Lục Hào

Quyển 5 - Chương 96




Biện Húc nhìn thấy cố nhân, đầu tiên là sửng sốt, thế nhưng ngay sau đó, tâm tình của lão lại có nhiều phức tạp.

Chính lão râu tóc bạc trắng, bạn cũ ở trước mắt vẫn còn trung niên, hai người đối lập cao thấp —— Làm tu sĩ, sinh mạng đều gấp mấy lần phàm nhân, nhan sắc thanh xuân không già đều như được trời ưu ái. Nhưng có một mặt tàn khốc, bọn họ có thể lộ mặt xấu, lộ dốt nát, lộ nghèo nàn, nhưng chỉ riêng không thể lộ già.

Bởi gì “Già” không phải quy luật tự nhiên, mà là một bản án “Trọn đời vô duyên với đại đạo”.

Biện Húc không chấp nhận mình đố kị, chỉ cảm thấy lòng có cảm giác không thoải mái, lão không nói tiếng nào, khẽ gật đầu với Kỷ Thiên Lý.

Mọi người ở bên dưới nghị luận ầm ỉ, có lời đồn nói trang chủ sơn trang Bạch Hổ năm đó trừ ma bị thương nặng, nhiều năm như vậy vẫn bế quan tĩnh dưỡng, chuyện lớn chuyện nhỏ trong sơn trang Bạch Hổ đều giao cho các trưởng lão môn hạ, chỉ kéo dài hơi tàn sống.

Nhưng hôm nay xem ra, người này chẳng những không có xu hướng đèn cạn dầu, trái lại vô cùng vui vẻ.

Kỷ Thiên Lý ngẩng đầu nhìn Trình Tiềm trên ngọn cây, nở nụ cười với hắn, lại chào Đường Chẩn ở xa xa, mở miệng nói: “Ta nói chư vị —— chư vị có thù hận, mọi người cũng suy nghĩ một chút. Một đao tiêu diệt nguyên thần có gì tốt, đầu rơi to bằng miệng chén đi, hắn chết là hết, không đau khổ chút nào, các ngươi cam tâm sao? Nếu ta có một kẻ thù không đội trời chung, nhất định hận không thể mỗi ngày đều sỉ nhục hắn, đồng thời phải cố mà sống mạnh khoẻ đến trăm tuổi.”

Vị trang chủ này vừa mở miệng, một cổ khí tức đâm chọt mới mẻ liền đập vào mặt, Hàn Uyên rất muốn chửi như tát nước người này, tức đến nỗi không tìm ra được lời gì để chửi cho thoả.

Vị trang chủ sơn trang Bạch Hổ đột nhiên hiện thân, ngoài dự liêu của mọi người, ngay cả Đường Chẩn tạm thời cũng không đoán ra được dụng ý của ông.

Đường Chẩn ung dung nói: “Lời trang chủ không phải không có lý, nhưng vị Hàn chân nhân này quá thần thông quảng đại, muốn nhốt hắn cần phải có một chỗ thích hợp mới được.”

Có người hỏi: “Đường chân nhân cảm thấy nơi nào mới là chỗ thích hợp?”

Đường Chẩn chắp tay với người hỏi ở xa, nói: “Các đại môn phái công việc bề bộn, e rằng trông nom không được, những môn phái khác lại sợ có lòng không đủ lực. À… Tháng trước phá hoá cốt trận, ta không biết mọi người đối với tu vi kiếm pháp của Nghiêm chưởng môn còn ấn tượng không?”

Tất nhiên có ấn tượng, ấn tượng khắc sâu là đằng khác.

Trên đời có mấy kiếm tu có thể tu ra nguyên thần? Lại có mấy kiếm tu có thể đi tới Kiếm Thần vực?

Đường Chẩn cười nói: “Như vậy theo thiển ý của ta, núi Phù Dao thật ra là một chỗ tốt.”

Tiếng nói y vừa dừng, Kỷ Thiên Lý lập trường chưa rõ đột nhiên mở miệng xen lời y: “Ta thấy không thích hợp.”

Khoé mắt Đường Chẩn nhướng lên.

