Lục Hào

Quyển 4 - Chương 82




Đoàn người Phù Dao sở dĩ tản bộ qua đây, chính vì cảm nhận được trận pháp khổng lồ vùng Thái Âm, cố ý đến đây thăm dò nông sâu, ước lượng sơ sơ bên ngoài, Trình Tiềm hỏi: “Nhị sư huynh, sao rồi?”

Lý Quân chỉ nói mà không giải thích hết: “Khó, lần này Thiên Diễn Xử ra vốn gốc rồi.”

Nghiêm Tranh Minh: “Có phá trận được không, đệ nói thẳng đi.”

Lý Quân trong lòng sầu lo, mặc kệ y, chỉ động động ngón tay. Lúc này như có một cây côn gỗ vô hình theo gã chỉ huy mà vẽ trên mặt đất toàn bộ địa hình vùng Thái Âm.

“Phạm vi trận pháp ở vùng này, khu vực lớn như vậy, nếu bọn họ muốn vây khốn Hàn Uyên, khẳng định rất tốn công để thôi động trận pháp, hoặc là có cả biển người, còn không phải có linh vật thiên địa gì đấy.” Lý Quân nói, “Cái đầu không có khả năng, mặc dù phần lớn ma tu đầu óc ít bình tĩnh, nhưng không mù. Một đám người tụ chung một chỗ thôi động trận pháp, người có mắt đều biết làm sao phá trận.”

“Có hai phương pháp phá trận, một là khéo léo, hai là dùng sức mạnh. Cũng chính là tìm đến mắt trận, phá hỏng, bằng không trực tiếp dùng sức áp chế. Đệ thấy điệu bộ huy động nhiều người lần này của Thiên Diễn Xử, chỉ sợ đã chuẩn bị đầy đủ, dựa vào bạo lực để áp chế thì tính thực tiễn không cao.” Lý Quân thở dài, đưa tay xoá đi dấu vết trên đất, nói, “Có ai nhớ kỹ trận pháp do Hàn Uyên bày ở gần núi Phù Dao năm đó không? Đệ không rõ nữa, nhưng hình như đệ ấy có nghiên cứu đạo này, kiến thức không thua gì đệ. Nếu đệ ấy bị nhốt vào Trảm ma trận, chỉ sợ đã nghĩ ra phương pháp đến chỗ mắt trận, chưa chắc Thiên Diễn Xử không đề phòng.”

Trình Tiềm nói: “Nói nãy giờ, trận này huynh phá không được phải không?”

“… Cũng không phải.” Lý Quân do dự nói, “Chỉ là phương pháp kia dùng không hay —— hàn uyên đã thành Ma Long, trong tay ta vừa vặn có một cái Chân Long kỳ, nếu mấy người chúng ta…”

“Là ‘chúng ta’,” Nghiêm Tranh Minh sửa, “Với loại ngừng ở ngưỡng cửa nguyên thần như đệ thì làm chuyện gì.”

… Chưởng môn sư huynh đúng là tiện nhân.

“Mấy người! Được chưa!” Lý Quân bị đạp trúng chỗ nhược, giận dữ hét lên, “Nguyên thần có gì hơn người? Trảm ma trận là loại trận pháp được xưng là mượn khí thiên địa, mười người nguyên thần cũng không đủ đó! Huynh đắc ý cái gì!”

Thuỷ Khanh len lén thò tay chọc Trình Tiềm, Trình Tiềm đành không biết sợ giơ tay cắt đứt hai vị sư huynh đang nóng gà: “Được rồi, Ma Long với Chân Long kỳ có liên quan gì? Đại sư huynh, nếu huynh không biết, bớt tranh luận một tí.”

