Nàng nhớ đến cái hộp hắn đưa cho mình liền gật đầu. Xích Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt của nàng, không nói không rằng gắt gao chế trụ môi nàng. Sau một hồi lâu mới thả nàng ra, Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, giống thật, rất giống người đàn bà chết tiệt đó! Bỗng chốc thấy lòng tức giận liền xô nàng ra, đứng lên bước ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm một cái, nàng bị đẩy ngã ngồi trên đất không hiểu tại sao.
…
Cuối cùng cũng về đến nhà, a thoải mái quá đi! Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ làm nàng mệt thừ, giờ đi tắm là thích nhất!
-Ngọc thố về rồi à?
-Thuyên Quân huynh toàn đổ tội lên đầu người khác không a!
Vừa thấy ông anh nàng đổ quạo hét lớn! Cứ tưởng mười ngày nghỉ được đi đâu chơi với bạn bè ai dè phải thực hiện hợp đồng này, toàn là tại ông anh họ này cả!
-Ấy, lúc đó huynh có nghĩ là hắn làm thiệt đâu, cứ tưởng hắn nói đùa chứ!
Nàng giơ nắm đấm sắp thoi cho ông anh một quyền thì…
-Đại ca tỷ tỷ về rồi kìa!
-Hẹn vui không con?
Mẹ nàng từ trên gác đi xuống, nở nụ cười. Nàng chạy đến ôm chầm lấy cổ bà, chợt nhớ đến lời của hắn, nàng kéo mẹ vào phòng riêng.
-Coi nó kìa, mê trai ghê chưa, đi mấy ngày về mà không thèm chào ông một tiếng, nhỏ to với mẹ chuyện gì đấy?
Ông nàng từ trên lầu đi xuống thấy nàng nắm tay mẹ kéo vào phòng liền bức xúc. Ngay khi ông cất tiếng bà như tìm được cơ hội để gây liền phản bác:
-Ông làm như mình không mê gái chắc? Nó hẹn lần đầu tiên thì chộn rộn thế có gì đâu mà ông thắc mắc?
-Bà thì biết cái gì mà hẹn với hò?
Mọi người tản mát đi hết mặc cho hai ông bà đọ khẩu với nhau!
…
-Mẹ ơi, ảnh đưa cho con cái này nè nói đưa về cho mẹ!
-Đâu, đưa mẹ xem?
Bà cười cười nhìn con gái, vừa nhìn thấy chiếc hộp mặt bà trở nên tái nhợt. Trên hộp còn ghi rõ ba chữ “Lăng Tiếu Tiếu”, chiếc hộp này mười sáu năm về trước chính bà từ chối nó từ tay người đàn ông kia, giờ tại sao lại ở trong tay người yêu con gái bà?
-Cái này… Mẹ quên nữa người yêu con tên gì?
Nàng cúi đầu, hắn đâu phải người yêu nàng chứ? Nhưng mà tình cảnh này đành phải cam lòng thôi.
-Anh ấy tên là Xích Tiêu Kỳ!
Xích Tiêu Kỳ? Có phải là con trai ông ấy? Xích Toàn, ông có âm mưu gì chăng?
-Nói mẹ cám ơn Tiêu Kỳ nhé, con đi xa cũng mệt rồi, con mau nghỉ ngơi đi!
-Dạ!
Bà cầm chiếc hộp đi ra ngoài. Còn nhớ như in, mười sáu năm về trước khi bà hoài thai Phi Tần ông ấy đã cầm chiếc hộp này đến.
-Tiếu Tiếu, em không thể thay đổi sao? Anh đã theo em từ lúc em chưa yêu hắn kia mà, tại vì cái gì em lại quyết chọn hắn chứ không chọn anh?
-Xích Toàn, anh phải hiểu rõ hôn nhân là vì tình yêu. Em rất cám ơn anh những gì mà bao năm qua anh giành cho em nhưng mà tình cảm của em đối với anh không phải là tình yêu, hơn nữa em đã có thai rồi!
-Cái gì? Em sao lại…
Mặt ông cực kì khó coi. Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đáp:
-Anh, chiếc hộp này em xin trả lại, giờ em đã là phụ nữ có con, vài hôm nữa là cử hành hôn lễ, em và Nhan Cầu đã đính hôn cách đây ba năm rồi, chỉ vì gia đình nên chưa thể chính thức sống chung thôi nhưng trên danh nghĩa anh ấy đã là chồng của em ba năm rồi!
-Tiếu Tiếu…
-Em biết anh đau lòng nhưng mà em không thể làm gì khác!
-Em có thai đã bao nhiêu lâu rồi?
-Vừa hơn một tháng!
-Em bỏ nó đi!
-Anh nói cái gì vậy Xích Toàn? Nó là cốt nhục của em, là con của Nhan Cầu em sao có thể bỏ nó đi được?
Tiếu Tiếu tức giận quát lớn. Xích Toàn nhìn bà biết mình lỡ lời liền dịu giọng lại:
-Nếu vậy em hủy hôn đi, con em anh sẽ bảo dưỡng nó như con ruột của anh, em nghĩ đi cái gì mà anh không có? Tiền bạc, quyền lực, bất kể điều gì em muốn anh đều có thể làm, sao em lại phải nhất định lấy hắn khi hắn không thể lo cho em bằng anh?