Kỷ Thiên Lý chắp tay tiến lên, nhìn qua Trình Tiềm ở trên cây một cái, nói: “Phái Phù Dao chính là sư môn của Hàn Uyên, cho dù Nghiêm chưởng môn cao thượng, sẽ không vì tình riêng, như vậy các vị cũng không thấy tình ngay lý gian sao? Không thích hợp, vô cùng không thích hợp —— Có đúng hay không, Trình Tiềm tiểu hữu?”

Trình Tiềm mơ hồ cảm giác được sóng ngầm giữa sân cuộn trào mãnh liệt, nhưng đoán không ra ngọn nguồn, nên không nói gì.

Lúc này, có người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Sao đệ quen lão? Sao đệ biết loại người không biết phép tắc gì như thế?”

Trình Tiềm vừa quay đầu lại, thấy đại sư huynh này của hắn đầu tiên là coi thường thủ toạ mọi người chừa lại cho y, tự mình chạy đi ngồi trong thạch giới tử, lúc này lại không đợi trong thạch giới tử, đường đường chưởng môn một phái, lao tới trên cây như giành làm khỉ.

Trình Tiềm: “...”

Ai mới là người không biết phép tắc?

“Thật ra ta có một đề nghị.” Kỷ Thiên Lý nghiêm nghị lại, thong thả bước tới cạnh Đường Chẩn, nhìn hai mắt Hàn Uyên.

Hàn Uyên luôn cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình mang theo thương xót kỳ quái, rõ ràng bị lão nhìn đến nổi da gà.

“Lúc trước ta cùng với các đệ tử đi du lịch, thấy Thục Trung gặp nhiều lần tai hoạ ma tu, dân chúng lầm than. Tu vi bọn ma tu này đa phần kém cỏi, nói vậy các vị đang ngồi đây xử lý cũng không trở ngại gì. Có điều số lượng đông đảo, hơi phiền phức. Còn có…” Kỷ Thiên Lý vung tay áo, một bóng xám từ trong tay áo ông bay ra, là một nữ đồng nho nhỏ, toàn thân xám đen, cơ bản từ thắt lưng trở xuống đã mờ nhạt. Bóng xám nhỏ không ở dưới đất mà lơ lửng không trung, vẻ mặt đờ đẫn, trên người toát ra oán khí và quỷ khí khó nói.

Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói: “Quỷ ảnh?”

Xung quanh Thập Phương trận kinh sợ.

Mặt Đường Chẩn coi vạn sự như phù vân cứ như bị người tát một cái, không biết có phải đang nhớ lại tháng ngày mình làm quỷ ảnh mà vô tình lui về sau một bước.

“Đúng.” Kỷ Thiên Lý nói, “Lần này ta đặc biệt đến đây, chính là muốn nói cho chư vị, Phệ Hồn đăng biến mất trăm năm xuất hiện nhân gian.”

Lời ấy như tảng đá khơi dậy ngàn đợt sóng, mọi người như bùng nổ.

Hơn một trăm năm trước, Phệ Hồn đăng hiện thế, gây sát nghiệt vô số, Tưởng Bằng cầm đèn xuất thân không lành, danh tiếng trong ma tu lại có một không hai. Từng có lời đồn rằng, gã có năng lực vấn đỉnh Bắc Minh —— Hơn nữa nếu nói Ma Long làm loạn, còn có cái nên làm có việc không nên làm, thủ đoạn của quỷ tu thì không có ranh giới nào.

Một con sóng chưa ngừng con sóng khác đã tới, các đại ma đầu như muỗi sau lập thu, đập mãi không xong.

Trình Tiềm thấp giọng nói: “Đệ ở ngoài cốc Minh Minh gặp phải gã, không cẩn thận để gã chạy… Chẳng lẽ gã thực sự đã luyện thành phệ hồn đăng?”

Cánh tay Nghiêm Tranh Minh ôm lấy thắt lưng hắn căng thẳng: “Sao lúc đó đệ không nói?”

Trình Tiềm: “… Lúc đó bị huynh quấy rối một trận nên quên.”

