Hôm nay Tiêu Kỳ có cuộc họp công tác, sẽ vắng mặt cả ngày, không có hắn nàng thoải mái, khỏi phải chơi cái trò kia với hắn nữa, mệt chết được!
Nhà bếp.
-Oa, đồ ăn nhiều quá nè!
Nàng nhất định sẽ trổ tài nấu nướng cho coi!
Một tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua. Nàng lui cui dưới bếp làm đủ món thịnh soạn, đúng hơn là làm cho vui! Chứ nàng ăn đâu có nổi! A, xong rồi, thưởng thức thôi! Bày ra bàn ăn, thật bắt mắt. Vừa cầm đũa lên bỗng có tiếng gọi, làm mất hứng ghê, đang ăn mà cứ…
-Cô làm gì ở đây?
Nàng ngước lên, là cô gái hôm nọ, hôn thê của hắn, đến tìm mình sao?
-Cô là ai?
-Tôi là Đổng Kim Châu! Cứ gọi là Đổng tiểu thư!
Phách! Bắt người khác gọi bằng tiểu thư! Đã vậy hôm trước còn đánh nàng!
-Cô đến tìm tôi?
-Ừm!
Kim Châu tiến lại gần bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện với nàng. Cẩn thận đánh giá cô gái ngồi trước mặt. Phi Tần quả thật còn rất trẻ, nhìn cũng khá nhưng mà rốt cuộc là có mê lực gì mà lại được Tiêu Kỳ chú ý?
-Cô là gì của Tiêu Kỳ?
-Không biết!
-Sao lại không biết?
-Tôi bị anh tôi bán cho hắn!
-À.
Bị bán? Là anh ruột bán? Nếu vậy, có cách tống cô ta đi rồi!
-Sao cô lại bị bán?
-Anh tôi học ở trường Triệu Hy là do Tiêu Kỳ giúp, mà…
-Tôi hiểu rồi! Vậy để tôi giúp cô!
-Giúp tôi? Không phải là cô ghét tôi sao?
Lần trước rõ ràng là tát nàng mà giờ lại đòi giúp, thiệt khó hiểu a!
-Trước đây là do tôi hiểu lầm, xin lỗi cô, nhưng mà coi đây là cơ hội chuộc lỗi đi, tôi giúp anh cô tiếp tục học ở trường Triệu Hy, tiền ăn học anh cô thiếu Tiêu Kỳ tôi sẽ trả hết!
-Nhưng sao lại muốn giúp tôi?
-Tại tôi thấy cô thật không đáng… bị bán như vậy! Hơn nữa, Tiêu Kỳ rất khó chịu, sợ cô không chịu được tính anh ấy!
Nàng thì thấy hắn đâu khó chịu mấy, nhưng mà quan trọng là nàng có thể chấm dứt hợp đồng này với hắn!
-Vậy… tôi cám ơn, nhưng mà mai mốt nhỡ như cô đòi lại tôi biết làm sao?
-Cô yên tâm tôi không phải hạng tiểu nhân đó, chỉ có điều…
Biết ngay mà, chắc phải có điều kiện gì chứ ai lại cho không?
-Điều gì?
-Chỉ cần cô rời xa Tiêu Kỳ là được!
-Tốt thôi! Tôi không thích hắn!
Kim Châu mở tròn mắt, lần đầu tiên được nghe một lời như vậy. Ai ai cũng đeo bám lấy Tiêu Kỳ, ngay đến cả cô, còn cô gái này quả là khác biệt! Vì vậy mà anh ấy chú ý chăng? Nhưng dù sao, nàng không thích Tiêu Kỳ là có lợi cho cô rồi, coi như giao dịch hoàn tất!
-Tôi sẽ cố gắng giải quyết sớm vấn đề này cho cô!
-Ừm!
Nàng nhìn đồng hồ, một giờ trưa rồi.
-Cô ăn gì chưa? Ngồi ăn với tôi nhé!
-Thức ăn này là do cô làm sao?
-Ừ!
Kim Châu nhìn mấy món bày trên bàn, bắt mắt và thơm nữa, tuy rằng không muốn ăn với nàng nhưng thức ăn trông ngon thế, chắc hương vị không tệ!
-Được!
Ngồi xuống bàn, cô đưa một đũa vào miệng.
-Ngon quá! Cô học nấu ăn ở đâu vậy?
-Tôi không có học! Nấu riết thành quen!
-À!
Kim Châu thầm nghĩ trong lòng, một cô gái trong sáng, không vụ lợi, quả thật hiếm thấy. Nhưng mà tình yêu của cô, cô phải giữ lấy! Quyết không trao cho ai khác được!
