Lục Hào

Quyển 4 - Chương 78




Trình Tiềm là loại người cả ngày lẫn đêm, từng giây từng phút cũng không dám buông lỏng. Chẳng biết bao nhiêu năm không có nằm xuống ngủ một giấc, còn nằm mơ một giấc mơ dài. Mơ thấy mình không phải là tu sĩ che mây làm mưa, hay bị thiên lôi đánh, chỉ là một thư sinh nghèo túng xuất thân bần hàn. Giấy Tuyên Thành bị ướt hắn cũng không nỡ vứt, bày ra ngoài phơi khô, liếm ngòi bút khô khốc, rơi rớt lại vết mực mang theo vị nghèo khổ, có phần an nhàn quẫn bách.

Đúng rồi, hắn còn phải có một thê tử trang phục mộc mạc, suốt ngày không lải nhải hắn ném đồ bừa bộn, chính là ghét bỏ hắn không thường thay y phục, người nọ không kiểu không dáng tựa cạnh cửa, vừa đưa cho hắn ly trà vừa quở trách: “Trà này trong đến nghèo nàn.”

Trình Tiềm cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không xứng với mẫu đàn bà chanh chua đứng tựa cửa như ngươi?”

“Đàn bà chanh chua?” Người nọ khẽ cười một tiếng, “Sao ngươi không nhìn thử ta là ai?”

Trình Tiềm hoảng hốt ngẩng đầu, bạch y công tử ất ơ đập vào mắt hắn, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, một đôi mắt hoa đào chất chứa mê hoặc không nói ra được.

Tim Trình Tiềm đập mạnh một cái, chợt tỉnh lại, cả người mất phương hướng.

Hắn mở mắt ngây người một lát, thấy ánh trăng ngoài cửa sổ vằng vặc, sao trời diệu vợi, trong phòng có hàn ý như sương thu, trên người không biết từ lúc nào được người đắp tấm thảm mỏng, nhất thời hắn có ảo giác chính mình rơi xuống phàm trần sâu nặng.

Nghiêm Tranh Minh đưa lưng về phía hắn, lười biếng ngồi ở cửa, cầm trong tay một mảnh lá trúc thổi một tiểu khúc, rất có tính nhiễu dân.

Trình Tiềm mê man mơ hồ đủ một nén nhang, bị tiếng kèn lá có một không hai của đại sư huynh thổi đến thần hồn điên đảo, gần như muốn cầm lư hương xông tới đập ngay ót y, rung động trong mộng không sót lại chút gì. Hắn không chịu nổi đành ho một tiếng, nói: “Có thể về chỗ bên kia của huynh thổi không?”

Tiếng kèn lá điên cuồng của Nghiêm Tranh Minh im bặt, y không xoay người, chỉ dùng giọng bình tĩnh nói: “Ta ở đây thổi ba ngày, côn trùng trong rừng trúc sợ đến mức dẫn cả nhà chạy sạch, chỉ mỗi đệ mắt điếc tai ngơ…”

Nói xong, y xoay người lại, mặt trầm như nước, một đôi mắt sâu như khảm cả bóng đêm, thanh âm đè nén giận dữ: “Đừng nói tu sĩ nguyên thần, người phàm cũng không ngủ như chết vậy, trong mộc kiếm đến cùng có gì cổ quái?”

Trình Tiềm mặt không đổi sắc nói: “Bên trong có kiếm ý.”

Khéo mắt Nghiêm Tranh Minh nhướn lên: “Bớt nói nhảm, đệ cho là ta dò không ra? Trong mộc kiếm rõ ràng có thần thức!”

Người Trình Tiềm đã tỉnh lại, tinh thần còn mỏi mệt, vừa nghe xong lời này, nhất thời bị doạ cho tỉnh.

Trong kiếm ý mộc kiếm có chứa một phần nguyên thần hắn, lẽ nào bị phát hiện? Nhưng mấy ngày nay hắn toàn mê man, thần thức sẽ không tuỳ tiện động, đại sư huynh nhạy cảm đến thế?