Nghiêm Tranh Minh giận dữ nhìn hắn, tiếc là, Trình Tiềm lẳng lặng nhìn đôi mắt y, lửa giận bốc cao thế mà tan thành mây khói. Nghiêm chưởng môn không làm căng được, vô tình vẻ mặt cũng mềm nhũn ra, y phải xoay mặt Trình Tiềm qua một bên: “Nhìn bên kia, đừng nhìn ta.”

Thuỷ Khanh bị bỏ quên lắp bắp nói: “Hai vị sư huynh, ở đây còn một vật sống nữa mà.”

Nghiêm Tranh Minh nhìn nàng một cái.

Thủy Khanh bị uy hiếp, đau buồn dời đầu chim của nàng sang chỗ khác: “Ơ, không sao, vật sống đó mù rồi.”

Kỷ Thiên Lý đợi mọi người xì xào bàn tán thấp dần, lúc này mới chuyển sang Hàn Uyên, nói: “Dù sao Hàn Uyên ở Yểm Hành nhân hoành hành mấy năm, hiểu rõ ma đạo, chẳng biết lần này có đồng ý giúp chúng ta một tay không?”

Hàn Uyên cười lạnh nhìn ông.

Đường Chẩn bỗng nhiên lên tiếng: “Phệ Hồn đăng trăm năm không xuất thế, chỉ một quỷ ảnh cũng không nhất định là thật —— Theo ý trang chủ, không phải muốn thả Ma Long về lại Nam Cương sao? Trang chủ, các đại môn phái vì đuổi bắt Ma Long vướng phải nhiều sự cố, tổn thất nhiều người tài, bây giờ ngài muốn thả hổ về rừng, người khác chưa chắc sẽ đồng ý.”

Y hoàn hảo xuyên tạc lời Kỷ Thiên Lý nói, hơn nữa còn xuyên tạc rất có đạo lý.

Thủy Khanh thấp giọng nói: “Tiểu sư huynh, muội nghe không hiểu, Đường tiền bối sao một hồi muốn bảo vệ tứ sư huynh, một hồi lại không muốn bảo vệ huynh ấy?”

Trình Tiềm xoa xoa đầu nàng, không hé răng, nhưng hắn và Nghiêm Tranh Minh đều hiểu —— Đường Chẩn muốn bảo vệ Hàn Uyên, nhưng không đồng ý thả gã về Nam Cương… Vì sao?

Kỷ Thiên Lý cười nói: “Cái này đơn giản, Đường chân nhân sao đã quên rồi. Cái khay bát quái chứa huyết thệ của ngươi không phải còn ở đây ư? Nếu chúng ta có thể lập một lời thề, tự nhiên cũng có thể lập một cái khác thôi, không chỉ để cho Ma Long lập, cũng có thể đưa cho chúng ta… Gọi người bên Nghiêm chưởng môn sang đây luôn, mọi người cùng thương lượng ra điều lệ —— Tháng trước Đường chân nhân ở đây lập ước hẹn mười lăm, Hàn Uyên vốn có thể thoát đi, lại im lặng ngồi đợi chư vị xử lý ở đây một tháng, chẳng lẽ còn nói không ra được tác dụng của huyết thệ sao?”

Đường Chẩn thu lại tất cả hỉ nộ trên mặt, căng thẳng như một khúc gỗ.

Kỷ Thiên Lý lại nói: “Nếu không, lẽ nào chư vị muốn mình đối mặt với Phệ Hồn đăng và hàng nghìn hàng vạn quỷ ảnh? Lẽ nào muốn tự thu thập những ma đầu bản lĩnh có hạn, thủ đoạn có thừa?”

Biện Húc xen ngang, hỏi: “Như ngươi nói, vậy nợ máu phải bồi thường như thế nào?”

Giọng lão không hề khách khí, gần như là chất vấn gay gắt, trong sân chợt yên tĩnh.

Kỷ Thiên Lý trầm mặc một hồi, gằn từng chữ nói: “Biện huynh, người chết không thể sống lại, rơi vào cố chấp bất lợi cho tu hành, huynh nên biết mới phải.”

Biện Húc bị ông đâm trúng chỗ đau, khuôn mặt hung hăng co rút.

Hàn Uyên cười ha ha một tiếng, nói: “Đền mạng cho lão là được rồi.”

