Lục Ma

Chương 35






“Sao lại thế này được?” Lục Ly nhìn vào giữa dòng sông, cảm giác không tin vào mắt mình.
Nước không còn chảy theo hướng ban đầu nữa, mà đã đảo ngược hoàn toàn, từ tây bắc xuôi xuống đông nam.

Một con sông rộng lớn như vậy, nói thay đổi dòng chảy liền thay đổi, làm sao có thể xảy ra?
Thậm chí, Lục Ly còn không rõ là dòng nước nghịch chuyển từ khi nào.

Hắn đứng như trời trồng bên cạnh bờ sông, nhất thời không biết phải làm sao để đối mặt với tình huống này.
“Chẳng lẽ mấy ngày qua, ta đúng là vẫn đang đi lên thượng nguồn?” Lục Ly xoa nhẹ cái trán, khẽ thì thào.
Vốn dĩ, hắn muốn đi xuống hạ nguồn để tìm nơi nước lặng, sau đó sẽ làm một chiếc thuyền rồi qua sông.

Chỉ có điều là bây giờ, hắn thật sự không biết phải đi về hướng nào, nên đi xuôi hay đi ngược.
“Giả như ta đi về hướng đông, vài ngày sau nước đổi chiều lần nữa, chẳng lẽ lại phải thay đổi hướng đi của mình?” Lục Ly khoanh chân ngồi xuống, một tay vắt ngang bụng, tay còn lại đưa lên vân vê cái cằm.
“Thứ ta cần làm không phải là đi theo dòng nước, mà là qua được bờ bên kia, nhưng làm sao để băng qua đây? Hơn nữa, tiếng gầm lần trước ta nghe thấy, ắt hẳn là của một loài yêu thú rất lợi hại.”
“Hay là cứ tiếp tục đi tới, biết đâu lại tìm thấy một cây cầu bắc ngang sông.” Hắn nghĩ, nhưng rồi lại khẽ lắc đầu nói: “Con sông lớn như vậy, nước lại chảy xiết vô cùng, làm sao có thể xây được cây cầu chứ.”
Đang lúc mải suy nghĩ, Lục Ly chợt nghe có một âm thanh đều đều, giống như tiếng ngáy ngủ vang lên.

Hắn ngoái đầu nhìn ra sau lưng, nhưng không thấy gì khác ngoài những gốc cây cổ thụ xen kẽ nhau.
Lục Ly đứng dậy rồi xoay hẳn người lại, hơi thở chậm dần, chăm chú lắng nghe xem âm thanh kia phát ra từ nơi nào.

Ánh mắt hắn đảo quanh vài vòng, cuối cùng hơi chếch lên cao về phía bên tay phải.
Cách chỗ Lục Ly đang đứng không xa, trên một cành cây to đâm ngang ra từ một thân cổ thụ, có một bóng người đang say sưa nằm ngủ.

Hắn chậm rãi tiến đến gần, phát hiện ra đó là một lão già trông rất giống ăn mày.
Quần áo trên người lão vô cùng rách rưới, không đếm nổi có bao nhiêu mảnh vá, chẳng khác nào những tấm giẻ lau được ghép lại.

Mái tóc hoa râm của lão bết thành từng nhúm, rối rắm che đi một phần gương mặt nhem nhuốc, gió thổi cũng không lung lay.
Tay trái lão đặt lên cành cây, dùng để gối đầu của mình.


Tay phải lão buông thõng, nhưng vẫn nắm chặt lấy một chiếc hồ lô.

Nắp hồ lô đang mở, bên trong vẫn còn một ít rượu chảy ra, rơi lốp đốp xuống phía dưới.
Lục Ly nhìn chiếc hồ lô này không chớp mắt, hô hấp trở nên dồn dập.

Đúng lúc này, lão già bỗng chép miệng, hút đống nước dãi vừa chảy ra trong lúc mơ ngủ.

Lão khẽ cựa mình ngồi dậy, ngửa đầu trút vài giọt rượu cuối cùng lên cuống lưỡi.
“Hửm, sao lại hết rồi?” Ngón trỏ tay trái lão đưa lên, chấm mút một ít hơi men còn sót lại trên miệng hồ lô.

Lão ghé con mắt nhìn vào bầu rượu, lắc lắc vài cái.

“Kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn hơn phân nửa, giờ thì chẳng có lấy một giọt.”
“Lão bá.” Lục Ly thấy bộ dạng của lão không được tỉnh táo, liền nói vọng lên.