Hắn nhìn chằm chằm Nghiêm Tranh Minh một lát, chẳng biết đối phương có đang gạt hắn không. Vì vậy thản nhiên nhíu mày, nói: “Mộc kiếm đương nhiên là có thần thức, kiếm ý Phù Dao mộc kiếm vốn như vật sống.”

Lúc này Trình Tiềm che đậy được rồi, quả thực Nghiêm Tranh Minh đang gạt hắn.

Rất nhanh, Nghiêm Tranh Minh liền ý thức được, nửa câu chân tướng y cũng không cạy ra được từ Trình Tiềm, tức giận xoay người ấn vai Trình Tiềm, đưa tay giữ cằm hắn —— Đôi môi Trình Tiềm trắng bệch, mê man ba ngày mà mặt vẫn mệt mỏi, đây rõ ràng là bị nội thương.

Nghiêm Tranh Minh cười lạnh nói: “Đệ không nói, lẽ nào ta sẽ không tự tìm hiểu?”

Lời y vừa dừng, Trình Tiềm liền cảm giác một đạo chân nguyên theo đại huyệt trên vai xông vào kinh mạch toàn thân. Nguyên thần hắn bị hao tổn, chân nguyên toàn thân đều tự động tụ tập trong nội phủ chữa thương, bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không lực chống đỡ.

Đạo chân nguyên tiến quân thần tốc, Trình Tiềm bỗng nhanh trí, khẽ rên một tiếng, sau đó làm bộ đau đớn khom người xuống… Thực sự cả đời này hắn chưa từng nhanh trí như vậy.

Người như Trình Tiềm, dù cho trời sập đất lở, hắn cũng không chớp mắt, từ nhỏ có đánh rớt răng cũng hung hăng nuốt máu. Bởi vậy thỉnh thoảng biểu hiện ra chút đau đớn, liền vô cùng có sức thuyết phục. Tuy biểu diễn hơi cứng ngắc, rất nhiều chỗ không thích hợp, nhưng Nghiêm Tranh Minh chịu không nổi tự mình doạ mình.

Nghiêm chưởng môn đã quên mình đang nghiêm hình bức cung, sợ đến mặt mũi bất thường, lập tức tản tia chân nguyên kia đi, ngồi bên tháp ôm vai Trình Tiềm kéo qua, nói năng lộn xộn: “Sao rồi? Ta ra tay nặng à? Cái kia… Ta…”

Trình Tiềm vô tình phát hiện ra chiêu mới để đối phó đại sư huynh, cảm thấy hiệu quả hơn cả mong đợi. Nhìn thế này, tuy khổ nhục kế không tiện sử dụng thường xuyên, nhưng thời khắc mấu chốt đem ra hù người cũng rất hữu dụng. Nên hắn dứt khoát nhíu chặt lông mày, lắc đầu không nói tiếng nào.

Nghiêm Tranh Minh đứng lên: “Ta lấy cho đệ chén nước.”

Trình Tiềm hé mắt, chớp đúng thời cơ, ém giọng trong cuống họng, nửa giấu diếm nói: “Thật ra đệ đi cốc Vong Ưu, gặp được một tia tàn hồn của sư phụ ở đó.”

Nghiêm Tranh Minh ngẩn ra.

“Phương pháp dùng mộc kiếm mang theo kiếm ý là sư phụ nói cho đệ biết.” Trình Tiềm chối hết trách nhiệm thuận miệng đẩy hết mọi chuyện đi. Dù sao sư phụ chết không đối chứng, “Cũng không phải đệ tự quyết định.”

Nghiêm Tranh Minh sắp áy náy đến chết chìm, không dám nhìn mặt Trình Tiềm, bây giờ cho dù sư đệ nói mặt trăng hình vuông, y cũng dối lòng mà tin sái cổ.

