Linh Nhạc sợ tới mức toát cả mồ hôi, đi đến lôi kéo Linh Ly cách đó không xa, trừng mắt nàng, nhỏ giọng: "Tỷ không muốn sống nữa sao?"
"Ta có nói gì sai sao?" Linh Ly vẫn còn chưa hiểu, ngơ ngác nhìn Linh Nhạc nghi vấn hỏi.
Linh Nhạc thật muốn gõ chết nàng, lúc thì thông minh, lúc thì ngu ngơ, ánh mắt nàng nhìn đến Vũ Dạ Ca, nháy nháy mắt ám chỉ.
"Không xong rồi, chết thật rồi!" Linh Ly bây giờ mới để ý không khí không thích hợp, và cả nương nương cũng không thích hợp, chỉ có thể trách mình miệng nhanh hơn não, chuốc họa rồi, thật khóc không ra nước mắt mà, Linh Ly nhìn sang Linh Nhạc mếu máo nói.
Vũ Dạ Ca nhìn Lạc Bắc Thần, ánh mắt không độ ấm, băng lãnh vô cùng, như muốn đông chết người trước mắt ngay tức khắc.
"Không cần nhìn vi phu như thế, ha ha." Lạc Bắc Thần thấy không thích hợp, thu hồi nét mặt đùa giỡn, nàng nhìn Vũ Dạ Ca lắc lắc tay, cười làm lành nói.
"Cút." Vũ Dạ Ca thu hồi tầm mắt, môi mấp máy, trầm âm phun ra một chữ.
"Cút ngay, liền cút ngay, cút ngay lập tức, không làm phiền nương tử dùng bữa, mai vi phu sẽ đến, nàng nhớ chuẩn bị đón tiếp!" Lạc Bắc Thần liên tục vâng vâng, nhìn Vũ Dạ Ca nở một nụ người khuynh thế khuynh thành nói.
Thấy Vũ Dạ Ca không để ý tới mình, Lạc Bắc Thần nhún vai không nói gì, quay người ly khai.
Nhưng chân vừa bước đến cửa thì dừng, nàng quay người lại bước đến lần nữa.
"Ngươi còn không đi?" Vũ Dạ Ca lời này không nhận ra cảm xúc.
"Sao trên đời này lại có nữ nhân keo kiệt, nhỏ mọn như vậy chứ!!" Lạc Bắc Thần trừng mắt lên, ai oán lẩm bẩm trong miệng, đi đến bên bàn, lấy một bọc kẹo bỏ vào tay áo, mới xoay người ly khai.
"Nương nương!" Linh Ly lúc này chậm rãi đi đến, quỳ xuống trước Vũ Dạ Ca, nhỏ giọng hô trong sợ hãi.
"Chép một ngàn bản giáo huấn, không thiếu một bản." Vũ Dạ Ca không có nhìn Linh Ly, mà lạnh nhạt mở miệng.
"Vâng, nương nương." Linh Ly lập tức lãnh phạt, trong lòng âm thầm thở phào, hên quá không phải đứng phạt là tốt rồi.
"Linh Nhạc, từ nay về sau bản Cung còn thấy hắn bước vào đây nửa bước, bản Cung sẽ hỏi tội ngươi." Vũ Dạ Ca đứng dậy, nhìn qua Linh Nhạc đứng phía sau, lạnh lùng nói, vừa dứt lời, Vũ Dạ Ca liền nhấc chân bước vào tẩm cung bên trong.
Linh Ly bất đắc dĩ nhìn Linh Nhạc sắc mặt méo mó, Linh Ly hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thật muốn cản Lạc Vương? Có khi nào bị Lạc Vương chụp một cái bay đầu không?"
"Sao muội biết được." Linh Nhạc lắc đầu thở dài.
Tích Nguyệt Cung
Liễu Linh Nhã nhắm mắt ngồi trên ghế quý phi, một bên là đám tỳ nữ thái giám đang bày lên bữa ăn.