“Vừa nãy lúc lão bá ngủ, quên không đóng nắp hồ lô, nên rượu bên trong đã chảy ra ngoài hết.”
“Hửm?” Nghe thấy có tiếng người bên dưới, lão quay ngoắt xuống nhìn Lục Ly.

Con mắt hơi híp lại, sau đó trợn trừng lên, lão quát.

“Ngươi là ai? Là ngươi uống trộm rượu của ta đúng không?”
“Chắc chắn là ngươi rồi!” Lão chỉ vào mặt Lục Ly gầm lên.

“Nhìn ngươi xấu xí như vậy, không thể nào là người tốt được.

Tên khốn kiếp, quân đốn mạt, hèn hạ, dám nhân lúc ta ngủ uống trộm rượu.”
Lục Ly khẽ nhíu mày.

Hắn chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở, thế nhưng lại nhận được một tràng dài chửi rủa, cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào.

Hắn không định cãi nhau với lão, đang lựa lời để giải thích thì lão chợt khóc bù lu bù loa, tay chân giãy đạp như một đứa con nít.
“Trời ơi là đất ơi, sao lại khổ cái thân già này vậy trời.

Ta đã không thân không thích, không nhà không cửa, đi đâu cũng bị xua đuổi, như vậy vẫn còn chưa đủ khổ sao? Đi xin mãi mới có chút rượu để giải sầu, vậy mà cũng bị cường đạo cướp mất.

Trời xanh ở đâu? Thiên đạo ở đâu? Rượu của ta… ở đâu? Hu hu hu…”
“Ối!” Lão đang khóc la, giãy nảy nửa chừng thì bỗng mất thăng bằng, ngã người khỏi cành cây rồi rơi thẳng xuống, vừa rơi vừa kêu gào thảm thiết: “Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Lão nhìn thì ốm yếu, nhưng tiếng la hét còn hơn cả bò rống.

Tuy nhiên, quanh đây làm gì có ai ngoài Lục Ly, mà hắn lại vừa bị lão chửi mắng thậm tệ.

Nhưng dường như lão đã quên mất điều đó, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Lục Ly kêu cứu, nước mắt trào ra rồi chảy ngược lên trên.
Lục Ly quả thật rất giận, nhưng hắn không phải là người vì một chuyện cỏn con mà bỏ mặc lão ngã chết như vậy.

Hắn thở hắt ra một hơi rồi nâng tay phải lên, phóng một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ lấy lão già, đưa lão từ từ hạ xuống mặt đất.
Thoát chết trong gang tấc, lão ngồi bệt dưới đất, sờ mó khắp người xem có thiếu mất bộ phận nào không.

Thấy tay chân vẫn còn lành lặn, lão liền mừng rỡ reo lên: “A! Thật thần kỳ, ta vẫn còn sống.

A ha ha! Ta vẫn còn sống này!”
Lão đứng dậy, nhảy nhót đến bên cạnh Lục Ly, lượn vài vòng xung quanh hắn, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, vui vẻ cười nói: “Đại hiệp, vừa rồi là đại hiệp cứu ta sao? Hay quá, hay quá, a ha ha!”
“Không cần cảm ơn đâu.” Lục Ly khẽ gật đầu.

Nhưng chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn chỉ vào thân cây cao lớn rồi quay sang nhìn lão, hỏi: “Lão bá, làm sao mà lão bá có thể leo lên trên đó được vậy?”
“A!” Lão há hốc miệng, tay đưa lên ôm lấy cái trán, liên tục lẩm bẩm: “Sao ta lại ở đó nhỉ? Sao ta lại ở đó nhỉ? Sao ta…”

Hai mắt lão mở to, không ngừng đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng ở trên người Lục Ly.

Lão lại nhìn hắn từ đầu đến chân một lần nữa, sau đó trợn mắt lên cho to hơn nữa, lắp bắp nói:
“Ngươi… chính ngươi! Đúng rồi, chỉ có thể là ngươi! Ngươi không những uống trộm rượu của ta, còn đem ta đặt ở trên cây, sau đó khiến ta té xuống để làm trò mua vui! Ngươi quả thật là thâm độc, xảo quyệt, tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ.”
“Lão nói cái gì?” Lục Ly không nhịn được gầm lên.

Lão già này, sao lại có thể cưỡng từ đoạt lý đến như vậy chứ? Vừa rồi nếu không có hắn cứu, lão đã thành một đống thịt nhão.

Thế mà chỉ một cái chớp mắt, lão đã quên hết sạch, còn cho hắn là kẻ thích ngược đãi người già.
“Lão là đồ điên!” Hắn thầm nghĩ.

