Lục Quốc Chi Tranh

Chương 37






Lạc Vương Phủ

Lạc Bắc Thần đáp xuống Tây Viện, buông ra Phong Vô Tâm đang ôm trong lòng.

"Lạc Vương Phủ của ngươi so không kém với Hoàng Cung nha." Phong Vô Tâm nhìn xung quanh nói.

Lạc Bắc Thần kéo lấy tay nàng đi về phòng, người kia cứ quan sát tứ phía, rồi than thở không ngừng.

Một lát sau.

Về phòng, Lạc Bắc Thần liền cởi bỏ ngoại sam đi, cho người dâng trà.

Phong Vô Tâm đi xung quanh quan trên sát dưới, đi một vòng trong phòng, hình như nàng rất hiếu kỳ với những thứ ở đây.

"Vô Tâm, nàng không biết chóng mặt hay sao, cứ đi qua đi lại..." Lạc Bắc Thần nhìn nữ nhân trước mặt như tiểu hồ ly cứ chạy qua chạy lại, cười nói.

"Ta chỉ là tò mò một chút." Phong Vô Tâm bĩu môi, đi đến bên cạnh Lạc Bắc Thần nói.

"Ở Tây Vực rất khác ở đây?" Lạc Bắc Thần vươn tay ôm Phong Vô Tâm để nàng ngồi trên đùi mình, hỏi.

"Ân, không giống ở đây." Phong Vô Tâm nhu thuận nằm trong lòng nàng nói.

"Chủ tử." Đúng lúc này, ba người kia đi vào khom người.

"Lệnh Quân, mau cho người đến Dược Các lấy thuốc bổ đem đến Hoàng Cung." Lạc Bắc Thần thấy ba người đến thì gật đầu, nhìn Lệnh Quân phân phó.

"Thuộc hạ tuân lệnh." Lệnh Quân đáp rồi lui ra làm việc.

"Lưu Trúc, ngươi cho người điều tra người đứng sau là ai." Lạc Bắc Thần vẫn như cũ ôm Phong Vô Tâm, nhìn Lưu Trúc nói.

"Thuộc hạ đã biết." Lưu Trúc cung kính đáp.

"Chủ tử, thuộc hạ muốn hỏi một câu?" Tích Vân bỗng nhiên lên tiếng.


"Ngươi hỏi đi."

Lạc Bắc Thần nhìn Tích Vân, đang chờ nàng.

"Vì sao hôm nay chủ tử lại để cho mình bại lộ thực lực?" Tích Vân có nghe Lệnh Quân nói, chủ tử là người điệu thấp, nhưng hôm nay lại đứng trước mọi người bày ra thân thủ lợi hại như vậy.

"Ngươi nghĩ xem, hôm nay kế hoạch của người đứng sau kia thất bại, lại biết được bản Vương thực lực, các ngươi nghĩ xem bước tiếp theo hắn sẽ làm gì?" Lạc Bắc Thần thanh âm thâm thúy vang lên.

"Thay đổi kế hoạch, sẽ không nhắm vào bệ hạ trong một thời gian dài." Lưu Trúc nghĩ một chút rồi đáp.

"Thích khách lần này rõ ràng là ba phe khác nhau, tên nam tử thứ nhất nếu bản Vương đoán không sai thì hắn là người của đám hắc y sau cùng, nhưng vì sao bọn họ lại chậm chạp không bước ra, cũng vì thấy Túy Sát Doanh tới, nên mới có ý nghĩ làm ngư ông đắc lợi..." Lạc Bắc Thần dừng một chút, lại nói tiếp: "Bọn hắn là nhắm vào Hoàng Thượng đầu tiên, nhưng về sau lại tấn công Hoàng Hậu, rõ ràng là kế hoạch đã chuẩn bị kỹ, không giết được Hoàng Đế, thì giết Hoàng Hậu."

"Không lẽ người đứng sau là Liễu Nghị?" Lưu Trúc thì thào nói.

"Không phải hắn, hắn chưa có bản lĩnh này, chỉ sợ người đứng sau nắm chắc tình hình ở Hoàng Cung, biết được Liễu Nghị mưu đồ, nên lợi dụng mà đổ tội cho hắn thôi, nếu Hoàng Hậu chết, Liễu Quý phi sẽ lên làm tân Hậu không thể nghi ngờ, điểm này lại là lợi dụng... đứng xem hổ đấu rồi thu dọn tàn cuộc!" Lạc Bắc Thần lắc đầu, lại cười nói.