…
-Tiêu Kỳ, thế nào?
-Thế nào?
-Không thoải mái sao?
-À! Có!
Ngụm cà phê đen đặc thơm nồng trôi qua đầu lưỡi. Tiêu Kỳ tựa lưng vào ghế nhìn những hạt mưa bay lất phất ngoài cửa kính khách sạn.
-Ngươi định làm gì tiếp theo?
-Tiếp theo sau mười ngày?
-…
-Ngươi quan tâm sao?
-Ta cần biết để còn ăn nói với gia đình nó!
Thuyên Quân khuấy nhẹ cốc cà phê. Tiêu Kỳ lãnh đạm quan sát thái độ đối phương.
-Ta hỏi thật ngươi một câu, ngươi có quan tâm em gái mình không?
-Sao phải quan tâm?
Thuyên Quân đáp lại, khẽ nhún vai một cái. Tròng mắt sắc bén của Tiêu Kỳ ngầm đánh giá biểu lộ của hắn.
-Nó vốn không quan trọng gì cả, ta chỉ là kẻ sống bám nhà nó nên mới phải vậy thôi, giờ thì không cần!
-Không cần?
-Sau khi ra trường ta thoát li khỏi căn nhà đó, cha ta dù biết đứa con trai này thành đạt hay sống chết thế nào cũng chẳng quan tâm. Đẩy ta qua nhà nãi nãi là coi như xong phận sự, trong mắt cái gia đình đó ta là gì? Kẻ đáng thương sao?
Tiêu Kỳ không nói gì, uống cạn ly cà phê.
-Không biết được Tiêu Kỳ!
Thuyên Quân đột nhiên lắc đầu.
-Không biết được cái gì?
-Tâm tình của ngươi!
Khóe môi khẽ nhếch, Tiêu Kỳ nhìn ra ngoài mưa, lơ đãng.
-Tâm tình của ta cần gì ngươi phải biết?
-Là lúc đó sao lại thuận ý giúp ta?
-Chỉ là cao hứng!
-Cao hứng?
Thuyên Quân chau mày khó hiểu. Đôi mắt Tiêu ỳ dường như vẫn chìm trong làn mưa mờ đục.
-Sao ta gặp ngươi được?
-Vì lần đó cùng nộp thuyết trình, không phải sao?
-Lần đó thuyết trình của ta lẫn của ngươi đều được đánh giá cao. Không chỉ một lần!
-Cứ tưởng chỉ là thường tình không ngờ ta và ngươi lại là bạn!
-Là bạn?
Tiêu Kỳ hơi chồm tới trước, đôi mắt tàn nhẫn ẩn hiện tia châm chọc.
-Dù ngươi không nghĩ vậy thì ta cũng nghĩ vậy!
Thấy tâm tình của hắn Thuyên Quân đáp lại. Tay khuấy nhẹ cà phê, Thuyên Quân lẳng lặng nhìn hắn, phát giác ra hắn đang đánh giá mình!
-Đây là hợp đồng cần gì ngươi phải thắc mắc?
Tiêu Kỳ lạnh nhạt một câu. Tay chống cằm nhìn ly cà phê trong suốt.
-Chứ không phải ngươi có tư thù với nhà họ Lăng sao?
Thuyên Quân đột nhiên hỏi, vừa hỏi xong liền hận mình rút lời không kịp, ánh mắt của kẻ đối diện phút chốc biến thành màu đem thẫm.
-Họ Lăng…
Tiêu Kỳ nói nhẹ như bâng quơ nhưng giọng trầm hẳn lộ ra vẻ uy hiếp.
-Chuyện đã qua lâu như vậy, ngươi còn để bụng làm gì?
-Vậy chuyện cha ngươi cũng đã lâu như vậy ngươi cũng chẳng quên sao?
Tiêu Kỳ mỉa mai.
-Cha ta bỏ ta vì người đàn bà đó, còn cha ngươi…
Thấy gương mặt Tiêu Kỳ đang có biến hóa theo chiều hướng tiêu cực Thuyên Quân im lặng.
-Còn nhớ thứ này không?
Trên bàn xuất hiện một chiếc hộp nhung nho nhỏ đã cũ. Trên chiếc hộp còn khắc ba chữ “Lăng Tiếu Tiếu”. Thuyên Quân nhìn nó tỏ vẻ kì lạ. “Tách”. Chiếc hộp được mở ra. Bên trong là…
-Là nó!
Thuyên Quân sửng sốt. Tiêu Kỳ cười nhạt:
-Phải! Chính là nó!