Mà cãi nhau với người điên thì cũng vô ích, hắn không thèm để ý đến lão nữa, hơi liếc nhìn chiếc hồ lô rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Từ khi nhìn thấy lão già này, Lục Ly chợt nhận ra, những ngày trước đó hắn không bắt gặp bất kỳ người nào.

Vốn dĩ, hắn còn định hỏi lão một vài thứ, nhưng tiếc là đầu óc lão đã hư hỏng nặng.
Tuy nhiên, nếu đã có một người xuất hiện, khả năng sẽ còn những người khác ở gần đây.

Vì thế, Lục Ly quyết định tiếp tục đi lên hướng tây bắc, hi vọng có thể gặp được ai đó có thể nói chuyện.
“Hu hu hu!” Lão già nhìn theo bóng lưng Lục Ly mỗi lúc một xa, khóc rống lên.

“Tên khốn đừng đi, mau trả lại rượu cho ta!”
“Phiền phức!” Lục Ly đạp mạnh chân xuống đất, hóa thành một đạo trường hồng lao đi.
Hơn nửa ngày sau, trước mặt Lục Ly hiện ra một ngôi nhà lớn, có ba tầng, phía trên đỉnh cắm một lá đại kỳ màu đen phất phơ trong gió.
Từ phía tòa nhà, một mùi rượu nồng theo gió truyền đến, xen lẫn với cả mùi đồ ăn thơm phức.

Thỉnh thoảng, có vài bóng người bay ra bay vào, hiển nhiên là tu sĩ chứ không phải người bình thường.
“Bạch Kỳ Tửu Quán.” Lục Ly lẩm nhẩm mấy chữ màu vàng trên lá cờ.

“Hóa ra là một quán rượu.”
“Rõ ràng treo một lá cờ màu đen, nhưng lại gọi là Bạch Kỳ.” Hắn nói, sau đó tiến về phía quán rượu.

“Đến xem thử thế nào, chắc có thể hỏi thăm được chút tin tức.”
Đi đến trước cửa tửu quán, Lục Ly chợt dừng lại, nhìn vào một tấm bảng gỗ đặt phía bên tay trái.
“Tửu quán quy.” Hắn ngạc nhiên khi thấy ba chữ to đùng này đập vào mắt.

“Cái này cũng có sao?”
Môn quy, gia quy, Lục Ly có nghe qua rồi, nhưng tửu quán quy thì đây là lần đầu tiên hắn biết đến.

Có chút hứng thú, hắn không vội bước vào trong, tiếp tục xem xem tấm bảng viết những gì.
“Thứ nhất, cấm ăn mày.” Lục Ly cười khổ, trong đầu liền nghĩ ngay đến một người.

Có lẽ nơi này không ít lần bị lão già điên khùng, gàn dở kia quấy phá, đến nỗi chủ quán phải viết điều này ở trên cùng.
“Thứ hai, có linh thạch thì ăn, không linh thạch thì cút.” Lời này tuy có hơi bá đạo, nhưng âu cũng là hợp lý, Lục Ly không có gì phản đối.
“Thứ ba, cấm gây gổ đánh nhau trong tửu quán.”
“Thứ tư, không được lãng phí đồ ăn.”
“Thứ năm, ăn được thì ăn, không ăn thì cút, cấm chê đồ ăn dở.” Lục Ly nhướng mày, cảm thấy điều cuối cùng này quá vô lý rồi.
Bỏ linh thạch ra để ăn uống, thức ăn ngon thì không nói làm gì, nhưng lỡ như dở tệ thì lại phải im lặng.

Hơn nữa, chiếu theo điều thứ tư, cho dù có dở cũng phải ráng ăn cho hết chứ không được bỏ mứa.
Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng Lục Ly cũng bước vào trong tửu quán.

Dù sao thì mục đích chính của hắn không phải là ăn uống.

Mặt khác, mùi đồ ăn từ nhà bếp truyền ra cũng rất thơm, có lẽ vị không đến nỗi tệ.
Bên trong tửu quán khá rộng rãi, có đến mấy chục chiếc bàn được đặt cách đều nhau, ngay hàng thẳng lối.


Hơn phân nửa chỗ ngồi đã có người, ai nấy đều đang bận thưởng thức món ăn của mình, bầu không khí tương đối yên tĩnh.
Chợt, Lục Ly cảm giác có một ánh mắt đầy ác cảm hướng về phía mình.