Uy nghiêm chưởng môn sắp bị viện tử trong tiểu Thanh An cư quét sạch sẽ.

Trình Tiềm thấy mình nói vài ba câu đã đuổi được đại sư huynh, thở phào nhẹ nhõm, từ lúc chào đời đến nay từng chút từng chút tuỳ cơ ứng biến mình gom góp đã dùng hết trong một lần.

Nghiêm Tranh Minh dùng lụa trắng lau sạch chén trà trên bàn, mới chịu rót nước vào, Tiềm nhìn khuôn mặt nghiêng của y, bỗng giật mình.

Những mảnh nhỏ nguyên thần và thần thức của mình trong lúc đó… Có liên hệ gì không?

Lần này tâm ý hắn khẽ động, thần thức đột nhiên kết nói với một đoạn ý thức kỳ dị. Trình Tiềm thấy hoa mắt, cả người như tách làm hai, một người ở trên tiểu tháp không nhúc nhích, một người lượn lờ trong Phù Dao mộc kiếm, xuyên qua kiếm phong công chính bình hoà, thấy rõ cách đó không xa lượn lờ một tia hắc khí lờ mờ…

Cái chén trong tay Nghiêm Tranh Minh rơi xuống đất, cảm giác của tu sĩ rất nhạy bén, người khác nhìn y nhiều một chút cũng nhận ra được, đừng nói tới nội phủ bị thần thức nhìn trộm, nhất thời y chưa biết từ nơi nào phát ra.

Trình Tiềm lập tức nhận thấy mình đắc ý vênh váo, vội vàng cắt đứt liên hệ quỷ dị này, trưng ra biểu tình như không có chuyện gì xảy ra.

Nghiêm Tranh Minh nhíu nhíu mày, phất tay thu dọn mảnh vỡ trên đất, nghi ngờ kiểm tra khắp nơi một phen, không phát hiện cái gì khả nghi, tự cho là mình căng thẳng quá nên xuất hiện ảo giác.

Y rót cho Trình Tiềm chén nước khác, đặt cạnh tiểu tháp, suy nghĩ một lát vẫn quyết định nhiều lời: “Đừng để người khác lo.”

Trình Tiềm ngẩng đầu nhìn y, lòng tính toán từ bao giờ y không chịu nói rõ lai lịch tâm ma trong lòng, Nghiêm Tranh Minh vừa chạm phải ánh mắt hắn, cổ họng bỗng dưng căng thẳng, tâm trạng rối bời.

Y vội vã ho một tiếng, giấu đầu hở đuôi nói: “Riêng đệ không để ta bớt lo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì… Ta làm sao ăn nói với sư phụ dưới cửu tuyền?”

Trình Tiềm thầm nghĩ: “Đệ phải cần tới huynh ăn nói?”

Trong lòng hắn không khỏi có chút mất hứng, thế nhưng chưa kịp phát tác, chợt nghe thấy Nghiêm Tranh Minh nhẹ nhàng thở dài, Trình Tiềm lặng lẽ nuốt lời trở vào.

Nghiêm Tranh Minh để một tay sau lưng, mấy ngón tay luân phiên chạm ngón cái một lần, cảm giác lúng túng chưa gạt đi được. Y cảm thấy mình và Trình Tiềm không nên xa lạ thế này, nhưng nếu để y không thẹn với lương tâm mà kề kề, đụng đụng, y thật sự làm không được. Đành phải ho khan một tiếng, nói: “Điều tức cho tốt, ta hộ pháp cho đệ.”

Nói xong, y ngồi xuống cạnh cửa, mất hồn mất vía cầm lên phiến lá lúc nãy vứt trên mặt đất, quên luôn bẩn, định đưa lên mép —— Có điều dù cho y đã quên sạch sẽ, Trình Tiềm lại không quên được “Tiên âm” của y, nghe thêm vài lần chắc tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết, vội vã kháng nghị: “Đừng thổi ở cửa phòng đệ!”

