"Nói như vậy!! Bạc Cô tiền bối còn sống?" Độc Tôn kinh hô, bất lấy cánh tay nàng hỏi.

"Đúng vậy." Lạc Bắc Thần trả lời.

Độc Tôn buông tay nàng ra, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng dò hỏi.

"Ngươi chính là nữ nhi của Lạc Bắc Khang cùng Đồ Nha Tề - Túc Sa?"

Lạc Bắc Thần nghe vậy thì đáp một tiếng, trong lòng thì nghi hoặc vì sao Bạc Cô bà bà và Độc Tôn đều hỏi câu này?

Độc Tôn thấy nàng gật đầu thì thở dài, bây giờ cũng đã đến lúc.

Bỗng dưng Độc Tôn ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen rồi ngất đi.

Lạc Bắc Thần ở gần vội đỡ lấy một vai hắn, cầm lấy tay bắt mạch, sắc mặt nàng ngưng trọng, lập tức dùng khinh công đưa trở về Phong Thành.

Lệnh Quân, Lưu Trúc cùng tên hắc y dẫn đường cũng đuổi theo sau.

Đến khi ba người đến Phong Thành thì đã canh năm, trời cũng sắp sáng.

Không thể quấy rầy Phong Vô Tâm giấc ngủ, nàng liền đem Độc Tôn qua phòng của mình.

"Chủ tử, Độc Tôn tiền bối bị trúng độc gì?" Lưu Trúc nhìn Độc Tôn nằm trên giường, môi tím đen, vành mắt cũng đen lại, nàng nhìn Lạc Bắc Thần một bên hỏi.

"Phải quan sát mới biết được." Lạc Bắc Thần lắc đầu, trầm ngâm nói, tay xuất ra một viên đan dược, cho Độc Tôn uống vào.

Lạc Bắc Thần trở về phòng tắm rửa một chút thì trời cũng đã sáng, Phong Vô Tâm trên giường cũng mở mắt.

"Các ngươi vào đi." Lạc Bắc Thần một thân hắc y bước ra từ tấm bình phong, nhìn Phong Vô Tâm đã dậy thì hướng cửa nói một tiếng.

"Ngươi đi đâu?" Phong Vô Tâm bước xuống giường, thân thể mềm mại liền như bạch tuộc quấn lấy người trước mặt.

"Một lát thay phục xong thì đến phòng của ta." Lạc Bắc Thần cưng chiều ôm lại, hôn nhẹ lên chóp mũi nàng nói.

"Được." Phong Vô Tâm hưởng thụ cái ôm, đáp một tiếng.

Lạc Bắc Thần trở về phòng của mình thì Độc Tôn cũng muốn tỉnh, Lệnh Quân, Lưu Trúc được nàng cho về nghỉ ngơi, bản thân ở lại ngồi một bên, đang chờ Độc Tôn tỉnh tại.

Một lát sau.

"Ai, thật không ngờ Độc Tôn ta lại có ngày hôm nay, thật buồn cười nhất là bản thân sắp chết vì độc." Độc Tôn trên giường mở mắt ra nhìn Lạc Bắc Thần đang nhàn nhã uống trà, cười khổ nói, độc này hắn biết là do một chưởng khi nãy mang đến, quả là tên kia đối với hắn dụng tâm.

"Ai nói tiền bối sẽ chết vì độc?" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

"Độc này là Hỏa Trùng, không có thuốc giải." Độc Tôn thở dài nói.

"Thì ra là Hỏa Trùng." Lạc Bắc Thần như bừng tỉnh.

"Là kịch độc, sau 12 canh giờ không thuốc giải, lục phủ ngũ tạng sẽ bị hủy mà chết." Độc Tôn nói thêm.

Lạc Bắc Thần trầm ngâm, ánh mắt vô định, nàng là đang tìm kiếm cách giải trong ký ức.

Hỏa Trùng sao...

Phong Vô Tâm vừa mở cửa bước vào thì đập vào mắt mình là sư phụ đã lâu không gặp, nàng kinh hô một tiếng chạy đến: "Sư phụ!"

"Là Vô Tâm." Độc Tôn vui mừng muốn khóc, trước khi chết còn có thể gặp được tiểu đồ đệ của mình, thật là không còn gì tiếc nuối.

"Sư phụ, người?" Phong Vô Tâm nhìn thấy Độc Tôn môi cùng mắt biến sắc thì đi đến quỳ xuống dưới nền, lo lắng hỏi.

"Sư phụ bị trúng độc, sẽ không thể sống hết hôm nay, Vô Tâm nhớ phải sống hạnh phúc, tìm cho mình một ý trung nhân tốt." Độc Tôn tay đặt trên đầu Phong Vô Tâm xoa xoa, thương yêu nói.

"Sao có thể như vậy, người là Độc Tôn sao có thể trúng độc!" Phong Vô Tâm không tin, mắt đỏ lên lắc đầu nói.

"Con biết Hỏa Trùng sao? Vi sư là trúng loại kịch độc này." Độc Tôn lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói.

"Không thể nào, sao lại là Hỏa Trùng!" Phong Vô Tâm nghe vậy, nức nở khóc lên.