Hắn ngoảnh đầu sang bên trái, nhìn vào một góc khuất gần cầu thang, trông thấy gã tu sĩ hôm trước gặp ở Hắc Lang sơn.
Trong bộ áo trắng như tuyết, gã ung dung nhâm nhi chén rượu trên tay, đôi mắt u sầu giống như có thể thờ ơ với tất cả mọi thứ.

Bên cạnh gã là một con báo đen, đang giương lên cặp mắt màu vàng nhạt, nhe nanh gầm gừ Lục Ly.
“Tiểu Miêu có vẻ không thích ngươi nhỉ?” Gã tu sĩ khẽ lắc lư chén rượu, khóe mắt cụp xuống nhìn mặt nước sóng sánh, nhàn nhạt nói.
“Tiền bối.” Lục Ly ôm quyền đáp.

“Chuyện này vãn bối cũng đành chịu, mong tiền bối bỏ qua cho.”
“Không sao, ta chỉ hơi tò mò nên mới hỏi thôi, ngươi cứ tự nhiên.” Gã vừa nói vừa vỗ nhẹ bàn tay lên đầu con báo, ý bảo nó yên lặng.
Đúng lúc này, một tên tiểu nhị có dáng người thấp bé chạy đến, niềm nở chào đón Lục Ly:
“Khách quan đường xa vất vả rồi, mời theo tiểu nhân qua lối này.”
“Tìm cho ta một bàn bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra mặt sông.” Lục Ly nói, không vội bước đi.
Tiểu nhị bỗng “a” một tiếng, sau đó dẫn Lục Ly qua một lối khác.
Lục Ly khẽ gật đầu, đi theo tiểu nhị đến một chỗ như hắn yêu cầu.

Tuy không rõ vì sao chẳng ai ngồi gần đây, nhưng vị trí của hắn thật sự rất đẹp.

Hắn hài lòng ném cho tiểu nhị một viên linh thạch hạ phẩm rồi nói:
“Cho ta món ngon nhất.”
“Đa tạ khách quan.” Tiểu nhị hai tay đón lấy linh thạch, tròng mắt sáng lên thấy rõ.

Gã cất linh thạch vào trong áo, kéo chiếc khăn vải trên vai xuống, lau mặt bàn đã sạch càng thêm bóng loáng.
“Khách quan vui lòng đợi một lát, tiểu nhân đi nói nhà bếp làm đồ ăn cho ngài.” Nói xong, gã xoay người đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa hô: “Bàn giáp thân, một phần ngư long đắc thủy.”
Tên tiểu nhị này nói đi là đi ngay, nên Lục Ly chẳng kịp hỏi điều gì.

Trong lúc chờ gã quay lại, Lục Ly chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng nước mênh mông trắng xóa.
Nước chảy tuy mạnh, nhưng so với mấy hôm trước thì vẫn hiền hòa hơn rất nhiều.

Gió mang theo chút hơi ẩm lùa qua khung cửa, thoang thoảng một mùi hương rất lạ.
Trên bàn đặt sẵn một ấm trà, miệng vòi bốc lên từng tia khói mờ, hẳn là nước bên trong vẫn còn nóng.

Lục Ly mở ấm trà ra xem, thấy ẩn hiện bên dưới những cánh hoa đủ màu sắc đang xoay tròn, có một viên hỏa tinh thạch to bằng ngón chân cái.
Lục Ly đậy nắp lại, rót trà vào một cái chén, đưa lên mũi hít nhẹ một hơi.

Khi còn nhỏ, hắn vẫn thường hay bắt gặp gia gia ngồi ở mái đình ngoài hậu sơn, tay nâng chung trà, râu tóc phất phơ, ánh mắt hiền từ nhìn khắp nơi trong thành.
Hắn vẫn chưa đủ từng trải để hiểu được sở thích này của gia gia, nhưng lúc này, có lẽ đã cảm nhận được phần nào ý tứ trong đó.

Hắn khẽ nhấp một hớp trà, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, hồi tưởng về những ngày tháng êm đềm trước kia.
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của Lục Ly rất nhanh liền bị đánh gãy, bởi tiếng ăn uống chóp chép từ phía sau truyền đến.

Hắn xoay người lại nhìn, đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc, chính là lão già điên khùng vừa gặp cách đây không lâu.
Lão ngồi quay lưng về phía Lục Ly, cách một cái bàn trống, chân phải gác lên ghế, một tay cầm nửa con gà quay, một tay cầm hồ lô, vừa ăn vừa tu ừng ực từng ngụm rượu lớn, chốc chốc lại khẽ xuýt xoa một tiếng.