Đường Chẩn nghe vậy đưa ánh mắt nhìn sang Hàn Uyên, chậm rãi nói: “Hàn Uyên, tu sĩ cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, có đôi khi lời nói ra khó rút lại, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Câu vừa rồi kia chưa chắc xuất phát từ bản tâm Hàn Uyên, có lẽ gã chỉ vì khoái chí nhất thời, khiêu khích theo thói quen, nhưng câu cảnh cáo này của Đường Chẩn vừa ra khỏi miệng thì khác. Hàn Uyên bị tâm ma vây hãm trong mấy chữ “Bị người sắp xếp, tình không tự mình ngăn nổi”, không quen nghe mấy lời khích tướng và uy hiếp, bị Đường Chẩn nói như vậy, không chừng gã dứt khoát chỉ thiên thề phải đền mạng!

Ngực Trình Tiềm “Bụp bụp” một tiếng, dĩ nhiên hắn không muốn hoài nghi phỏng đoán dụng tâm của Đường Chẩn, nhưng có sự kỳ quái nổi lên trong lòng.

Nghiêm Tranh Minh: “Suỵt, không sao đâu, xem đã.”

Lời y chưa dứt, Hàn Uyên đã làm tư thế phát thệ, định mở miệng, vẻ mặt chợt thay đổi, cả người gã như bị đông cứng tại chỗ, miệng mấp máy nhưng không phát ra tiếng nào.

Trình Tiềm rót chân nguyên vào hai mắt, nhìn thấy quanh thân Hàn Uyên có một tầng nước mỏng, bao gã chặt chẽ bên trong. Hắn liền nhớ lại “Tị thuỷ châu” mới đây đại sư huynh đưa hắn chuyển giao.

Quả nhiên… Hàn Uyên bị vây trên nền Thập Phương tàn trận, đại sư huynh hận không thể mỗi ngày trút mưa đá cho gã u đầu, làm sao có ý tốt chuẩn bị Tị thuỷ châu cho?

Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói: “Đó là “Tị thệ châu”, để trên người một canh giờ, ba ngày không thể mở miệng lập lời thề —— ta sợ gã nói lung tung.”

Loại đồ kỳ quái vô dụng này, vừa nghe đã biết là kiệt tác của Lý Quân.

Nghiêm Tranh Minh nhăn mặt, lẩm bẩm: “Đường Chẩn bị gì vậy? Uống lộn thuốc?”

Bị chen lời mãi, cuối cùng Kỷ Thiên Lý mới chộp được cơ hội, nói với Biện húc: “Huyền Vũ đường các người ở băng nguyên cực bắc, cách xa Nam Cương vạn dặm, dĩ nhiên chẳng phải lo gì. Chỉ là không biết Huyền Vũ đường có quản chuyện Trung Nguyên rung chuyển hay không đây?”

Khi ông nói chuyện, giơ một ngón tay lên tiểu quỷ ảnh trên không trung, quỷ ảnh bị kình lực của ông kích động, nhào tới trước, mấy tu sĩ ở gần hoảng sợ vội vàng đứng dậy tránh.

Lão già sơn trang Bạch Hổ này, một là không lộ diện, lộ diện thì phải xảo trá vậy.

Làm gì có ai dám chỉ thẳng mặt nói, đây chính là một trong Tứ Thánh.

Kỷ Thiên Lý tuỳ tiện nói: “Ta nói huyết thệ như sau: thứ nhất, truy bắt các ma tu làm loạn vùng Trung Nguyên với chuyện Phệ Hồn đăng, Ma Long phải dốc hết khả năng, bằng không sẽ gặp phản phệ gấp mười. Thứ hai, khi bắt được Phệ Hồn đăng, Ma Long phải tự giam hãm ở Nam Cương, suốt đời canh giữ cửa vào, suốt đời không được rời khỏi Nam Cương nửa bước, bằng không sẽ gặp phản phệ gấp mười. Thứ ba, Ma Long phải chịu hình phạt, mỗi ngày chịu đựng cực hình bị roi quất năm trăm năm, không thể gián đoạn trừ phi thọ tẫn bỏ mình, bằng không ắt gặp phản phệ gấp mười. Thứ tư, sau này Ma Long không được lạm sát kẻ vô tội, không được luyện chế ma khí, không được thu đồ đệ, không được thụ nghiệp (ý là truyền nghề), bằng không sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế.”

