Lục Ma

Chương 33






Cộc cộc cộc cộc cộc…
Đêm trăng thanh tĩnh, tiếng chày gỗ đều đều vang lên.

Âm thanh này đã xuất hiện từ hơn một tháng nay, chẳng biết để làm gì, cũng chẳng biết khi nào sẽ ngừng lại, cứ âm ỉ từ đêm này qua đêm khác.
Không gian vô cùng hoang vắng, rất dễ nhận ra tiếng chày là từ một đống phế tích đổ nát.

Ở đó, có một bóng người đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, cái lưng dài hơi còng xuống phía trước, nhìn kỹ thì là một thanh niên tuổi chừng hơn hai mươi.
Tóc hắn cụt ngủn chỉ hơn nửa phân, tua tủa đâm ra xung quanh như lông của một con nhím.

Bởi mái tóc ngắn như vậy, có thể nhìn thấy trên đầu hắn có vài chấm tròn xếp đều nhau.
Gương mặt hắn nhăn nhúm, râu ria lởm chởm, trông khá tiều tụy.

Hai mắt thâm quầng nhắm nghiền lại, đôi môi tróc ra từng miếng da khô vảy rắn.

Dường như, hắn đã trải qua nhiều ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.
Tuy nhiên, gã thanh niên vẫn luôn miệng lẩm bẩm tiếng gì đó, trong khi tay trái không ngừng xoay tròn tràng hạt phía trước ngực, còn tay phải thì cứ gõ liên hồi vào cái mõ đặt ở dưới đất.
Chợt tiếng gõ mõ ngừng lại, gã thanh niên mở ra đôi mắt mỏi mệt, chằng chịt tơ máu của mình.

Hắn ngẩng lên nhìn trời, chỉ thấy từng bóng mây lượn lờ dưới ánh trăng bạc.

Cảm giác có chút thất vọng, hắn cúi đầu xuống thở dài một hơi, nhún vai nói.
“Thiện tai thiện tai, Phật Tổ từ bi.


Thí chủ a, đừng cố chấp như vậy chứ? Kiếp này đã tận, hà cớ gì không về với cõi luân hồi, lại muốn làm cô hồn dã quỷ, lang thang vô định khắp nơi.”
Thoạt nhìn, cứ tưởng hắn đang nói chuyện một mình, nhưng hóa ra ngoài cái mõ gỗ ở dưới đất, cách đó vài bước còn có một bộ xương người.

Hắn đích thị là một tên hòa thượng, cả tháng nay chỉ ngồi tụng kinh trước đống xương kia.
Bộ xương trắng muốt, cứ như được làm từ ngọc thạch chứ không phải là xương người thật, chỉ có điều là bị thiếu mất đầu lâu.

Hắn nhìn bộ xương trong chốc lát, lắc lắc cái đầu của mình rồi lại nói tiếp:
“Tiểu tăng biết thí chủ lúc ra đi không được thoải mái cho lắm, nhưng mọi vật trong cõi trời đất đều có nhân quả của nó, nghiệp có nghiệp báo, ác giả ác báo, kẻ làm điều ác trước sau gì cũng gặp phải báo ứng.”
“Thí chủ a, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, chớ vì một chút oán niệm mà lỡ giờ đầu thai a.”
Hắn chợt nhớ ra bộ xương không có đầu, bảo quay đầu khác gì xúc phạm người ta, vội vàng chữa lại:
“Ấy chết, tiểu tăng không phải có ý đó.

Nói chung là, thí chủ mau mau trở lại đây, nghe tiểu tăng tụng một bài kinh trước khi về với Phật Tổ a.”
Hắn cứ nói huyên thiên như vậy, mãi cho đến khi trời hửng sáng mới chịu ngưng.

Thực ra, hắn biết bộ xương kia chẳng thể nào trả lời mình.

Nhưng vì đã hao tổn quá nhiều tinh lực, mà linh hồn của người này vẫn không quay về để nghe hắn siêu độ, nên có chút không cam tâm.
Hắn ngồi gục đầu xuống, cái bóng trải dài dưới nắng bình minh.

Ánh mắt không rời khỏi bộ xương, hắn bất giác đưa bàn tay lên xoa xoa cái cổ của mình, tưởng tượng ra cảnh đầu bị đứt lìa ra thì sẽ như thế nào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nghĩ đến điều này.

Mỗi lần như vậy đều cho hắn một cảm giác không giống nhau, nhưng tựu chung lại thì chẳng dễ chịu gì.
“Ai, xem ra thí chủ thật sự không từ bỏ được oán niệm này rồi.

Chỉ trách tiểu tăng tu hành chưa đến nơi đến chốn, không thể giúp thí chủ thoát khỏi vòng nghiệp chướng.

Thiện tai, thiện tai.”
Hắn thở dài một hơi, sau đó từ từ nhặt từng món đồ của mình lên, bỏ vào trong túi vải.