"Bản Vương chắc rằng hắn trong một thời gian sẽ không manh động, nhưng đó là đối với Hoàng Cung, còn bản Vương sắp hết nhàm chán rồi đây!"

"Chủ tử lại muốn bọn họ nhắm vào người?" Lưu Trúc lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, bởi vì chỉ có khi diệt bản Vương, bọn hắn mới không sợ biến cố xảy ra giống như lần này." Lạc Bắc Thần cười khẽ nói.

"Như vậy rõ ràng rất nguy hiểm." Tích Vân cắn môi nói.

"Chỉ cần các ngươi tin bản Vương là được, không cần lo lắng, bản Vương tự có cân nhắc." Lạc Bắc Thần lắc đầu trấn an hai người.

"Vậy chủ tử muốn xử lý Ôn Vương thế nào?" Lưu Trúc chuyển sang chủ đề khác.

"Vô Tâm, nàng định xử hắn thế nào?" Lạc Bắc Thần nhìn xuống Phong Vô Tâm một lúc không lên tiếng, tay vuốt ve mặt nàng, hỏi.

"Thả hắn về đi." Phong Vô Tâm suy nghĩ một chút rồi nói.

"Được, thả về." Lạc Bắc Thần nói, trong mắt lóe lên mưu tính.

Lưu Trúc, Tích Vân nhìn nhau một chút rồi lui ra đóng cửa lại, không quấy rầy chủ tử.

Lạc Bắc Thần thả rèm xuống, đem Phong Vô Tâm để xuống giường, bản thân hơi mệt nên lăn qua một bên nằm nghỉ.

"Ngươi lo lắng cho nàng sao?" Phong Vô Tâm lại gần leo lên người Lạc Bắc Thần, không vui hỏi.

"Ân." Lạc Bắc Thần nhìn nàng thành thật đáp.

"Ngươi, trước mặt ta lại dám nói lo lắng cho nữ nhân khác!" Phong Vô Tâm trừng mắt, tay trên mặt nàng vừa nắm vừa kéo để phát tiết.

"Nàng ghen à?" Lạc Bắc Thần không quản bản mặt của mình bị hành hung đến đỏ, bắt lấy tay nàng cười hỏi.

"Không có ghen!" Phong Vô Tâm trừng nàng, xấu hổ gầm lên.

"Thật ra vi phu quan tâm không chỉ có nàng, còn rất nhiều, nương tử muốn nghe không?" Lạc Bắc Thần tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Phịch!

Lạc Bắc Thần đáng thương, bị một cước đá bay xuống giường, nồng nhiệt cùng mặt sàn ân ái...

"Nương tử, nàng không cần hung bạo như vậy?" Lạc Bắc Thần đau khổ ngồi dậy than thở.

"Ngươi là đang chê ta hung bạo?" Phong Vô Tâm lời nói tức giận từ trong rèm truyền ra.

"Vi phu nào có!" Lạc Bắc Thần lắc đầu, cười làm lành đi lên giường.

"Ta ở đây ngủ, ngươi cút!" Phong Vô Tâm bây giờ trên người đã cởi hết, làn da tuyết trắng bại lộ trong không khí, hai đại bạch thỏ theo mỗi cử động của nàng mà run lên, nụ hoa đỏ tươi càng bắt mắt, giữa hai chân mê cốc ẩn hiện lấp lóe, hai chân thon dài trắng nõn, nàng cố ý hơi hé mở hai chân ra, vùng mê cốc hiện ra trước mắt cái người đang lăng lăng trố mắt phía trước, huyệt mịn non mềm đỏ tươi, hai cánh hoa đậy lại, có khi run lên nhè nhẹ, nàng nhìn Lạc Bắc Thần phun ra một câu.

"Này, nương tử bảo bối của ta, không thể như vậy." Lạc Bắc Thần nuốt một ngụm nước bọt, cả người nóng lên như lửa thiêu, nàng cởi bỏ ngoại y, bò lên giường, vẻ mặt cười nịnh nọt nói.

"Ngươi sao không đi tìm mấy nữ nhân ôn nhu, ta rất hung bạo..." Phong Vô Tâm trừng mắt, chân vươn ra điểm ngay ngực người phía trước, không cho nàng lại gần.

"Nương tử sao có thể hung bạo, nương tử rất ôn nhu dịu dàng..." Lạc Bắc Thần bắt lấy chân nàng hôn lên từng ngón một, cười lấy lòng nói.

Lạc Bắc Thần nhìn Phong Vô Tâm nhắm mắt không nói gì, bản thân thì nóng không chịu nổi, nàng đành cởi sạch đồ, chỉ chừa lại miếng quấn ngực cùng tiết khố bên dưới.