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Trên phiến lá có một con sâu màu đen chậm rãi bò qua.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Nghiêm Tranh Minh sửng sốt, ngẩng đầu thấy Đường Chẩn xách một cái bình nhỏ đi qua đây.

“Đường huynh.” Nghiêm Tranh Minh ném phiến lá, đứng lên.

“Trình tiểu hữu tỉnh rồi?” Đường Chẩn nói, đưa bình sứ tới, “Thân thể này của ta chống đỡ không được lâu, ngày mai phải cáo từ. Mấy hôm nay nhờ được giúp đỡ, Đường mỗ vô cùng cảm kích. Bình đan dược này trị nội thương rất tốt, để lại cho tiểu hữu dùng.”

Nghiêm Tranh Minh vội vàng nói tạ ơn, Đường Chẩn không nói thêm nhiều, nhìn Trình Tiềm trong phòng, không mặn không nhạt gật đầu, rồi xoay người đi.

Lục Lang ở đầu rừng trúc đốt đèn đợi, Đường Chẩn nhận đèn trong tay nó, thở dài: “Phái Phù Dao… Ngoại trừ đại năng và đại ma, còn có tình cảm.”

Lục Lang lặng lẽ không nói, Đường Chẩn cúi đầu nở nụ cười, hất ống tay áo để ra sau lưng, nói: “Nhưng cũng đúng, tu hành quá đơn điệu, nếu không động tình, để bọn họ làm gì?”

Sau đó, y cúi đầu ho khan hai tiếng, Lục Lang nhắc nhở: “Đường tiền bối, tử khí trên mặt người càng nặng.”

“À,” Đường Chẩn lau khoé miệng, “Loại người như ngươi với ta sẽ không si tâm không dứt với ai, tự mình sống cũng không tệ —— ta nghe nói Niên tiểu đạo hữu muốn ở lại xin Nghiêm chưởng môn thu nhận vào phái Phù Dao, ngươi không có ý này sao? Nếu ta không bế quan chính là du lịch rồi chuẩn bị bế quan tiếp, sợ rằng không đủ sức chỉ điểm công pháp gì cho ngươi.”

Mặt Lục Lang không có da mặt, tự nhiên cũng sẽ không có biểu tình, là trời sinh không tỏ hỉ nộ, bình tĩnh trả lời: “Con theo Đường tiền bối.”

Đường Chẩn xua tay, không nói thêm nữa, có Lục Lang theo cũng được, không theo cũng được, với y mà nói đều không khác biệt gì. Y là một con phù du giữa thiên địa, theo dòng nước trôi đi vô định. Trong khi nói chuyện, hành tung hai người mờ ảo, đảo mắt đã ra ngoài phạm vi sơn trang Phù Dao, mấy cái lên xuống đã không thấy bóng dáng, như hai bóng quỷ dị.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nghiêm Tranh Minh khoác một thân sương sớm, hình như cảm giác được mà mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Tiềm, thấy hắn xem như an ổn. Lúc này mới vẫy tay hướng rừng trúc, cho gọi ra nhị sư đệ sắc mặt nghiêm trọng: “Làm cái gì?”

Lý Quân: “Đám người Thiên Diễn Xử kia lại tới rồi, lần trước huynh không tỉnh, kêu ta từ chối chắc là vẫn chưa đi. Thấy huynh đột phá xuất quan thì quay lại.”

“Thiên Diễn Xử?” Nghiêm Tranh Minh chau mày, không chút nghĩ ngợi mà nói, “Tiểu Tiềm nói, đuổi đi.”

Lý Quân nói móc: “Nếu tiểu Tiềm kêu huynh lấy vợ thì sao?” (=)) Hỏi hay thật)

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Lý Quân than: “Chưởng môn sư huynh, nhìn không ra huynh còn rất hôn…”

Chữ “Quân” chưa ra khỏi miệng, Nghiêm Tranh Minh đã tay mắt lanh lẹ mà bắn ra một đạo phong khẩu quyết (bịt miệng), ngăn cản Lý Quân miệng quạ đen.