"Mẫu phi!" Bên ngoài bước vào Nhị vị Hoàng Tử, nhìn Liễu Linh Nhã thì đồng thanh gọi.
"Khuynh nhi cùng Nghiêm nhi đến rồi." Liễu Linh Nhã mở mắt ra, nhìn hai nhi tử mình gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Mẫu phi chúng ta dùng cơm thôi." Lạc Bắc Khuynh đáp một tiếng, nhìn Liễu Linh Nhã cười nói.
Bọn tỳ nữ sau khi xong việc, tất cả đều đã lui ra ngoài, chỉ còn lại tỳ nữ thiếp thân Tiểu Thúy.
"Được." Liễu Linh Nhã đứng dậy, vừa bước đi thì sắc mặt biến đổi, chân mềm nhũn cơ hồ muốn ngã.
"Nương nương..."
"Mẫu phi."
Lạc Bắc Khuynh thật nhanh chạy tới đỡ lấy Liễu Linh Nhã, theo sau là Lạc Bắc Nghiêm hốt hoảng chạy lại, Tiểu Thúy thì không nhanh bằng hai vị Hoàng Tử tiếp đỡ chủ tử.
"Mẫu phi người không sao chứ?" Lạc Bắc Nghiêm nhìn sắc mặt Liễu Linh Nhã trắng bệch thì rất lo lắng hỏi.
"Mẫu phi không khỏe sao?" Lạc Bắc Khuynh tiếp hỏi, sắc mặt hắn cũng vô cùng lo lắng.
"Mẫu phi không sao." Liễu Linh Nhã mặt đang trắng bệch thì nổi lên một tầng đỏ ửng, nhìn hai người xua tay lắc đầu nói.
"Nhưng nhi thần thấy thần sắc mẫu phi không được tốt lắm, nên gọi Thái Y đến bắt mạch thì tốt hơn." Lạc Bắc Khuynh vẫn thấy lo lắng, vừa đỡ Liễu Linh Nhã đi đến bàn ăn vừa nói.
"Nhị ca nói rất đúng a mẫu phi." Lạc Bắc Nghiêm phụ họa nói.
"Không cần đâu, mẫu phi không sao." Liễu Linh Nhã mặt đỏ lên, nàng được đỡ ngồi xuống ghế, mi hơi nhíu lại, lắc đầu nói không cần.
"Mặt người cũng đã đỏ lên như vậy mà nói không cần." Lạc Bắc Khuynh ngồi tại vị trí của mình, nhìn Liễu Linh Nhã không đồng ý nói.
"Bẩm Nhị vị Hoàng Tử, nương nương thật sự không sao." Tiểu Thúy thấy vậy, bước ra giúp Liễu Linh Nhã giải vây.
"Vậy được rồi, mẫu phi không sao thì tốt." Lạc Bắc Khuynh nghe Tiểu Thúy mở lời, cũng không truy tới nữa, hắn luôn biết năng lực của Tiểu Thúy, nàng nói không sao là không sao, chắc hắn lo lắng quá nhiều đi, hắn nhìn Liễu Linh Nhã nhẹ nói.
"Mẫu phi uống một bát canh đi." Lạc Bắc Nghiêm đứng dậy múc một bát canh, đưa tới Liễu Linh Nhã nói.
"Đa tạ Nghiêm nhi." Liễu Linh Nhã cầm lấy, sủng nịch nói.
"Hai ngày nay ngoại tổ phụ các con sinh bệnh, hai con nên nhiều một chút xem hắn." Nàng uống xong một ngụm, nghiêm túc nói.
Lạc Bắc Khuynh nghe xong, sắc mặt âm trầm xuống, hắn bất mãn nói: "Ngoại tổ phụ vì sao lại sơ suất như vậy, ngay lúc này lại chọc đến Lạc Bắc Thần, không phải nói án binh bất động một thời gian sao? Giờ hại luôn mình ra nông nỗi này..."
Lạc Bắc Nghiêm buông bát đũa, suy tư một chút nói: "Đệ nghe nói, là ngoại tổ phụ tận dụng thời cơ lúc Hoàng Thúc sinh bệnh để ám sát a."