Lạc Bắc Thần cầm lấy chân của Phong Vô Tâm nâng niu, môi ngậm lấy những ngón chân mút nhẹ, hai tay ở trên đùi nàng vuốt ve.

Phong Vô Tâm thân thể run lên, tức giận rút chân về, xoay người sang một bên ngủ tiếp.

"Này, nương tử..." Lạc Bắc Thần bò đến người nàng lắc lắc, khó khăn gọi một tiếng.

Người kia không phản ứng, Lạc Bắc Thần thật khóc không ra nước mắt, tay đặt lên mông nàng vuốt ve, cảm nhận được sự săn chắc mềm mại, cả người như bị trúng dược mà run lên.

Lạc Bắc Thần cúi đầu, hôn lên mông nàng, vươn lưỡi quét vài đường, môi mút nhẹ lên từng nơi, một tay thì sờ soạng tấm lưng, một tay thì mò đến mê cốc phía dưới.

"Lạc Bắc Thần, ngươi quậy phá cái gì?" Phong Vô Tâm cả người bị trêu chọc run rẩy, bực tức xoay người lại cao giọng hỏi.

"Ta khó chịu, nương tử không thể thấy chết không cứu." Lạc Bắc Thần đem nàng đặt dưới thân, môi hôn lên mũi mặt nàng khẩn cầu.

"Khó chịu thì đi tìm nữ nhân ôn nhu của ngươi!" Phong Vô Tâm không khách khí đẩy bản mặt nàng ra, nói.

"Không cần..." Lạc Bắc Thần hôn xuống, mút lấy hai cánh môi đang hé mở.

Phong Vô Tâm trừng mắt mấy cái, cũng không có đẩy ra, một chút thì phối hợp, hai tay ôm lấy cổ nàng, đáp lại nụ hôn.

Hai người lâm vào hôn sâu, có thể nghe thấy âm thanh gấp gáp của nụ hôn.

Hai đại bạch thỏ tuyết trắng, bị hai bàn tay nhào nắn đủ thứ, nụ hoa cương cứng đứng sừng sững, chờ người đến chiếm lấy.

"Ưm...." Phong Vô Tâm dứt ra nụ hôn thở dốc, người kia thì ngậm lấy một nụ hoa của nàng mút mạnh, làm cho tiếng rên rỉ truyền khắp căn phòng.

Lạc Bắc Thần mút rồi nhả, nhả rồi mút, như trẻ em thưởng thức sữa, chậm rãi mà sợ hết, nàng một hơi mạnh bạo cắn một ngụm, rồi dùng lưỡi liếm liếm chỗ vừa mới cắn, tay kia ôn nhu vuốt ve bên còn lại, nó rất mềm, rất săn chắc, xoa nắn thật êm tay, thấy mút một bên đã no, lại dời qua bên này, nụ hoa đang nở rộ bị nàng một ngụm nuốt lấy.

"Ưm...aa.." Phong Vô Tâm bị kích thích đến điên dại, cả người cong lên, hai bên ngực truyền đến một trận vừa đau vừa tê, đem nàng thống khoái mà rên rỉ phập phồng.

Lạc Bắc Thần sau khi đã thấy no thì lại dời lên tìm đến cổ ngọc, lưỡi quét một đường, môi đến đâu mút đến đó, có thể nghe âm thanh chốc chốc làm người ta đỏ mặt, cổ trắng như tuyết bị người phía trên yêu thương một phen, xương quai quanh lộ ra, nàng nhẹ ngậm lấy như ăn kẹo.

Trên người Phong Vô Tâm bây giờ rải rác các đốm đỏ sẫm, cổ ngọc một ấn ký mê người in bên phải, nơi dễ phát hiện nhất, hai bên ngực có hai bàn tay trụ, thả sức nhào nắn đủ hình dạng.

Lạc Bắc Thần môi dời xuống bụng phẳng của Phong Vô Tâm mà chơi đùa, môi đi đến đâu lưu lại dấu vết đến đó.

"Ưm...ưm.." Phong Vô Tâm rên lên một tiếng, bụng dưới khó chịu như bị ngàn kim châm đâm vào, ngứa ngáy vô cùng.

Lạc Bắc Thần đi xuống dưới nhưng không phải dừng ở vùng mê cốc kia, nàng tách hai chân người dưới thân ra, ôm lấy một chân nàng tham luyến, ở dưới giữa mê cốc bại lộ, hai cánh hoa đã mở ra đôi khi nó run lên, dòng suối trắng từ trong khe tăm tối chảy xuống giường.