Ông nói xong ngoắc tay, khay bát quái đã làm chứng cho một lần huyết thệ trực tiếp bay vào trong lòng bàn tay ông. Kỷ Thiên Lý mỉm cười nhìn xung quanh, nói: “Huyết thệ là ta nói, Ma Long có quan hệ sư đồ với phái Phù Dao, cần mời Nghiêm chưởng môn thay mặt môn phái lập lời thề với ta. Nếu ngày sau ai vì tình riêng với Ma Long, sẽ khiến môn phái người đó suy vong khó dựng, đoạn tuyệt huyết mạch —— Chắc chắn chư vị không có ý kiến nhỉ?”

Mọi người có thành kiến cũng không dám nói, bị một chuỗi “Phản phệ gấp mười” với “Bị thiên lôi đánh” của ông đè ép.

Kỷ Thiên Lý bức một giọt máu từ đầu ngón tay ra, nhỏ vào trong khay kia, sau đó nâng khay lên, cái khay bay thẳng về phía cây ngô đồng lớn.

Mọi người đều nín thở, khay bát quái vây quanh câu ngô đồng rậm rạp một lúc lâu, bỗng nhiên bị một cánh tay bắt lấy, Nghiêm Tranh Minh ẩn trong tán cây vén cành ra, nhìn Kỷ Thiên Lý trên đài cao, nhỏ một giọt máu vào trong khay —— phái Phù Dao lập lời thề.

Đường Chẩn thấy khay bát quái bay về phía Hàn Uyên, đang định đưa tay cản: “Nghiêm chưởng môn vẫn nên suy nghĩ kỹ càng hơn…”

Nhưng lời y chưa dứt, khay bát quái đã tự vòng qua Hàn Uyên.

Phái Phù Dao lập lời thề trong nháy mắt, trên người Hàn Uyên có ký hiệu lập thề.

Hàn Uyên nhìn chằm chằm cái ký hiệu kia, cả người ngây dại.

Đây…

Cho tới nay, chưởng môn sư huynh chưa từng trục xuất gã khỏi sư môn, gã vẫn còn là người của Phù Dao!

Lúc này, Hàn Uyên không có căm phẫn vì bị ép buộc lập lời thề, gã ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tranh Minh trên tán cây, môi hơi rung rung, nói không ra lời.

Sắc mặt Đường Chẩn thay đổi —— Huyết thệ đã thành.

Trình Tiềm lại âm thầm thở dài, ngực trống rỗng trở nên kiên định lại.

Hàn Uyên vì thù riêng của bản thân, khiến nhân gian sinh linh đồ thán, muốn người khác xem như không là chuyện không thể nào, phạm phải tội tày trời, thì phải bỏ ra cái giá tày trời, không ai có thể bao che gã.

Bằng không đừng nói những chủ nợ thù hận này không bằng lòng, ngay cả đạo trời nhân quả cũng chẳng làm ngơ.

Có thể để cho gã sống chuộc tội, đã là giảm tội rất nhiều, cho dù nhốt ở núi Phù Dao hay để gã trấn thủ Nam Cương, đều là kết quả tốt nhất.

Lập trường núi Phù Dao và sơn trang Bạch Hổ đã định, những người khác về tình về lý nói chẳng được gì, đều tự tiến lên, tăng thêm nhân chứng trong khay huyết thệ.

Ánh trời chiều dần rơi, việc này coi như có kết quả.

Mọi người bắt đầu chuẩn bị rời đi, Kỷ Thiên Lý ném các đồ đệ sơn trang ở một bên, đi tới chỗ Trình Tiềm, quan sát một phen. Nói: “Đã lâu không gặp, tiến bộ thêm, có tiền đồ.”

Trình Tiềm: “Kỷ trang chủ.”

“Kỷ Thiên Lý” cười nói: “Ta không gọi là “Mấy ngàn dặm”, lần trước trêu ngươi thôi —— Không trách ta giam sư đệ ngươi chứ?”