"Trong lúc hắn đang đề phòng nghiêm ngặt ra tay, nên mới bị trả một đòn đáng sợ như hôm nay." Lạc Bắc Khuynh chế giễu cười nói.
"Đây cũng là một bài học nhớ đời." Liễu Linh Nhã để bát canh đã cạn xuống, nhạt nhẽo nói.
Long Lân Điện
Lạc Bắc Thần trở về, trong miệng còn ngậm một cây kẹo, bước đến Hoàng Đế trên long ỷ đang phê diệt tấu chương.
"Ca ca, Dạ Ca lại đuổi muội về." Lạc Bắc Thần nhìn Hoàng Đế, ủy khuất kể lể.
"Dạ Ca là tự nói đuổi muội?" Hoàng Đế hơi kinh ngạc, nhìn Lạc Bắc Thần hỏi lại.
"Muội kể cho huynh nghe, nàng làm vẻ mặt như vậy, rồi như vậy, giọng thì lạnh còn hơn băng sơn ngàn năm, nàng nói cút, một chữ duy nhất!" Lạc Bắc Thần làm ra mấy vẻ mặt để diễn tả Vũ Dạ Ca, còn giả cả giọng điệu của nàng.
"Có tiến triển." Hoàng Đế trong lòng âm thầm khiếp sợ, không ngờ muội muội của hắn có thể ép tảng băng ngàn năm Vũ Dạ Ca hiện ra nhiều sắc thái như vậy, Hoàng Đế nhìn nàng khen ngợi nói.
"Tiến triển mà muốn chặt chân muội, hâm dọa muội đủ thứ!" Lạc Bắc Thần không kiêng nể gì, ngồi thẳng lên bàn phê duyệt tấu chương, bĩu môi nói.
"Ca ca đang phê duyệt tấu chương." Hoàng Đế đen mặt, đẩy đẩy vai nàng cho nàng đứng lên, mở miệng nói.
"Không thèm để ý ca ca, muội về đây!" Lạc Bắc Thần trừng mắt hắn một cái, lập tức đứng dậy đi ra đại điện, tay giơ lên lắc lắc nói với Hoàng Đế.
"Đã trễ rồi! Đợi trời sáng về không được sao?" Hoàng Đế nhìn bóng lưng của Lạc Bắc Thần, lên tiếng hỏi.
"Muội ở lại ngủ trong Hậu Cung ca ca a?" Lạc Bắc Thần không có quay đầu, chỉ bỏ lại một câu rồi ly khai.
Hoàng Đế bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại với chính sự.
Lạc Bắc Thần sau khi ra khỏi Long Lân Điên, nàng dùng khinh công một đường đạp không bay về Lạc Vương Phủ.
Lạc Vương Phủ
Tinh Vệ vẫn như thường ngày canh gác nghiêm ngặt, khoảnh chục người trên mái nhà dùng khinh công bay qua bay lại quan sát xung quanh bốn phía.
Lạc Bắc Thần từ xa đạp không bay đến, Tinh Vệ thấy nàng thì hành lễ một cái rồi làm tiếp nhiệm vụ.
"Vương gia." Lạc Bắc Thần chân vừa đáp nhẹ xuống phủ, Tinh Vệ tuần tra đi ngang đều khom người hành lễ, nàng phất tay, hướng Tây Viện của mình mà đi.
Bước chân nhẹ nhàng, bước đi trên hành lang, phía trước là thác nước rầm rộ đổ xuống, đằng xa phía chân trời ngả màu, mặt trời cũng sắp lặn.
Lạc Bắc Thần chú ý đến nữ tử đứng trước cửa phòng mình, do nàng cúi đầu nên Lạc Bắc Thần không thấy rõ dung mạo, nàng chậm rãi đi đến.
"Tham kiến Chủ tử." Nữ tử nhìn thấy nàng đi đến, vội vàng quỳ xuống hành lễ, nữ tử này không ai khác chính là Tích Vân.