Nghiêm Tranh Minh xoay lại liếc Trình Tiềm, y lại nhịn không được vòng con ngươi trở về —— Không biết Trình Tiềm có uống nhầm thuốc gì, cuối cùng thay một thân áo choàng rách nát như giẻ lau đi. Mặc dù chỉ đổi một bộ áo màu mực chẳng có gì hay để nói, nửa tấc hoa văn cũng không có, rõ ràng là đồ rẻ bèo, nhưng Nghiêm Tranh Minh lại cảm thấy rất vừa mắt.

Người với áo dài trắng đen rõ ràng, hơn nữa một thanh Sương Nhẫn, khoé mắt đuôi lông mày Trình Tiềm tự dưng phủ lên vài phần khí tiêu điều bén nhọn, chỉ khi thỉnh thoảng cười mới mơ hồ là quân tử như ngọc.

Nghiêm Tranh Minh thực sự nhịn không được nhìn thêm mấy lần, hận không thể ghi tạc trong đầu toàn bộ sợi vải vụn bay quanh người Trình Tiềm, sau đó tỉnh rụi dời ánh mắt, nét mặt vẫn duy trì vẻ đoan trang chính nhân quân tử, trong lòng mấy bận vò đầu bứt tai mà trở về chỗ cũ, nhất tâm nhị dụng nghe Lý Quân nói chuyện đứng đắn.

“Trong Chân Long kỳ có Long cốt và Long hồn,” Lý Quân nói, “Ma Long Hàn Uyên không phải đang thiếu long cốt sao, với tu vi đệ ấy, nếu thật có thể mượn Chân Long kỳ, đạt được lực thần long thượng cổ, chắc chắn có sức liều mạng với Trảm ma trận, nhưng…”

Nói đến đây, mọi người đều hiểu.

Muốn chặn người từ trong tay Thiên Diễn Xử là một chuyện, dẫu sao Hàn Uyên sát nghiệt sâu nặng, tội ác tày trời, dùng Chân Long cốt nối giáo cho giặc là một chuyện khác.

Cho dù không có Trừ ma ấn quản lý, việc này cũng là trăm triệu không thể làm.

“Việc này không cần nhắc lại,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Lý Quân, cất Chân Long kỳ của đệ đi, không cho phép lấy ra nữa —— Nếu đã xem xong Trảm ma trận, tiện đường chúng ta về núi Phù Dao xem một chút đi.”

Xoay người lại, Nghiêm Tranh Minh thoáng nhìn ve áo lộn xộn của Trình Tiềm, đưa tay sửa sang lại cổ áo hắn.

Chân Trình Tiềm đang bước tới lúc này cứng ở không trung, bất giác nín thở.

Nghiêm Tranh Minh ngẩng đầu đụng phải ánh mắt sâu thẳm hơn bình thường của hắn, lúc này mới phát hiện động tác của mình quá thân mật, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi, muốn che càng lộ rụt tay về, vội ho một tiếng: “Không thấy hai vạt không cân xứng sao? Nhiều ít gì đệ cũng phải chú ý ăn mặc chứ.”

Trình Tiềm lặng lẽ không nói, cảm giác ở phương diện này, cả đời hắn đều không đạt được yêu cầu của đại sư huynh.

Dọc theo đoạn đường ngắn ngủi này, Nghiêm Tranh Minh cứ lúng túng, Trình Tiềm thì im lặng tự kiểm điểm, mà Lý Quân thảm thương bị chưởng môn sỉ nhục thấy kích thích, hoàn toàn biến thành một tên lắm mồm thao thao bất tuyệt, một đường ba hoa hướng dẫn sư điệt Niên Đại Đại mới nhập môn các loại phong cảnh không đáng tin núi Phù Dao. Nội dung thật thì ít, mục đích chủ yếu là để khoe khoang.

Lý Quân với thần công mồm mép, om sòm thành công khiến Thuỷ Khanh và Trình Tiềm bỏ chạy nhanh như điện tới núi Phù Dao cũ.