Trang chủ sơn trang bạch hổ tên là Thượng Vạn Niên, ngoại trừ những người chẳng màng chuyện bên ngoài —— như Trình Tiềm chẳng hạn —— ai ai cũng biết. (Nick name với tên thật đều hài, mấy ngàn dặm, trên vạn năm =]])

Trình Tiềm hơi cúi đầu: “Nào dám.”

Vị Thượng trang chủ này nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Nước đục, dĩ nhiên có người muốn bắt cá, bần cùng, tự nhiên sinh đạo tặc*. Ta thấy trời sắp trở rồi, ngươi phải cẩn thận.”

(*): câu gốc là Đồ cùng chuỷ hiện (Đồ/ý đồ Cùng/nghèo Chuỷ/chuỷ thủ Hiện/hiện ra) – ý nói tình hình phát triển đến bước cuối mới lộ bản chất. Người Việt có câu tương đồng là cháy nhà ra mặt chuột, nhưng để hợp với lời văn của câu gốc mình mạn phép đổi sang thế. Ý nghĩa không đi xa quá.

Ông nói đến đây, cúi đầu nhìn chỗ ký hiệu huyết thệ trên tay mình dần biến mất, cười gian xảo nói: “Nhưng những lão gia hoả theo chúng ta không có quan hệ gì rồi.”

Trình Tiềm sửng sốt.

Thượng Vạn Niên lại thành điên điên khùng khùng quen thuộc, ông hừ như hát: “Sau khi ta chết, đâu bận tâm này nước lũ ngập trời.”

Nói xong, Thượng Vạn Niên bất ngờ tiến lên, hầu như va vào người Trình Tiềm, ông kéo vạt áo trước ngực Trình Tiềm, đôi mắt sâu không thấy đáy như hai miệng giếng đen ngòm, nhìn Trình Tiềm không chớp mắt.

Tiếp đó, một luồng thần thức chạy vào mi tâm Trình Tiềm.

Trình Tiềm nghe thần thức của ông uy nghiêm nói: “Trước kia Thính Càn Khôn bị người ngụy trang thành một khối linh ngọc, lưu lạc giang hồ, lẽ ra không ai biết được, ta cũng không biết vì sao nó lại rơi vào tay ngươi. Nếu là thiên mệnh… Hừm, đừng để cho bất kỳ kẻ nào biết Thính Càn Khôn trong tay ngươi, nhớ kỹ.”

Tư thế này của ông quá mức ám muội, một bàn tay chen vào, kéo Trình Tiềm lui ra, khẽ đẩy Thượng Vạn Niên.

Nghiêm Tranh Minh rụt tay lại, sửa sang lại tay áo tỉnh bơ, mặt không đổi sắc nói: “Trang chủ hay nhỉ, xin trang chủ tự trọng.”

Trình Tiềm: “...”

Nói cách khác, cái lỗ tai không giải thích được trên mu bàn tay hắn lại chính là “Thính Càn Khôn”, Trình Tiềm chau mày, quả thực hắn chưa nói với người khác. Nhưng ngày ấy có đề cập qua một lần với Đường Chẩn, không biết y có nghi ngờ gì không?

Bằng hữu Trình Tiềm không nhiều lắm, Đường Chẩn coi như một. Nếu hắn nghi ngờ bạn tốt trước giờ, cảm thấy trong ngực như bị đè nén một khối bùn vừa lạnh vừa dính, không thở nổi.

Trình Tiềm: “Trang chủ dừng chân...”

Hắn đang muốn hỏi “Thính Càn Khôn” là vật gì, Thượng Vạn Niên liền lui ra phía sau hai bước, đặt một ngón tay lên miệng, làm tư thế “Chớ có lên tiếng” với hắn.

Sau đó, lão già điên chỉ chỉ hai mắt mình, rồi chỉ vào lỗ tai mình, cuối cùng chỉ miệng mình, lắc đầu liên tục ba lần —— Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nói.