Lạc Bắc Thần mút lấy đùi non trắng mịn, lưỡi quét mấy đường, nàng thoải mái hừ một tiếng, tiếng mút da thịt vang dội trong căn phòng yên tĩnh.

Không khí xung quanh cũng vì hai người mà tăng lên liên tục, Phong Vô Tâm mồ hôi chảy ướt cả người, nàng rên rỉ đứt quãng, hưởng thụ khoái cảm người kia mang đến.

"...Phu quân, Vô Tâm khó chịu..." Phong Vô Tâm nức nở, thở dốc khó khăn nói ra một tiếng đầy ủy khuất.

"Vô Tâm khó chịu sao? Ở nơi nào?" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, trường lên nhìn ái nhân đang khóc, ôn nhu hỏi.

"..Ở bên dưới...hic hic.." Phong Vô Tâm cong người, nức nở nói.

"Được, ngoan không khóc, ta sẽ giúp nàng..." Lạc Bắc Thần hôn xuống khóe mắt nàng, dỗ dành nói.

Lạc Bắc Thần lại xuống phía dưới, nâng lên một chân nàng gác lên vai mình, đầu chôn vào bên trong giữa hai chân.

"Aa...ưm.." Phong Vô Tâm sung sướng hét lên một tiếng, hai chân run rẩy, tay ấn lấy đầu Lạc Bắc Thần đẩy vào sâu hơn.

Lạc Bắc Thần chậm rãi mà ăn, dùng lưỡi hứng dòng suối cho vào miệng, hai cánh môi ngậm lấy một cánh hoa mút, hành động này kích thích người phía trên run lên nỉ non không ngừng, phía dưới nước chảy ra càng nhiều, Lạc Bắc Thần một ngụm uống sạch dòng suối lớn, môi ngậm lấy hạt đậu kéo ấn liên tục.

"...Mạnh nữa...phu quân..aa!" Phong Vô Tâm khó khăn nói ra một câu, nàng ngửa mặt lên hét một tiếng, cả người sung sướng thập phần.

Lạc Bắc Thần lưỡi cuốn lấy hạt đậu xoáy mạnh, môi ở lỗ nho nhỏ âm huyệt hút một ngụm.

"Aaa....." Phong Vô Tâm tê dại thét lớn, cả người run bần bật vì sung sướng, vẻ mặt hưởng thụ mê ly.

Lạc Bắc Thần hai tay phía trên trêu đùa hai đại bạch thỏ, môi thì ở phía dưới mút vùng thịt non mịn, như đang thưởng thức một món ăn vô cùng tuyệt vời.

Phong Vô Tâm rên rỉ không ngừng, tiếng thở dốc tràn ngập cả căn phòng, người vặn vẹo, hông nhịp nhàng luật động tìm đến khoái cảm nhiều hơn.

Lạc Bắc Thần muốn nhiều hơn nữa, hơi thở cũng mang theo nồng đậm dục vọng, lưỡi nàng đâm sâu vào âm huyệt, hai tay ôm lấy hông nàng đung đưa theo nhịp.


Lưỡi ra vào theo nhịp điệu, tiết tấu ngày càng nhanh, ái dịch chảy ra, tất cả đều theo lưỡi nàng cho vào cổ họng.

"Ưm...phu quân..nhanh nữa.." Phong Vô Tâm phối hợp, ngồi dậy ôm lấy đầu của nàng ấn vào sâu hơn, hông cũng nhịp nhàng đung đưa theo, nàng ngửa mặt lên nỉ non khe khẽ.

Lạc Bắc Thần môi ngậm trọn lấy nơi đó, lưỡi còn đánh ra vào liên tục, càng lúc càng nhanh, đến khi lưỡi nàng tê lên, Lạc Bắc Thần một ngụm khí thổi vào lỗ nhỏ.

"Aaa!" Phong Vô Tâm khoái cảm như lũ đánh tới, nàng hét lên một tiếng, phía dưới giật giật co thắt dữ dội, từ lỗ nhỏ phun ra một bệt nước.

Lạc Bắc Thần hứng lấy cho tất cả vào miệng, thưởng thức từng ngụm tinh hoa mình tạo ra, quả nhiên… rất ngọt...

Lạc Bắc Thần một ngón tay cho vào âm huyệt, khuấy khuấy vài cái, bên trong ấm nóng, thịt mềm...

"...Phu quân, Vô Tâm mệt!" Phong Vô Tâm thân thể run lên khi cảm nhận được dị vật trong cơ thể của mình, nàng mệt mỏi lắc đầu nói.