Vốn Thuỷ Khanh đang bay dẫn đầu, không hề báo trước mà hoá thành hình người trên không trung, mặt lộ vẻ không vui cúi đầu nhìn rừng núi: “Sư huynh, sao muội nhìn thấy dưới chân núi có ma khí đen như mực?”

Trình Tiềm sửng sốt, hắc phong cuốn bên người nàng: “Là Hàn Uyên sao?”

Dưới chân núi là rừng cây và mây mù trải rộng, nhìn không rõ, Thủy Khanh lắc lắc đầu nói: “Hình như không phải, huyết khí không nồng thế, nhưng rất bẩn, hơn nữa…”

Lời nàng chưa dứt, Trình Tiềm đã thả người xuống.

Khí ma tu cũng được, thanh khí tu sĩ bình thường cũng tốt, nếu không tận lực ẩn dấu, đều là càng mạnh càng dễ thấy. Ma khí của ma tu này ở trên trời có thể thấy, thực lực đã tương đối đáng sợ. Trình Tiềm không nói tiếng nào đã trực tiếp xuống, có thể nói lỗ mãng.

Đại khái núi Phù Dao vĩnh viễn là vảy ngược của hắn.

Thuỷ Khanh vội la lên: “Ôi, tiểu sư huynh đợi đã…”

Nàng định đuổi theo, đột nhiên bị một cánh tay kéo lấy, Nghiêm Tranh Minh kéo nàng ra sau, căn dặn: “Đừng đi cùng, tránh ra một chút.”

Thuỷ Khanh phản ứng chậm, thân hình Nghiêm Tranh Minh loé lên rồi không thấy.

Tuy Trình Tiềm rất tức giận nhưng chưa đến mức manh động. Lúc hắn đáp xuống đất đã thu liễm hoàn toàn khí tức của mình, như một cơn gió thoảng qua khoảng trống đại thụ, rồi như phiến lá nhẹ nhàng lướt đến chỗ cành lá rậm rạp.

Chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền nhíu mày. Nơi đó có hai nam một nữ, trang phục nữ nhân vô cùng quỷ dị, nếu không có yêu khí nhất định như một yêu tu. Trên đầu nàng cắm một đoá hoa bìm bịp to lớn hướng lên trời, y quan không ngay ngắn, toàn bộ những chỗ nên mặc y phục đều được cánh hoa che chắn, tay chân để trần lộ ra từ mấy cánh hoa lớn, vòng tay lắc chân đều làm bằng dây leo.

Trong hai nam nhân, một người đang bày binh bố trận trên mặt đất, người kia chẳng biết từ đâu lấy ra bộ bàn ghế nhỏ, an nhàn ngồi cạnh uống trà.

Hoa Nữ nũng nịu cười nói: “Muội với Tiêu Tương Quân đều không rành trận pháp, lúc này phải làm phiền Lô đại ca.”

Người bày binh bố trận nghe xong, vội vàng nịnh nọt: “Nào dám, vãn bối cũng là đi nhờ Thuận phong xa của hai vị tiền bối, làm các tiền bối phải đón thêm đồ vật chướng mắt. Một ngày kia Tiêu Tương Quân vấn đỉnh Bắc Minh, nếu còn có thể cho vãn bối đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ, ta đây chết cũng không tiếc.”

Tiêu Tương Quân uống trà ngoài cười nhưng trong không cười mà gãi gãi khoé miệng: “Ngươi biết là tốt rồi.”

Người bày binh bố trận khúm núm cúi đầu, Hoa Nữ cười khanh khách: “Lô đại ca miệng thật là ngọt —— mọi người nói núi Phù Dao này là tà môn kỳ quái gì, rõ ràng là một môn phái thanh tu, lại xuất ra đại ma. Có lời đồn nói Bắc Minh quân đời trước cũng xuất thân nơi này, không biết thật không.”