Lạc Bắc Thần nhìn nàng thì nhớ ra, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc với dung mạo của nàng, dù không bằng Vũ Dạ Ca, Liễu Linh Nhã hay Ngân Vũ, nhưng ít nhất chỉ kém hơn một bậc, lại còn có một loại cảm giác hấp dẫn người, Lạc Bắc Thần nghĩ nghĩ rồi lắc đầu thu hồi ý nghĩ, phất tay nhẹ giọng nói: "Mau đứng lên."
"Chủ tử xin nhận của Tích Vân một lạy!" Tích Vân quỳ xuống nhìn Lạc Bắc Thần nói, sau đó lạy một lạy, bây giờ Tích Vân đã tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, ngũ quan hiện lên thanh tú, chứa một ít diễm lệ, chứa một ít thanh lệ hòa lẫn hài hòa, càng nhìn càng thấy bắt mắt.
"Thôi được rồi, không cần làm vậy." Lạc Bắc Thần cúi người bắt lấy cánh tay Tích Vân kéo lên.
"Từ nay về sau ngươi ở đây học tập, bản Vương sẽ cho cao thủ nhất đẳng chính tay chỉ dạy ngươi." Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, nhấc chân tiến lên phía trước mở cửa bước vào, vừa đi vừa nói, Tích Vân cũng theo sau đi vào.
"Nghe theo Chủ tử." Tích Vân khom người cung kính.
"Ngươi ở đây đứng trung bình tấn một canh giờ." Lạc Bắc Thần kéo tà áo sang một bên, ngồi xuống bàn, lấy đến một tờ giấy tuyên thành, cầm bút lên, nàng mở miệng phân phó.
"Vâng Chủ tử." Tích Vân không do dự liền tuân mệnh, hai chân dang ra, gối khụy xuống, hai tay để hai bên hông, động tác trôi chảy đúng chuẩn mực.
Lạc Bắc Thần từ khi bắt đầu không có nhìn nàng lấy một cái, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt vào những tờ giấy tuyên thành mà viết.
Trên giấy là những dược liệu, độc dược, cách pha chế và cách phá giải, ghi tường tận chi tiết từng loại, đôi khi nàng vuốt cằm suy tư.
Tích Vân vẫn như cũ đứng bất động, vẻ mặt vẫn bình thường không có chút mệt mỏi hay thay đổi, Tích Vân ánh mắt chăm chú quan sát Lạc Bắc Thần không rời đi, một lát sau nàng mới chớp mắt, mi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Một canh giờ trôi qua, không khí vẫn tĩnh lặng như thường, bên ngoài trời cũng đã tối đen như mực.
Lạc Bắc Thần lúc này động tác trên tay chậm lại, gác bút, sắp xếp lại một đống giấy trên bàn cho gọn ràng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Tích Vân đang cúi đầu đứng cách đó không xa, quan sát một chút, Lạc Bắc Thần mở miệng.
"Một canh giờ đã trôi qua, ngươi lại đây."
Tích Vân ngẩng đầu nhìn nàng, đứng thẳng người, chậm rãi bước đi đến, còn cách ba bước thì dừng lại, chờ Lạc Bắc Thần nói tiếp.
"Ngươi biết võ công vì sao không nói?" Lạc Bắc Thần tay chống cằm, nhìn Tích Vân híp mắt hỏi, rõ ràng đứng trung bình tấn một canh giờ mà hơi thở vẫn đều đều như cũ, không gấp gáp chút nào, mặt cũng không đổi sắc, Lạc Bắc Thần chắc chắn nàng cũng là một cao thủ nhưng chỉ tam đẳng là cùng.
"Chủ tử không có hỏi." Tích Vân cúi đầu trả lời.
"Ngẩng đầu lên." Lạc Bắc Thần ra lệnh.
Tích Vân vừa ngẩng đầu, cùng Lạc Bắc Thần mắt chạm nhau, nàng hơi nhút nhát mà dời đi ánh mắt.