"Không được khóc." Độc Tôn ho một tiếng, lau lau nước mắt cho đồ đệ của mình, nhẹ giọng dỗ dành.

"Sư phụ lừa gạt người, sư phụ đã hứa sẽ tham gia hôn lễ của Vô Tâm, sao người có thể thất hứa." Phong Vô Tâm vừa khóc lóc vừa nói.

"Vô Tâm tìm được ý trung nhân?" Độc Tôn nghe nàng nói, thì hiếu kỳ hỏi.

"Dạ!" Phong Vô Tâm vừa khóc vừa đáp.


"Là ai thần thông quảng đại mà thu phục được Vô Tâm đây?" Độc Tôn hơi kinh ngạc, hiếu kỳ càng tăng.

Phong Vô Tâm định nói tên thì như nhớ ra cái gì, lập tức đứng dậy nhào vào lòng Lạc Bắc Thần nức nở tiếp.

Lạc Bắc Thần đang trong suy nghĩ thì bị kéo về, nhìn nữ nhân của mình khóc tới thương tâm như vậy, thật đau lòng.

"Ngoan, không khóc." Lạc Bắc Thần vỗ vỗ hai má đầy nước mắt của nàng, lắc đầu nói.

"Sư phụ độc là không giải được sao?" Phong Vô Tâm không khóc nữa, nàng hít hít mũi hỏi.

"Ai nói không được?" Lạc Bắc Thần cưng chiều nhéo nhẹ chóp mũi nàng, nói.

Độc Tôn nhìn một màn thì đã hiểu tường tận, nhìn yêu nghiệt trẻ tuổi phía trước lại nhớ đến mấy chục năm trước sự tình, làm ông thở dài một hơi.

Lạc Bắc Thần đi đến, nhìn Độc Tôn đang thất thần nói.

"Tiền bối, phiền người ngồi dậy xếp bằng."

Độc Tôn giật mình, nhìn nàng một chút rồi đáp một tiếng, tay đỡ lấy thân ngồi dậy làm theo lời nàng.

Lạc Bắc Thần mười ngón tay xuất hiện tám kim châm, nàng xoay một vòng chuẩn xác ghim lên tám vị trí trọng yếu trên người Độc Tôn, để ngăn chặn độc.

"Ngươi định bức độc? Không phải chứ, nếu ngươi làm được ta liền bái ngươi làm sư phụ!" Độc Tôn nhìn một màn thì cười, giọng điệu không có chút nào khinh thường mà là bất khả tư nghị.

Lạc Bắc Thần không có nói gì, ở đầu tám kim châm nàng cho vào một giọt máu của mình, nội công vận dụng cho vào người Độc Tôn, giúp ông điều hòa khí tức.

Độc Tôn nhìn mà đồng tử co rút, cách làm này…. cho máu vào, không lẽ, không lẽ, người này đã luyện Tuyệt Kinh Kiếm Tông, còn đột phá thành thứ tám...

Càng nghĩ, Độc Tôn càng vui mừng, càng hưng phấn, trong người hắn dần dần cũng cảm thấy thoải mái một ít.

Phong Vô Tâm đã được Lạc Bắc Thần cho đi hốt thuốc, nhằm khai trừ một lần cho hết bã độc.

Lạc Bắc Thần ở phía sau lưng Độc Tôn hai chưởng áp trên lưng hắn, sắc mặt nàng vẫn như cũ, diện vô biểu tình.

Đến khi Phong Vô Tâm trở lại đã qua nửa canh giờ, nàng bước vào cùng Lệnh Quân, Lưu Trúc, trên tay còn mang theo một bát thuốc nóng.

Trên giường, kim châm trên người Độc Tôn cuồn cuộn nhả ra khói đen mịt mù.

"Độc này thật kinh người!" Lệnh Quân bước vào, nhìn một màn mà cảm thán.

Ba người đến bên bàn ngồi xuống chờ đợi, cũng quan sát hai người kia.

Hắc khí dần dần nhả ra ít lại, rồi dần dần ngừng hẳn, hắc khí xung quanh không có phiêu tán mà cuồn cuộn tụ lại bao quanh người Lạc Bắc Thần.

Một tức, hai tức, ba tức...

Hắc khí tất cả rót vào lòng bàn tay Lạc Bắc Thần, tiêu thất mất tung mất tích.

Lạc Bắc Thần thu tay, mắt chậm rãi mở ra, miệng phun ra một ngụm trọc khí.

"Sư phụ uống thuốc." Phong Vô Tâm thấy vậy thì chạy lại, đem thuốc đưa cho Độc Tôn nói.

Độc Tôn nhận lấy, chậm rãi múc từng muỗng uống.

"Rất mệt sao?" Phong Vô Tâm xuất ra tay áo, lau mồ hôi trên trán Lạc Bắc Thần hỏi.

"Không có." Lạc Bắc Thần cầm lấy tay nàng hôn lên một cái, lắc đầu cười nói.

Độc Tôn lúc này bỏ bát thuốc đã uống cạn qua một bên, bước xuống giường quỳ hướng Lạc Bắc Thần chắp tay.

"Đồ đệ ra mắt sư phụ!"