Tiêu Tương Quân cười lạnh nói: “Chuyện đời trước ta không rõ lắm, chỉ là họ Hàn có năng lực gì, thế mà cũng có thể tu ra thân Ma Long, tự cho mình là vạn ma chi tông? Nếu nói nơi này không có bí bảo, ta không tin.”

Hoa Nữ lắc lư eo đi ra phía trước, nghiêng người ngồi trên đùi Tiêu Tương Quân, cánh tay dài duỗi ra, mập mờ quấn lấy cổ đối phương, thấp giọng: “Đợi chúng ta dùng trận pháp gã họ Hàn phá vỡ phong ấn núi Phù Dao, đào ra bí mật thành Ma Long của gã, thừa dịp ở đây toạ sơn quan hổ đấu. Cho gã với đám chó săn Thiên Diễn Xử lưỡng bại câu thương, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi… Đến lúc đó người hiệu lệnh thiên hạ, uy phong biết bao, đừng quên muội giúp sức nha.”

Lúc này, từ trên cao Trình Tiềm đã nhận ra, trận pháp trong tay người bày binh bố trận chính là mô phỏng theo trận kia của Hàn Uyên năm đó. Mặc dù lí trí hắn biết nếu không mở phong sơn ấn, không gì có thể mở được núi Phù Dao, lòng vẫn giận dữ không kềm được.

Một cánh tay đột ngột nắm vai hắn từ sau, dự định ngăn hắn hành động thiếu suy nghĩ.

Trình Tiềm nhắm mắt, dùng thần thức truyền âm nói: “Ba người này định đục nước béo cò khi Thiên Diễn Xử đấu với Ma Long. Đệ thấy tu vi bọn họ không tệ, không thể coi thường, đến lúc đó nếu như đem tới biến cố gì thì không hay.”

Nghiêm Tranh Minh nghe hắn giải thích xong, yên lặng một lát, trả lời: “Giết đi.”

Nói xong, cả người Nghiêm Tranh Minh hoá thành một đạo tàn ảnh, như kiếm ra khỏi vỏ, nhằm phía Tiêu Tương Quân có vẻ lợi hại nhất.

Tiêu Tương Quân phẫn nộ quát: “Kẻ nào!”

Nghiêm Tranh Minh: “Kẻ muốn mạng của ngươi.”

Trong khi nói chuyện, hai người đã đánh trực diện, Tiêu Tương Quân há mồm phun một cái, từ không trung sinh ra ba tấm lá chắn dầy một thước. Đủ loại hắc khí chẳng lành từ sâu kín bốc lên, ma tu mới bố trí trận thế được một nửa lộ vẻ sợ hãi, vội vàng tránh qua một bên.

Tiêu Tương Quân lướt ra sau tấm chắn, chưa kịp thở một hơi, đã nghe tiếng vang thật lớn. Ba tấm chắn bị một kiếm đánh nát, cũng không nhìn ra kiếm trong tay kiếm tu kia là loại gì, thân kiếm biến mất trong kiếm khí không thể miêu tả. Vừa nhìn không hề sắc bén, tới khi đến gần trước mắt mới cảm giác được uy thế rợn cả tóc gáy.

Tiêu Tương Quân kinh hãi, mở ra song chưởng, hai tay áo bị hai luồng đen sì gồ lên. Nhất thời, cả người Tiêu Tương Quân đều trở nên dữ tợn, quanh người gã cuốn theo hắc khí, khàn giọng nói: “Ta thấy ngươi chán sống rồi, tiễn ngươi một hơi tử khí, đi gặp hồng hoang đạo tổ!”

Hắc ảnh vừa chạm vào cây cỏ côn trùng đều chết hết, chớp mắt hoá thành cành khô sương trắng tại chỗ —— Hẳn là tử khí dâng lên từ lòng bàn tay gã!

Tiêu Tương Quân khoát tay, tử khí hai bên ập tới Nghiêm Tranh Minh, đụng phải vòng chân nguyên hộ thể bên ngoài của y.