"Nếu ngươi đã biết võ công thì dễ rồi, đây là hai bộ kiếm pháp, bản Vương cho ngươi." Lạc Bắc Thần thu tất cả phản ứng của nàng vào đáy mắt, nhẹ giọng cười cầm lấy một xấp giấy đưa cho nàng.
"Đa tạ Chủ tử." Tích Vân hai tay cầm lấy, mắt lướt qua một chút, trong lòng liền chấn động, ngoài mặt thì bình tĩnh nhìn Lạc Bắc Thần nói cảm tạ.
"Còn đây là một ít độc dược ngươi cần phải nắm được." Lạc Bắc Thần tất nhiên biết nàng phản ứng, chỉ là trong lòng sinh ra hiếu kỳ, tay lại cầm một xấp giấy khác đưa tới nói.
"Vâng." Tích Vân nhận lấy.
"Chủ tử." Lệnh Quân đột nhiên từ trong không khí xuất hiện, quỳ trước Lạc Bắc Thần.
Tích Vân thấy hắn như ma mà xuất hiện thì bị dọa đến nhảy dựng, không bao lâu thì nàng bình tĩnh lại, trong lòng cũng đánh giá người này có lẽ là nhất đẳng cao thủ thêm khinh công lợi hại, xuất quỷ nhập thần.
"Như thế nào?" Lạc Bắc Thần nhìn Lệnh Quân hỏi.
"Ngân cô nương đã về đến Ái Lạp." Lệnh Quân cung kính bẩm báo.
Tích Vân ánh mắt lóe lên rồi rất nhanh dập tắt, đứng cúi đầu bất động ở một bên.
"Cho người ở bên đó bảo vệ nàng." Lạc Bắc Thần lại nói.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Lệnh Quân đáp.
"Lưu Trúc đang ở đâu?" Lạc Bắc Thần nhìn Tích Vân lại nhìn qua Lệnh Quân hỏi.
"Bẩm Chủ tử, nàng đang ở nơi huấn luyện." Lệnh Quân đáp.
"Ngươi cho người gọi nàng về, bản Vương có nhiệm vụ giao cho nàng." Lạc Bắc Thần lại nói.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Lệnh Quân nói, sau đó lắc mình biến mất.
"Thế nào? Nhìn trúng thân thủ của hắn sao?" Lạc Bắc Thần đứng dậy, mỉm cười nhìn Tích Vân đứng một bên hỏi.
"Thân thủ vị ca ca lúc nãy, quả thật bất phàm." Tích Vân thành thật trả lời.
"Ngươi nhanh thôi cũng giống như vậy." Lạc Bắc Thần lời nói tự tin vô cùng.
Tích Vân nghe nàng nói thì kinh ngạc, trong lòng vô pháp lý giải, tại sao Chủ tử lại có tự tin với mình như vậy?
"Bên cạnh bản Vương tùy tiện bắt một tên Tinh Vệ, cũng thuộc hàng cao thủ, người lúc nãy là Lệnh Quân là nhất đẳng cao thủ, là cánh tay đắc lực của bản Vương, còn một người nữa là Lưu Trúc, nàng thân thủ nhỉnh hơn Lệnh Quân một chút!" Lạc Bắc Thần đối với người bên cạnh mình luôn tự tin tự đắc.
Tích Vân một bên âm thầm khiếp sợ, nàng cũng thuộc cao thủ, nhưng đứng ở đây chỉ như một con kiến nhỏ nhoi, lúc nào cũng có thể bị người khác đập chết.
"Hai bộ kiếm pháp bản Vương cho ngươi, cố gắng luyện cho tốt, độc dược cũng vậy, học cho tốt, sau khi học xong bản Vương sẽ dạy ngươi sử dụng ám khí, cận chiến, thêm khinh công nữa." Lạc Bắc Thần hai tay chắp sau lưng, ánh mắt quét qua Tích Vân dừng lại bên cửa sổ, nói.
"Vâng Chủ tử." Tích Vân khom người trả lời.
