-Sao vậy?
Hắn hỏi, một giọng lạnh lùng! Nàng cứng đơ, ôi trời ơi, sao lại là hắn? Người khách trong lần hẹn của Sa tỷ, mình liệu…
…
“Phịch”. Quăng cái cặp xuống nền, lập tức cái nền biểu tình dữ dội, nó già quá rồi mà nàng còn ngược đãi như thế! Thẫn thờ, híc, lần này chẳng biết có đậu nổi không nữa! Mà thôi, lần này là hên xui mà, nàng đâu có quan trọng, quăng nó đi cho đời thanh thản!
-Làm gì mà thành người u sầu vậy?
-Ủa, Tiểu Phi! Đến nhà hồi nào?
-Từ trưa, xin việc đến đâu rồi?
-Ăn thua hên xui!
-Trời ạ! Đại thiên tài đầu bếp mà không đậu sao a?
Nàng uể oải nhìn cô em họ, nói là em họ chứ thiệt ra nàng và Tiểu Phi bằng tuổi nhau, nên xem nhau như bạn. Oai, bỏ hết đi, làm bữa trưa thôi!
-A, dì về rồi!
-Tiểu Phi đến chơi hả? Sao không nói cho dì biết?
Mẹ nàng vừa về, ông cũng vừa xuống!
-Đã nói là đến chơi, nó muốn chơi lúc nào nó chơi hơi đâu mà bảo nó báo với không báo!
Mẹ cười xòa, biết tính ông nội không thích cầu kì, làm dâu ông đã hơn mười mấy năm, mẹ hiểu quá rõ! Nhưng nản lắm, hễ có ông là có bà, mà có hai ông bà suy ra là sắp có đại chiến!
-Cái ông này! Làm cho ra lễ chứ, Tiểu Phi mai mốt cháu đến nhà nhớ báo bà trước nhé!
-Bà chỉ giỏi hoa hòe! Tào lao!
-Hay dữ ha, không biết ông tào lao như tui có được không?
-Phải rồi, phải rồi hèn chi bà lên máu!
-Cũng hay, ông vừa hạ huyết áp cùng lượt với tôi chứ hay ho gì!
-Thôi mà ba mẹ! Cái đó gọi là “điều hòa sinh thái” đó mà! Ba mẹ lên suốt tụi con chết mất thôi!
-Cái thằng con rể…
-Nè, nó con tui nghen!
-Con ông sao? Nó cũng mê con gái tui mà!
-Chứ không phải con bà ưng nó trước hả?
…
Hễ ba lên tiếng là chuyện từ đời cổ lỉ cổ lai bị lôi ra chặt chém! Khổ đau cuộc đời! Đã thế hôm nay còn xảy ra một chuyện kinh dị hơn: Tiểu Phi làm bếp! Vừa nghe cái món bánh nướng dưới nhà là do Tiểu Phi làm mọi người lập tức… vui mừng hớn hở!
-Anh hôm nay bận đánh cầu lông đến chiều, chắc không ăn được hơi uổng! Nên… em ăn dùm đi ha Bảo Bối?
-Thôi, em bận làm bài rồi, bài nhiều lắm, Sa tỷ thích bánh nướng a, đệ nhường cho tỷ đó!
-Ai da, tỷ có hẹn rồi, thôi cậu dì ăn dùm cháu nha!
-Cậu bận đóng cái bàn!
-Dì phải đi một chút!
Đến hai ông bà đang bận chí chóe cũng vội… từ chối một cách lịch sự!
-Ông vừa ăn cơm no quá, để lần khác Tiểu Phi ha!
-Bà cũng vậy, để lần khác cháu nha!
-Bà chỉ được cái bắt chước!
-Ông được cái gì?
…
Mạnh ai nấy biến hết, nàng đã cao chạy xa bay về phòng rồi! Sở dĩ mọi người có thái độ như vậy là do món ăn của Tiểu Phi làm rất ư là kinh khủng! Không ai muốn đầu độc chính mình nên… tẩu là thượng sách! Đang loay hoay với mấy cái công thức thì nghe cái gì ồn ào phía dưới nhà, thôi kệ đi, nhà nàng bao giờ mà chẳng ồn!
-A, anh là ai vậy?
-Đây có phải là nhà của Lăng tiểu thư?
-Lăng tiểu thư? A, đúng rồi, có gì không ạ?
-Ông chủ chúng tôi cần gặp tiểu thư, không biết tiểu thư có nhà không?
-À, có mời vào!