Tốc độ chân nguyên hộ thể bị tử khí thôn phệ có thể nhìn bằng mắt thường, sau khi biến thành tử khí lại dung nhập vào khí đen. Chân nguyên Nghiêm Tranh Minh thâm hậu, tử khí thôn phệ vài hớp càng trở nên lớn mạnh.

Lúc này, không trung truyền đến âm thanh của Lý Quân: “Đó là đại pháp nghịch chuyển âm dương, chân nguyên với sinh khí đều bị nó thôn phệ hết, chỉ có kiếm không phá —— ”

Tiếng gã vừa dừng, hơn mười nguyên thần kiếm như mưa đẩy ra ngoài. Kiếm khí như nộ phong quyển triều, trùng trùng điệp điệp quét ngang. Đến lúc này, Tiêu Tương Quân mới nhìn rõ kiếm trong tay y —— đúng là một thanh mộc kiếm không bén nhọn!

Đồng tử mắt Tiêu Tương Quân co lại, Nghiêm Tranh Minh bỗng rút chân nguyên hộ thể về, tử khí còn chưa kịp tới gần, bị kiếm ảnh trên không xé rách. Kiếm thế nguyên thần kiếm không giảm, phát ra tiếng kêu ong ong, trực tiếp nhắm hướng Tiêu Tương Quân.

Tiêu Tương Quân bị một kiếm xuyên qua, Lý Quân lại nói: “Cẩn thận!”

Sau một khắc, “Tiêu Tương Quân” hoá thành một bộ xương khô tại chỗ, một đôi mắt tối om nhìn chằm chằm Nghiêm Tranh Minh —— là một thế thân.

Xung quanh vô số Tiêu Tương Quân ẩn hiện, vô số lần bị nguyên thần kiếm xuyên thủng. Nhưng chỉ chốc lát, Nghiêm Tranh Minh đã bị bộ xương khô bao vây, hai bên giằng co.

Lại nói Hoa Nữ, ả phản ứng rất nhanh, kiếm khí Nghiêm Tranh Minh vừa xuất, ả nhanh chóng đẩy Tiêu Tương Quân ra phía trước, thả mình rút lui thật xa, mi tâm thêu cánh hoa nhíu lại: “Kiếm tu?”

Xét theo một mức độ nào đó, ma tu sợ kiếm tu nhất. Loại người này trời sinh mang theo sát khí, ngoại trừ tâm ma bên trong có thể nói là bách độc bất xâm. Hoa Nữ thấy chuyện không ổn, định chạy. Đúng lúc này, một đạo kiếm ý lạnh lùng bao vây ả bên trong, có người ở sau lưng ả nói: “Chạy đi đâu?”

Hoa Nữ quay lại, mặt mày đầu tiên là cả kinh, sau đó mỉm cười, gương mặt tựa như một đoá hoa nở rộ, ả khẽ che miệng, cười nói: “Tiểu ca từ đâu tới, thật tuấn tú.”

Ả vừa mở miệng đã mang theo mị âm, dù tu vi đối phương cao hơn ả, không thể mê hoặc thần trí đối phương, cũng đủ làm cho hoảng hốt một chút. Lý Quân trên không trung thấy, muốn nhắc nhở, chưa kịp há mồm, một kiếm Trình Tiềm đã đánh tới.

Lý Quân choáng một lát, bật cười: “Tiểu Tiềm này —— Thủy Khanh, tiểu sư huynh của muội tốt nhất là điểm này. Tâm chí kiên định, vĩnh viễn không bị mỹ sắc bên ngoài mị hoặc, muội học chút đi.”

Thủy Khanh buồn bực quét mắt nhìn gã: “Học cái gì? Muội cũng đâu bị mỹ sắc mê hoặc, muội chính là mỹ sắc.”

Lý Quân cực kỳ buồn rầu: “Ông trời ơi, muội cũng muốn trang điểm mặt à, sư muội.”