Lý Quân không nói được, đành nghẹn đến nháy mắt ra hiệu, cảm thấy mình làm thủ hạ “Hậu sư huynh”, còn khổ hơn cô nhi mặc y phục lau sậy, giống như một gốc cải thìa thúi rữa mọc trên đất không ai quản.

Lý Quân tức giận nghĩ: “Ta nên dẫn Thuỷ Khanh bỏ nhà ra đi, lưu lạc tứ xứ xin cơm!”

Trình Tiềm nghe thấy được lời nói này, mở mắt nói: “Đại sư huynh, lần trước là huynh ở bên bờ nguy hiểm, đệ định bế quan luyện kiếm nên không nói lời nào mà đánh đuổi bọn họ. Nếu bọn họ đợi lâu như vậy, đệ thấy hay là gặp mặt đi… Hửm, nhị sư huynh huynh làm sao vậy?”

Nghiêm Tranh Minh giải khai cấm chế cho Lý Quân, Lý Quân ho đến đỏ mặt tía tai, như tìm được phấn khích, hét lớn với Nghiêm Tranh Minh: “Nghe thấy chưa? Có nghe thấy chưa!”

Nghiêm Tranh Minh: “Ta nghe ba chữ ‘Thiên Diễn Xử’ sẽ bực, tại sao phải gặp?”

Trình Tiềm dừng một chút, nói sơ một lượt chuyện hắn ở trong cốc Vong Ưu gặp Đồng Như và Mộc Xuân chân nhân, sau đó nói: “Sư tổ nói năm đó dẫn ông đến tam sinh bí cảnh là ‘Người gặp phải báo ứng’, mặc dù không nói ra, nhưng đệ luôn cảm thấy ông nói chính là Thiên Diễn Xử. Bên trong Thiên Diễn Xử hẳn là sâu hơn chúng ta thấy.”

Lý Quân nghe xong tiền căn hậu quả, không khỏi nhăn lại mi: “Trăm vạn mạng người… Sư tổ thật nói như vậy?”

Trình Tiềm: “Sao thế?”

“Mấy năm nay đệ luôn bế quan, có thể không rõ chuyện bên ngoài,” Lý Quân nói, “Nhưng theo ta được biết, gần hai trăm năm nay chưa phát sinh thiên tai nhân họa gì đặc biệt lớn. Dù những năm trước An vương phản loạn, cũng là chút chuyện gió thổi mưa to, không đến nông nỗi đổ máu gì cả… Trăm vạn mạng người này giải thích thế nào? Chẳng lẽ…”

Ánh mắt Trình Tiềm trầm xuống: “Tàn hồn còn sót lại của sư tổ đang bị phục hình, phong sơn lệnh núi Phù Dao cũng chưa mở, nếu như ước nguyện của sư tổ với tảng đá kia là ‘Phục hưng môn phái’, vậy bây giờ vẫn chưa thực hiện được. Nói cách khác… Cái giá trăm vạn mạng người cũng chưa bỏ ra, sẽ là Hàn…”

Lời hắn còn chưa dứt, bầu trời quang đãng bên ngoài đột nhiên âm u, mây đen bốn phương thi nhau lao đến, còn có tiếng sấm mơ hồ xuất hiện.

Nghiêm Tranh Minh dựng thẳng một ngón tay với Trình Tiềm: “Đệ ít nói vài câu, không nên nói bừa thiên cơ.”

Ánh mắt Trình Tiềm ảm đạm, điều này chứng tỏ hắn nói đúng rồi.

Nghiêm Tranh Minh trầm ngâm chốc lát, đứng lên: “Đi gặp bọn họ một chút.”