Bảo Bối đi vào trong nhà, chạy lên phòng báo với đại ca tỷ. Người khách lạ khẽ lùi lại, một bóng dáng người đàn ông cao lớn, phong trần bước vào nhà!
-Đại ca tỷ tỷ, tỷ ơi!
-Gì mà om sòm?
-Có người tìm gặp tỷ kìa!
-Ai?
-Giống xã hội đen lắm, tỷ xuống mau lên!
Nàng ghé mắt xuống nhìn, á là hắn! Tìm đến tận nhà! Lớn chuyện rồi!
-Xuống bảo ông ta là tỷ không có nhà nghe chưa!
-Dạ!
Bảo Bảo vừa leo xuống vài bậc thang lật đật chạy lên lại!
-Nhưng… nhưng hồi nãy đệ lỡ nói là có tỷ ở nhà rồi!
-Trời ơi! Nói là tỷ vừa đi đâu rồi!
-Dạ!
Chạy được vài bước Bảo Bảo quay lại lần nữa!
-Tỷ nhưng…
-Lẹ!
-A, dạ!
Nghe đại ca tỷ quát một tiếng Bảo Bối cuống quít cả chân, vấp cầu thang té đùng đùng như trái banh xuống nhà! Thiệt là cứ như gà mắc dây thun!
-A, chị ấy bảo em nói với anh là chị ấy không có nhà!
Thở hổn hển, Bảo Bối không biết được là câu nói ngây thơ của mình tai hại cỡ nào! Hắn vừa nghe thằng nhóc nói vậy, trên môi khẽ nhếch, không biết là kịch gì đây?
-Chị em ở đâu?
-Trên phòng ạ!
Nói thì thôi đi, Bảo Bối còn chỉ tận đường đi lên! Nàng ở trên đây đúng là tức ói máu mà! Nàng nhớ nàng đâu có cho nó ăn đậu hủ đâu mà sao ngu dữ vậy chứ? Gặp lúc này không có ai ở nhà, ai nấy đều né cái món bánh nướng của Tiểu Phi nên biến cả rồi, Tiểu Phi cũng bám theo Quân huynh đi luôn, để nàng ở nhà một mình vậy đó! Trời ơi!
“Cộc cộc”. Là hắn gõ cửa, mở? Không mở? Trời ạ! Cuối cùng, núm cửa bị bật “tách”, cánh cửa bị đẩy vào! Là hắn! Biết chắc như thế, muốn khóc ghê cơ! Nhớ lúc ở trong tòa nhà, thật muốn độn thổ cho rồi!
-Em nghĩ rằng né tránh tôi bằng cách này thì có thể thoát à?
-…
Hắn tiến lại gần, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên môi hôn nhẹ một cái, nàng định giật tay lại nhưng cái nắm tay của hắn nhìn có vẻ lơi lỏng nhưng thật ra chặt vô cùng! Đành chịu!
-Anh đến đây làm gì?
-Tất nhiên là vì hợp đồng!
-Hợp đồng?
-Sao em mau quên vậy, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?
-Tôi nói là hủy mà!
-Nhưng tôi không thích hủy!
-Đây là hợp đồng miệng, dù sao cũng cần sự đồng ý của hai bên chứ!
-Có nhiều thứ không cần sự đồng ý của hai bên đâu!
-Là… sao?
-Ví dụ như thế này…
Hắn ôm chặt lấy nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật lâu, tay bị ôm cứng làm sao giãy? Ba mẹ mà về là chết hu hu!
Ngay lúc đó, Thuyên Quân trở về, hỏi Bảo Bối Ngọc Thố đâu, Bảo Bối vội chạy lên lầu, nhìn thấy chị mình và người đàn ông lúc nãy làm… cái gì đó mà Sa tỷ từng bảo là chuyện thiêng liêng gì đó, quan trọng lắm! Không muốn phá vỡ “chuyện” này nên Bảo Bối phóng xuống nhà, báo cáo:
-Quân huynh ơi, đại ca tỷ đang làm cái “chuyện” quan trọng lắm!
-Chuyện gì mà quan trọng?
-Cái chuyện… cái chuyện…
Thuyên Quân sốt ruột, hối càng gấp! Bảo Bối càng hoảng, nó không biết diễn tả thế nào với tài “văn chương” của nó, cuối cùng nó chọn cách “thấy sao nói vậy”:
-Lúc nãy có cái anh kia lại nhà đòi gặp tỷ…
-Cái đó đệ nói rồi mà!
-Cái anh đó cắn tỷ!
-Cái gì?