-Xích Toàn, em nói rồi, em không yêu anh, hơn nữa em cũng không muốn mang tiếng là “hồng hạnh vượt tường”, anh nghĩ đi, khi nó lớn nó không là cốt nhục của anh, anh sẽ còn yêu thương nó sao? Hơn nữa em nghe nói anh cũng có con rồi sao lại không chấp nhận nó? Anh có biết nỗi khổ của một người đàn bà có con mà không được công nhận không? Em không muốn giữa hai chúng ta vốn đã có tình cảm bằng hữu đẹp đẽ lại bị phá vỡ bởi chuyện này!
Nói xong, bà quay người bỏ đi.
…
Xích Toàn, đã mười sáu năm rồi, anh không liên lạc, có phải là trốn mặt em không? Biết rằng ngày đó đã làm anh đau khổ nhưng mà em không còn cách nào khác. Hôn lễ của em anh không dự, giờ chiếc hộp này trở về tay em có phải là do ý của anh không?
-Anh ơi!
-Hả? Gì em?
Nhan Cầu đang loay hoay dưới bếp thấy bà đi xuống mặt đầy tâm sự thì liền dừng tay đứng dậy.
-Mai có lẽ em phải đi gặp một người, anh nấu bữa cho nhà giúp em nhé!
-Ừ, mà có phải em đi gặp người đó không?
Nhan Cầu quả nhiên tinh ý, mà cũng không khó đoán vì trước giờ từ lúc ông yêu Tiếu Tiếu chỉ có mình Xích Toàn là làm bà lo lắng đến thôi.
-Ừ, con trai ông ấy đưa con mình cái này!
Đón cái hộp từ tay vợ ông cũng hiểu được chuyện gì. Xích Toàn, hắn si tình đến vậy ư?
…
Xích gia, ngự thự Họa Tiếu.
-Phu nhân muốn tìm ai ạ?
-Tôi muốn gặp ngài Xích Toàn!
-Phu nhân phiền đợi một chút!
Người nữ hầu chạy vào trong ngự thự. Bà im lặng, ngự thự này ông cũng đặt theo tên của bà. Họa Tiếu, bà cầm chặt giỏ xách trong tay, ông thật sự là muốn gì khi gửi lại chiếc nhẫn này?
-Phu nhân, ngài nói hôm nay không khỏe không thể tiếp khách!
Xích Toàn ông trốn tránh đến bao giờ đây?
-Phiền cô vào nói lại với ngài ấy rằng tôi có chuyện quan trọng!
-Vâng!
Người nữ hầu lần nữa quay bước vào trong.
-À, khoan! Cô nói với ngài ấy tôi là Lăng Tiếu Tiếu!
Một lát sau.
-Tiếu Tiếu, thật là em sao?
Sau khi đuổi người hầu ra ngoài hết, Xích Toàn ngồi đối diện với bà, giọng run run không che nổi cảm xúc.
-Anh là có ý gì?
-Có ý gì?
Ông sửng sốt, bỗng nhiên bà lại hỏi như vậy.
-Anh còn nhớ cái này không?
Chiếc hộp được đặt lên bàn đẩy về phía người đàn ông.
-Cái này… chính em đã từ chối nó nhưng sao lại…
-Không phải ý của anh sao?
-Ý của anh?
-Anh còn giả vờ ư? Chính con trai anh đưa cho con gái em bảo nó đem về cho em mà!
-Con?
Ông ngẩn người rồi như chợt nhớ ra điều gì liền thốt:
-À, là nó!
-Anh nói gì vậy? Tiêu Kỳ không phải là con anh sao?
-Anh chưa từng công nhận nó, Tiếu Tiếu, anh nuôi nó là vì em! Chẳng phải ngày đó chính em nói anh không được bỏ nó sao?
-Thì vậy, nhưng mà chiếc hộp này không phải chủ ý của anh ư?
-Không!
-Vậy…
Xích Toàn dựa vào ghế, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Hai mươi mốt năm kể từ ngày quen bà, ông chưa từng quên. Dù đã có tuổi nhưng bà vẫn còn nét đẹp của ngày xưa. Gía mà bà đừng yêu Nhan Cầu thì ông đã không phải đối diện với nỗi khổ sở bao nhiêu năm nay.
-Cái hộp này ngày xưa em không nhận, tối hôm đó anh uống rượu say đến nhà người đàn bà đó đưa nó cho cô ta. Lúc đầu anh thật không muốn nhận nó làm con nhưng mà sau khi mẹ nó mất bảy năm, anh gặp lại nên nhận nó làm con nuôi, cho nó tiếp quản Xích thị như em mong muốn. Nhưng mà em nói nó đưa cái này cho con gái em sao? Anh e là nó đã làm gì con em rồi!
-Anh nói làm gì là làm gì?
Giọng bà thoáng chốc tràn ngập lo âu, linh cảm của người mẹ báo động cho bà biết có điềm chẳng hay!