"Một lần nữa thôi..." Lạc Bắc Thần hôn nàng một cái, tay ở phía dưới bắt đầu nhịp nhàng ra vào.

"Ưm....." Phong Vô Tâm nỉ non, lần này cảm giác tê dại hơn rất nhiều, âm huyệt bên dưới cũng co thắt nuốt trọn ngón tay ấm ấm kia.

Ngón trỏ của nàng liên tục ra vào không dứt, có thể nghe thấy âm thanh của ái dịch... lại thêm một ngón tay nữa, tốc độ thả chậm, hai ngón tay bị nuốt chặt như muốn đứt lìa.

"Vô Tâm nàng thả lỏng một chút..." Lạc Bắc Thần nhăn mặt, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói.

Phong Vô Tâm nỉ non một tiếng, cả người từ từ thả lỏng, hai ngón tay thuận lợi đút vào sâu hơn, tiết tấu một phát càng mạnh, mỗi lần đều ma sát với thịt non xung quanh.

Phong Vô Tâm thở dốc, cổ họng thoát ra rên rỉ lên xuống, hông phía dưới càng nhanh đưa đẩy...

Lạc Bắc Thần cảm nhận sự ấm nóng bên trong, cả người tê dại, hừ hừ mấy tiếng sung sướng, hai ngón tay xoay tròn, rồi lại móc lên, ra vào không đồng nhất...

Phong Vô Tâm theo mỗi một động tác của nàng mà hét lên vì sung sướng, cả người phập phồng, tiếng thở dốc tràn ngập vang lên trong căn phòng kèm theo rên rỉ đứt quãng.

Lạc Bắc Thần môi vừa mút lấy nụ hoa phía trên, hai tay bên dưới lại tăng tốc điên cuồng, bị kích thích đến từ hai phía, người phía dưới vì thống khoái mà kêu rên thành tiếng, cả người uốn éo theo nhịp điệu của nàng mà đung đưa theo...

Cảm nhận bên dưới co thắt, nuốt chặt hai ngón tay của mình, nàng dừng lại, đợi một chút...

"...Phu quân...cho Vô Tâm..." Phong Vô Tâm đang khoái cảm thì bị dập tắt, cả người khó chịu, hông cố nảy lên tìm khoái cảm, khó khăn khẩn cầu nhìn nàng.

"Được, cho nương tử." Lạc Bắc Thần lại nhét thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ, dùng sức luật động, chèn ép hai bên mép thịt, tăng tốc ra vào...

"...Đau..lấy ra..." Phong Vô Tâm nhăn mặt hét lên, nức nở nói, bây giờ rất đau.

"Ngoan, một chút sẽ hết đau..." Lạc Bắc Thần cũng nhăn mặt, lỗ của nàng nhỏ, ba ngón tay cơ hồ quá lớn, mỗi lần động là mỗi lần khó khăn ra vào, bên trong thắt lại như muốn nuốt lìa tay của nàng, rất đau nhứt.

Ba ngón tay dừng một chút lại tiếp tục động đậy, ra vào từ chậm chuyển thành nhanh, càng nhanh hơn nữa...

Phong Vô Tâm cong ngưới hét lên, nàng như lơ lửng trên mây, bồng bềnh mà trôi, khoái cảm đánh úp như sóng vỗ ào ạt vào người nàng, đầu óc tê dại, phía dưới vừa dễ chịu vừa sung sướng ẩn ẩn một chút đau, nhưng lại bị thống khoái đánh tới che lấp...

Lạc Bắc Thần lại tăng tốc liên tục, mỗi một cú thúc vào là sâu bên trong, tiếng va chạm với ái dịch tạo ra âm thanh đầy sắc dục, ái dịch trơn ướt chảy ra càng ngày càng nhiều, ướt cả cánh tay nàng...

"Aaaa...." Phong Vô Tâm gầm lên một tiếng, bên dưới một trận co giật kéo tới, cả người nàng căng cứng, vòng tay siết lấy Lạc Bắc Thần, ái dịch ào ạt chảy ra... thật nhiều….

Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ về nàng, liếm mút không còn một giọt, lưỡi quét xung quanh hoa huyệt dọn dẹp sạch sẽ...

Phong Vô Tâm vừa trải qua dư vị cao trào, cả người mềm xuống như nước, yếu xìu nằm đó.

Nàng mệt mỏi, trường lên người Phong Vô Tâm, ôm nàng vào lòng, không qua bao lâu hai người liền ngủ say...