"Ngươi cũng là một người thông minh, nên biết khi phản bội sẽ dẫn đến hậu quả gì." Lạc Bắc Thần thanh âm thâm thúy thốt lên.
"Tuyệt không!" Tích Vân lập tức lắc đầu, tự tin phun ra hai chữ.
"Ngươi đã từng thấy qua hai bộ kiếm pháp đó?" Lạc Bắc Thần nhấc chân đi đến cửa sổ, ánh mắt nhìn lên Tinh Nguyệt trên cao, môi mấp máy nhàn nhạt mở miệng.
"Thuộc hạ đã từng." Tích Vân nhìn bóng lưng nàng thành thật đáp.
"Có thể nói cho bản Vương biết ngươi nhìn thấy nó như thế nào không?" Lạc Bắc Thần thanh âm lại thốt lên.
"Có thể." Tích Vân hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh phục hồi, nói.
Lạc Bắc Thần vẫn bất vi sở động, cũng không có nói gì, nàng là đang chờ Tích Vân nói tiếp.
"Thật ra thuộc hạ không phải người của Lạc Thịnh, thuộc hạ chỉ biết quê hương mình ở Ái Lạp, mười năm trước, mẫu thân cùng thuộc hạ bị đuổi giết chạy đến đây, đến lúc tưởng đâu là sẽ chết dưới kiếm của hắc y nhân, thì một vị trung niên dùng một thân kiếm pháp ảo diệu, không đầy mấy giây hơn chục hắc y nhân liền bị giết chết, vị trung niên giúp đỡ hai mẫu tử thuộc hạ, có một lần thuộc hạ vô tình xem được một quyển bí kíp võ công của vị trung niên đó, trong đó có tới 69 bộ kiếm pháp, vị trung niên phát hiện cũng không nói gì, chỉ nói với thuộc hạ: "Mười năm sau ngươi sẽ gặp đồ đệ của ta và từ lúc đó số mệnh của ngươi cũng sẽ thay đổi, nhớ lấy hãy một lòng tận tâm phò tá nó". Vị trung niên nói xong thì mỉm cười, cho thuộc hạ một ít bạc rồi rời đi."
"Trong 69 bộ kiếm pháp, bao gồm hai bộ của Chủ tử đưa thuộc hạ."
Lạc Bắc Thần trong lòng khiếp sợ, 69 bộ kiếm pháp đó mình đã nắm trong lòng bàn tay, còn lời tiên đoán, không lẽ là ám chỉ mình? Có thể tính toán trước mười năm, thật khó có thể tin đi, làm sao có thể chứ, đến đây nàng mới nhớ lại lúc mình vừa xuyên đến, còn có một linh hồn nói chuyện với mình, nhưng đây còn quá phi lý hơn, dọa người hơn!
Lạc Bắc Thần trầm mặc một lúc, không có nói một lời, không khí cũng lâm vào yên tĩnh, Tích Vân sau khi kể xong thì im lặng không nói, chỉ chờ Chủ tử, nhưng thấy người không mở miệng nàng cũng không dám lên tiếng.
Một lát sau.
"Ngươi nghĩ sao về lời của vị trung niên đó?" Lạc Bắc Thần xoay người lại, nhìn Tích Vân nhàn nhạt hỏi.
"Nếu như với lời của vị trung niên nói cùng với hai bộ kiếm pháp chứng minh, bây giờ cũng vừa đúng mười năm, không thể nghi ngờ, chủ tử chính là là đồ đệ của ân công, là người ân công bảo thuộc hạ phải dốc lực phò tá!" Tích Vân nhìn Lạc Bắc Thần không suy nghĩ nhiều mà đáp.
"Nếu đúng như thế, sư phụ đúng là trên cả lợi hại, thần cơ diệu toán." Lạc Bắc Thần vẫn còn ít hoang mang, khóe môi giật giật nói, Lưu Bá Ôn hay Gia Cát Lượng cũng phải xếp sau sư phụ chưa từng sơ ngộ của mình đi.