Nhưng khi đang định đứng lên, hắn chợt ngẩn người ra, đôi mắt như có một tia sáng vừa phảng phất chiếu qua.
“Không được!” Hắn tự nhủ.

“Trước khi rời khỏi sơn môn, sư phụ đã căn dặn phải chăm chỉ hành thiện tích đức, phổ độ chúng sinh, cho dù gặp phải chuyện gì khó khăn cũng không được bỏ cuộc.”
Rồi hắn lại ngồi xuống, cằm chống lên tay, tay chống lên gối, bộ dạng đầy vẻ trầm ngâm.
“Sư phụ cũng từng dạy, thế gian muôn màu muôn vẻ, nếu không đủ nhẫn nại, sao có thể bao dung hết tất cả.

Nhẫn chính là đệ nhất đạo, muốn tu hành, trước hết phải tu nhẫn.

Hôm nay, mình vì thiếu kiên nhẫn mà bỏ mặc cho linh hồn kia lạc lối, vậy thì còn tu hành gì nữa.”
“Đúng! Mình không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được.” Hắn gật mạnh đầu rồi nhìn bộ xương nói: “Thí chủ, chờ tiểu tăng một lát.”
Tinh thần phấn chấn trở lại, nhưng tinh lực hơi thiếu, hắn liền duỗi thẳng cái lưng của mình, ngồi khoanh chân lại cho ngay ngắn.

Đôi mắt khép hờ, hắn vòng hai tay trước đan điền, bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể, khôi phục trạng thái của mình.
Theo mỗi nhịp thổ nạp, khí tức của hắn dần trở nên sung túc hơn, gương mặt nhợt nhạt cũng xuất hiện vẻ hồng hào.

Hắn chỉ định đả tọa bình thường giống như mọi khi, nhưng lúc này, dường như hắn vừa ngộ ra thứ gì đó, khiến cho bình chướng tu luyện từng chút một được cởi bỏ, có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Nắng chiếu lung linh muôn tia vàng, gió nhẹ mơn man bện thành một vòng xoáy, vờn ở xung quanh thân thể hắn.

Trong trạng thái nhập định, hắn từ từ bay lên khỏi mặt đất, sau đó chậm rãi xoay tròn theo trục dọc.
Giữa ánh sáng của thanh thiên bạch nhật, dường như có thêm một tầng hào quang phủ xuống.

Cùng với đó, những tiếng Phật âm từ trong hư vô truyền đến, mặc dù chỉ thoáng qua như tiếng gió, nhưng thần thánh uy nghiêm không gì sánh được.
Quá trình này kéo dài hết ba ngày ba đêm mới dừng lại.

Hắn chậm rãi hạ xuống thân hình, tọa vững như một chiếc chung đặt trên mặt đất.

Hai mắt mở ra, cảm giác như vừa trải qua một lần thoát thai hoán cốt.
“Đa tạ…” Hắn chắp tay trước ngực nói.

Suốt thời gian mấy ngày qua, hắn cảm nhận được có một người đã ở đây hộ pháp cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích.
Tuy nhiên, hai tiếng “thí chủ” còn chưa ra khỏi miệng, một bàn tay khô gầy chợt lao tới, ấn thẳng lên đỉnh đầu hắn.

Dưới bóng trăng mờ, một thân ảnh dần xuất hiện, không ai khác ngoài Lục Ly.
Sau nhiều ngày di chuyển, Lục Ly lại quay về nơi mà linh hồn của mình thức tỉnh, Đông Hoa thôn.

Đúng như những gì hắn đã nghĩ, quả thật có kẻ đang giở trò với bộ xương của hắn.

Chỉ không ngờ rằng, đó lại là một tên hòa thượng thích nói nhảm một mình, tu vi còn thấp hơn hắn một bậc.
Tuy nhiên, thế này lại giúp cho Lục Ly bớt đi khá nhiều phiền phức, hoàn toàn là việc tốt.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ lại là một hồi kịch chiến, nên đã rất cẩn trọng trước khi xuất hiện, tính toán một số tình huống có thể xảy ra.
Lục Ly nhìn thân ảnh nằm dài trên mặt đất, không ra tay hạ sát như dự định ban đầu.

Hắn có thể đoán được, linh hồn những thôn dân ở đây là do tên hòa thượng này phong ấn lại, gián tiếp giúp hắn thức tỉnh nhanh hơn.
Thu hồi ánh mắt của mình, Lục Ly quay về phía bộ xương, tiến đến để thu nhặt.

Hắn vốn cho rằng, bộ xương của thân xác cũ không còn tác dụng gì, cho nên lúc trước đã không mang theo.

Cũng may là hắn chưa đi quá xa, bây giờ quay lại lấy vẫn còn kịp.
Nhưng đúng lúc này, nét mặt Lục Ly đột nhiên sa sầm lại, nhăn nhúm như mảnh vải nhàu nát.