“Đại sư huynh,” Lý Quân bỗng nhiên gọi lại y, “Nếu như… Thật ứng trên người Hàn Uyên…”

Một đạo sấm sét từ bên ngoài đánh xuống, chiếu lên mặt Lý Quân trắng như tuyết.

Lý Quân: “Huynh xử trí thế nào?”

Huynh sẽ bất chấp thiên hạ rộng lớn bao che lỗi lầm cho đệ ấy sao? Hay là nhìn lại tình thủ túc thuở thiếu thời vào sinh ra tử, đè nén ma tính lâu ngày mà xử trí đệ ấy theo môn quy?

Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân, do dự không nói, ống tay áo y không gió mà cuốn lên —— Khi y sĩ diện, khi y cố tình gây chuyện, khi tức giận thất thường đều không giống chưởng môn chút nào, chỉ có giờ khắc này, vẻ mặt khi y tiến thoái lưỡng nan, nghiêm túc chẳng khác gì các liệt tổ liệt tông trăm ngàn năm qua của núi Phù Dao.

Nghiêm Tranh Minh không trả lời, chỉ lắc đầu, xoay người đi dưới bầu trời giông gió.

Ngô Trường Thiên vì biểu đạt thành ý, cho tất cả thủ hạ ở lại ngoài sơn trang, chỉ dẫn theo mình Du Lương vào, thái độ hạ mình. Thuỷ Khanh đẩy nước trà tới trước mặt hai người, bỏ câu “Khách nhân đợi một lát”, rồi không lên tiếng nữa, lui qua một bên, rất chuyên tâm làm hoa bên vách tường.

Tuy nàng không lên tiếng, Ngô Trường Thiên lại quan sát nàng. Đương nhiên Ngô Trường Thiên nhìn ra được cô nương này không phải thuần nhân, tu vi không tính là cao, nhưng bằng từng trải và tu vi của gã, lại có thể mơ hồ cảm nhận được trên người nàng có một loại lực lượng mạnh mẽ đáng sợ, bị cái gì vững vàng đè nén.

Ngô Trường Thiên nhịn không được cúi đầu nhìn móng tay cắt gọn gàng của mình, thầm nghĩ phái Phù Dao này một lần đoạn tuyệt huyết mạch, trăm năm lặng im không một tiếng động, truyền thừa lại như nối liền ngàn quân. Tuy tràn ngập nguy cơ, nhưng trước sau không đứt, trái lại Thiên Diễn, nhìn như lớn mạnh chưa từng thấy, nhân bên trong đã mục đến khó mà tiếp tục.

Đến tột cùng là ai đáng buồn hơn ai?

Lúc này, tiếng bước chân thả chậm hết sức truyền đến, tay cầm kiếm của Du Lương siết chặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vị kiếm tu Kiếm Thần vực ở trước mặt.

Ánh mắt Nghiêm Tranh Minh hờ hững đảo qua mặt gã, hầu như không dừng lại, chậm rãi hướng về vị trí ngồi của chủ nhân, không chủ động chào hỏi, chỉ cúi đầu sửa sang lại ống tay áo tuyết trắng không vết nhơ. Sau đó, y cũng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Thuỷ Khanh, Thủy Khanh được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức nhận chỉ thị, bước nhanh đến dâng trà, đặt chén trà trên một khay khắc phù chú, vang một tiếng “cộp” nhỏ. Chén trà vừa chạm tới khay phù chú chợt mát lạnh, bên ngoài chén đọng một tầng hơi nước.

Lúc này Nghiêm Tranh Minh mới bưng lên uống một ngụm, cây quạt trong tay nhẹ nhàng gõ lên bàn gỗ bên cạnh, lười biếng mở miệng: “Thiên Diễn Xử tới tận giờ đều không phải bằng hữu của chúng ta, nhị vị từ xa đến, có thể nói là chồn chúc tết gà. Có hảo tâm gì cứ nói ra để chúng ta nghe.”