Xong việc ông cúi đầu xuống, trên mặt xuất hiện nụ cười không rõ ý, xoay người chắp tay, bước đi tới chỗ Hàn Uyên, nói: “Hàn tiểu hữu, ngươi có thể từ trên Thập Phương trận xuống. Hôm nay ta không mời mà tới, vậy ngươi cứ ở tạm núi Phù Dao, hai ngày sau khởi hành. Ngươi theo ta cùng xuống Thục Trung, quay về Nam Cương, này, đừng nghiêm mặt thế. Việc này là do ngươi dựng nên, bây giờ để ngươi thu dọn, là đạo lý hiển nhiên.”

Lông mày ở trên mặt Nghiêm Tranh Minh sắp bay xuống đất, buồn bực rủa thầm; “Khách không mời mà đến, ta đồng ý chưa?”

Tiếng Thượng Vạn Niên cười “Ha ha ha” từ xa truyền tới, vừa vặn trả lời câu này cho y.

Nghiêm Tranh Minh mặt mày nghiêm trọng, lườm Trình Tiềm tâm sự nặng nề và Thủy Khanh không tập trung, kéo cổ tay Trình Tiềm, nghiêm mặt nói: “Đi.”

Thủy Khanh không tim không phổi đuổi kịp, thoạt nhìn rất vui, vô cùng phấn khởi hỏi: “Đại sư huynh, vậy tứ sư huynh có thể về nhà sao?”

Nghiêm Tranh Minh mặc kệ nàng, thấp giọng hỏi Trình Tiềm: “Đường Chẩn có ý gì? Tiểu Tiềm, hắn đề cập với đệ chưa?”

Trình Tiềm cau mày, ngực khó chịu: “Y nói với đệ, muốn bảo vệ Hàn Uyên, giam giữ gã trên núi Phù Dao.”

Thủy Khanh: “Đó chẳng phải quá tốt ư?”

“Quá tốt khỉ, hắn làm gì có ý này,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Muội không nghe ra sao? Hắn còn có ý là “Nếu người này không thể ở lại núi Phù Dao, chắc chắn sẽ giết”.”

Tay Trình Tiềm xẹt qua vỏ kiếm Sương Nhẫn, không có bằng chứng xác thực, tra ra manh mối cuối cùng, hắn đều bằng lòng tha thứ tất cả những gì Đường Chẩn giấu diếm, không muốn nghi ngờ y bất cứ chuyện gì.

Quân tử chi giao tuy không quá thân mật, nhưng cần có lòng tin, thế mà lúc này hắn không thể không thừa nhận, đại sư huynh nói đúng.

Trình Tiềm nói: “Bọn họ muốn đi tìm Phệ Hồn đăng, đệ theo bọn họ đi một chuyến.”

Thủy Khanh: “Muội cũng đi!”

“Không được,” Nghiêm Tranh Minh bác bỏ, “Đệ vừa rời khỏi tầm mắt ta nhất định sẽ gặp chuyện.”

“Về phần muội ——” Y gườm Thuỷ Khanh, mắng không khách khí, “Theo làm ồn cái gì, ngậm mỏ chim của muội lại.”

Trình Tiềm định nói gì nữa, Nghiêm Tranh Minh đưa tay ngăn lại: “Đừng nói nữa, ngày mai ta tìm Thượng Vạn Niên kia nói chuyện chút, xem tình hình… Lão già kia thật sự là Tứ Thánh à, sao điên điên khùng khùng thế?”

Ở phương diện xoi mói khuyết điểm đối phương thì mắt đại sư huynh sáng như đuốc, luôn nắm được trọng điểm.

Đêm hôm đó, Trình Tiềm không ngủ, vất vả thoát khỏi Nghiêm Tranh Minh vướng víu, ở trong sân Thanh An cư yên tĩnh đả toạ nhập định.

Nhưng thế nào hắn cũng không tĩnh tâm được, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp phát sinh.

Đột nhiên, cửa viện Thanh An cư bị người đẩy ra, Trình Tiềm mở mắt, Lý Quân mặt mày nặng nề đứng ở cửa: “Đại sư huynh đâu?”

Trình Tiềm: “Sao vậy sư huynh?”

Lý Quân: “Thượng trang chủ sơn trang Bạch Hổ đã chết.”