Một cảm giác buồn nôn dâng tràn trong cuống họng, hắn vội vàng lùi về sau vài bước, đưa tay che kín miệng mũi.
Từ giữa đống xương trắng, một mùi khai nồng nặc bốc lên, chỉ cần hít phải một hơi đã muốn xộc thẳng tới tận óc.

Thứ này chính là do nước tiểu của lũ sói năm đó để lại, trải qua ngần ấy thời gian chẳng những không phai, mà còn nặng mùi hơn.
Lục Ly không biết nguyên nhân cụ thể ra sao, bởi khi sự việc xảy ra thì hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.

Còn khi vừa mới thức tỉnh, linh hồn của hắn lại không thể nhận biết được mùi vị.
Chân mày nhíu chặt, Lục Ly quay sang nhìn gã hòa thượng đang nằm bất tỉnh, ánh mặt lộ vẻ quái dị.

Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền gạt đi những suy nghĩ đang có trong đầu.
Gã hòa thượng kia tuy cứ lải nhải một mình, có vẻ không được bình thường, nhưng chắc cũng không đến nỗi làm một việc kỳ cục như vậy.


Nghĩ thế, Lục Ly ngược lại có phần khâm phục gã hòa thượng, có thể chịu đựng được mùi khai này cả tháng trời, tụng kinh gõ mõ.
Nhìn theo hướng gió một lát, Lục Ly lựa chọn góc độ phù hợp rồi khoanh chân ngồi xuống.

Song chưởng nâng lên, hắn lập tức vận chuyển linh lực, bắn ra một tầng thanh quang về phía bộ xương, bắt đầu quá trình tẩy uế.
Nghĩ đến cảnh phải mang theo một vật hôi hám bên người, mà đó lại là bộ xương của chính mình, tất nhiên là chẳng ai có thể thoải mái cho được.
Ước chừng thời gian một nén hương sau đó, Lục Ly ngừng thi pháp, trên gương mặt hiện rõ sự bực bội.

Cái mùi hôi hám ám ảnh tâm trí kia không thể xóa bỏ, cứ như đã hòa cùng một thể với bộ xương, do chính bộ xương phát ra vậy.
“Mẹ kiếp!” Lục Ly nhịn không được, thốt lên một câu chửi thề.

“Cái quái quỷ gì thế này?”
Chửi cũng chẳng ích gì, Lục Ly ngồi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó thò tay vào túi trữ vật.

Đây vốn là túi trữ vật của Tôn Phá, nhưng hiển nhiên lúc này đã thuộc quyền sở hữu của hắn.
Bên trong túi trữ vật lại có một túi trữ vật khác, là thứ lấy được ở Hắc Lang trại, tuy hơi rách nát nhưng vẫn chưa bị Lục Ly vứt đi.

Hắn lại lục lọi trong cái túi rách thêm một lúc, lấy ra hơn chục cái rương, được làm từ đủ các loại vật liệu, với kích cỡ khác nhau.
Những chiếc rương đựng rất nhiều vàng bạc châu báu, đều bị Lục Ly đổ hết ra bên ngoài, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Số châu báu này, hắn vốn định đưa cho Hạ Nguyên, để nàng cùng đứa bé có một cuộc sống thoải mái.
Tuy nhiên sau đó, hắn lại không làm như vậy.

Khoảng thời gian ngắn ngủi ở thôn trang nhỏ bé ấy, hắn chợt nhận ra rằng, một cuộc sống giàu sang, an nhàn, chưa hẳn đã là một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Quay trở về với hiện tại, Lục Ly lúc này có hơn mười chiếc rương rỗng trên mặt đất.

Hắn đảo mắt một lượt, tay trái vung lên, cách không đẩy chiếc rương nhỏ nhất về phía trước.
Đồng thời, tay phải hắn khẽ lật, đem bộ xương ném vào trong rồi đóng nắp lại.

Sau đó, hắn đem chiếc rương này đặt vào một chiếc rương lớn hơn, rồi lại đặt vào một chiếc rương lớn hơn nữa, cứ như thế cho đến chiếc cuối cùng.
Xong xuôi, Lục Ly gom chiếc rương duy nhất còn sót lại cùng với đống châu báu, bỏ tất cả vào trong chiếc túi trữ vật rách.

Hắn lại bỏ chiếc túi rách này vào chiếc túi mình đang dùng, lật tay một cái giấu nó đi.
Ngẫm lại cẩn thận một lần, Lục Ly cảm giác không còn thiếu sót thứ gì nữa, đã có thể yên tâm trở về nhà.

Hắn liền xoay người về hướng đông bắc, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Trên mặt đất, gã hòa thượng vẫn còn nằm đó, mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lại nói nhảm vài câu không rõ nghĩa.