Gã không đợi Thủy Khanh bùng nổ, tiện đà nói: “Tiểu Tiềm, nhớ bế khí, nữ nhân này có hoa đào trên mặt, vừa nhìn đã biết tu qua “Tri xuân tâm pháp”, có nhiều thủ đoạn độc khí với phấn hoa.”

Một câu ngắn ngủi của Lý Quân, kiếm khí Trình Tiềm đã kết thành một màn băng sương, đào mận xuân phong gì đó đều đông lại thành băng. Kiếm chiêu Phù Dao mộc kiếm trong tay hắn so với Hải Triều kiếm còn cay nghiệt diệt hoa hơn, động thủ hai ba chiêu, đã chặt rớt một cánh tay hồng phấn xương khô.

Hoa Nữ hét thảm một tiếng, đáng tiếc cho dù là Tiêu Tương Quân bị Nghiêm Tranh Minh đánh cho chỉ biết tránh, hay là gã bày trận căn bản không dám lộ diện đều không để ý ả —— trong lúc này bọn họ còn nhận không ra chim rừng, chút gió thổi cỏ lay liền trở mặt không biết đối phương.

Vết thương của ả nhanh chóng lan tràn sương, Lý Quân nói Trình Tiềm nghe hết, để không cho ả có cơ hội toả ra thủ đoạn loạn thất bát tao nào. Hắn dự định dứt khoát đóng băng người lại, một kiếm giải quyết.

Hoa Nữ đã sớm không còn giả dối làm màu như vừa rồi, nguy hiểm mà tránh thoát mấy kiếm, hung tợn nhìn chằm chằm Trình Tiềm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Đột nhiên ả thét một tiếng chói tai không giống người, cánh tay không bị gì bên kia đột nhiên tách ra khỏi người ả, máu me phun mấy trượng, hai đoá hoa nở rộ trên bờ vai trống rỗng bỗng khép lại, rơi từ trên người ả xuống, rơi xuống đất thành một ruộng hoa.

Ruộng hoa nhanh chóng hấp thu sạch sẽ phần tàn chi lẫn vết máu của ả, sau đó phun ra một luồng sương mù dày đặc.

Niên Đại Đại trên không muốn nhìn thử, bị Lý Quân lôi trở lại.

“Cẩn thận,” Lý Quân nói, “Sư phụ con thấy, chưa hẳn con đã thấy. Cô gái này có lẽ muốn liều mạng, đó là máu thịt ký chủ nuôi lớn ruộng hoa, đừng nói hít một hơi, nhìn lâu cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh hoa điền…”

Niên Đại Đại: “Hả? Vậy sư phụ con làm sao giờ?”

Lý Quân: “Đây cũng nằm trong tay đệ ấy. Thân đệ ấy là Tụ Linh ngọc, những thứ này ảnh hưởng có hạn với y.”

Tiếng nói vừa dừng, hoa trong ruộng hoa chuyển không báo trước, một trận băng tuyết từ trên trời giáng xuống, phấn hoa rơi sạch. Một thân màu mực Trình Tiềm thản nhiên hiện thân, trên vai vương một đoá hoa đào kiều diễm đến quỷ dị.

Hoa Nữ gần như sắp biến thành người côn đổi vẻ mặt mấy lần, sau cùng ánh mắt rơi vào hoa đào trên đầu vai hắn, ả đột nhiên ngửa tới ngửa lui cười ha hả: “Ha ha, ngươi đã không còn thân thể phàm thai, lại vẫn động đào hoa kiếp sao? Các ngươi những thứ tu sĩ chính đạo giả đoan trang…”

Lời vừa nói ra, thành công kinh động được vài người xung quanh.

Ả nói còn chưa dứt, một kiếm Trình Tiềm đã chặn ngang, đúng lúc này, hướng núi Thái Âm xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, tiếng gió thổi hỗn loạn, tiếng chim muôn kêu, tiếng ngựa hí, tiếng dã thú gầm gừ, tiếng nước lũ lao nhanh… Rót vào tai, kinh thiên động địa.

Sắc mặt Lý Quân thay đổi: “Đại sư huynh, tốc chiến tốc thắng, Trảm ma trận khởi động!”

Nghiêm Tranh Minh chưa trả lời, tên ma tu bày trận vẫn trốn trong góc đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị: “Tốc chiến tốc thắng?”

Chỉ thấy gã hất tay, trận pháp trên mặt đất biến hoá nghiêng trời lệch đất, đảo mắt đã hoàn toàn thay đổi. Tiêu Tương Quân bị một kiếm của Nghiêm Tranh Minh móc đến trước ngực, chật vật rơi trên mặt đất, vừa sợ vừa giận nói: “Lô Thu Bình, ngươi làm cái gì?!”

Lô Thu Bình bày trận đã tính toán đến mắt trận: “Trận pháp ‘Thính Sơn trận’ vô dụng của tên Hàn Uyên, các ngươi còn vọng tưởng bằng vào trận kia vào núi Phù Dao? Quả là buồn cười, giao ra địa vị Tiêu Tương Quân của ngươi ra, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau…”*

(*): Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại, cũng có nghĩa không nên chỉ lo cái lợi trước mắt mà quên hậu hoạ.

Ba ma tu thế mà ngay giờ phút quan trọng xảy ra chó tranh mồi!

Tất cả mọi người bởi vì Trảm ma trận khởi động sớm mà hỗn loạn không ngừng, chỉ có uy thế một kiếm Trình Tiềm không giảm, hắn mắt điếc tai ngơ mà chém nữ ma tu kia thành hai khúc.

Hoa Nữ bị chém eo thành hai nửa, thân trên nằm rạp ba thước trên mặt đất, máu chảy ào ào, cánh hoa trên mặt điêu linh, chẳng mấy chốc mặt ả như giấy vàng, nếp nhăn bộc phát, đôi mí mắt cụp xuống che đi oán độc ngập tràn trong mắt, nàng mở miệng nói: “Ta tặng ngươi một luồng đào hoa chướng —— ”

Nói xong, cả người Hoa Nữ tại chỗ nổ tung huyết nhục văng tung toé, từ khi ả mở miệng, Trình Tiềm vẫn đề phòng, lúc này Sương Nhẫn trong tay ngăn ở trước người kết thành một tấm lưới lạnh lẽo. Máu Hoa Nữ văng trúng mũi kiếm Sương Nhẫn, miệt mài nở ra hoa đào, trong nháy mắt bị hung kiếm Không chết tử tế được đông thành hoa tàn lá héo không có ngoại lệ.

Hắn vừa đỡ vừa cản như vậy, vừa khéo lại vụng, một luồng đào hoa chướng do Hoa Nữ tự bạo vừa vặn đổ hết sang một bên, thẳng vào trong trận pháp của Lô Thu Bình.

Lô Thu Bình bất ngờ không kịp đề phòng, kêu thảm một tiếng, bỗng lấy tay che mặt. Trận pháp bốc lên khói đỏ cao ba trượng, vây quanh người gã bên trong, đảo mắt đã hoá thành một pho tượng xương khô phấn hồng.

Biến cố ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Sau đó, dị biến xuất hiện. Một luồng sát khí màu trắng trên mặt đất từ núi Thái Âm bay ào tới, Trảm ma trận thế nhưng hung hãn khuếch trương ra ngoài hơn năm mươi dặm, đưa tất cả mọi người vào trong phạm vi trận pháp.

Sát khí xông vào trận pháp ma tu bị đào hoa chướng ô nhiễm, bạch quang, ma khí với hương khói màu đỏ hoà trộn vào một chỗ, phóng lên cao.

Đây chắc là một trận pháp phức tạp nhất trên đời.