Lục Hào

Quyển 3 - Chương 70




Trình Tiềm đương nhiên không có khả năng đứng tại chỗ cho người khác chém, Sương Nhẫn chưa ra khỏi vỏ, kiếm phong xen lẫn vụn băng đã quét đi ra ngoài, mạnh mẽ phá một kiếm không nói không rằng của đối phương.

Hắn vừa khó hiểu vừa căm tức nhìn sang, định bụng nhìn thử thần thánh phương nào trong đầu có cái hố lớn như vậy.

Đợi Trình Tiềm thấy rõ người tới, hắn bỗng á khẩu —— người tới chính là một trong hai vị tu sĩ nguyên thần đi theo quần là áo lụa ngày ấy.

Thế mới nói… Tên phế vật trên xe phi mã rốt cuộc có lai lịch gì?

Trang Nam Tây ôm quyền hành lễ, nắm tay còn để trước ngực chưa kịp buông đã gặp biến cố như vậy. Nhất thời ngây dại, hỏi: “Đại… Đại trưởng lão, đây là có chuyện gì?”

Tu sĩ ục ịch bị một kiếm Trình Tiềm ép ra vài chục bước, đặt mông ngồi trên đất, chật vật lăn cả người đầy đất, còn chưa kịp đứng lên đã giành nói: “Đại trưởng lão, chính là người này hại thiếu chủ!”

Đại trưởng lão nghe vậy hơi nheo mắt lại, bộ dạng như ngựa quan sát Trình Tiềm, mở miệng nói: “Hơn một tháng trước đây, trong lúc đường chủ bế quan, thiếu chủ nhà ta một mình trốn đi, nhiều ngày không thấy về, bọn ta tìm kiếm khắp nơi. Mấy ngày trước nghe được tin thiếu chủ xuất hiện ở Nam Cương, nhưng đến lúc lão hủ dẫn người đi kiểm tra, phát hiện các tuỳ tùng đi theo thiếu chủ chỉ còn lại một tên vô dụng…”

Tu sĩ ục ịch tuổi cũng đã cao, bị người chỉ thẳng mặt nói vô dụng, sắc mặt xanh lè, nhưng chẳng dám hé răng. Đường đường một tu sĩ nguyên thần, ở trước mặt đại trưởng lão sợ vỡ mật như con gà chết.

Đại trưởng lão không nhìn tu sĩ ục ịch, lạnh giọng nói với Trang Nam Tây: “Ta cũng phải thỉnh giáo hiền chất, cậu dẫn vị thần thánh phương nào tới đây.”

“Thiếu chủ? Chẳng lẽ là… Biện tiểu công tử?” Trang Nam Tây nghe xong nhất thời chau mày, nhìn Trình Tiềm. Tuy thấy hắn không chột dạ cũng không sợ nhưng vẫn ngầm lo lắng thay.

Biện Húc một trong Tứ Thánh, đường chủ Huyền Vũ đường, thân ở cực bắc, ở ẩn nhiều năm. Trong Tứ Thánh ngoại trừ Từ Ứng Tri càm ràm không ngừng, kể ra ông cũng không thích sinh sự, cả đời kính cẩn khiêm tốn, chưa từng nghe qua ông dính đến chuyện thiếu sót đức hạnh đạo nghĩa, cũng không giống như đảo chủ đảo Thanh Long là Thiên hạ toạ sư chói mắt như vậy —— đáng tiếc, cuối đời khó giữ, bị huỷ hoại trong tay con trai độc nhất của ông là Biện Tiểu Huy.

Nếu nói nữ nhân là nợ, thiếu chủ Huyền Vũ đường Biện Tiểu Huy nói vậy chính là một cái cọc cho vay nặng lãi.

Khi mang thai Biện Tiểu Huy mẹ gã bị người ám toán, suýt thì một xác hai mạng. Hắn là sau khi bà chết mới cương quyết mổ ra quan tài tử*, chút nữa là không thể sống. Được Huyền Vũ đường dùng các loại linh vật săn sóc đủ mười năm mới loạng choạng mà xuất thế. Đường chủ vì con trai hao tổn tâm sức, sau khi sinh càng yêu thương hơn mạng, khiến cho Biện Tiểu Huy từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

(*): ý nói mồ côi từ trong bụng mẹ, phụ nữ có thai sau khi chết được giải phẫu để lấy đứa bé ra. Còn có chú thích khác ở cuối chương.

Tiếc là, chỉ muốn không được tu vi.

Gã sinh ra vốn đã kém cỏi, thân thể suy yếu, phần lớn đan dược ăn vào không tiêu, luyện công hơi khổ chút đã khóc kêu cha gọi mẹ. Hơn trăm năm sau, các thế hệ đệ tử cùng gã đều ngưng thần rồi ngưng thần, ngự kiếm rồi ngự kiếm, tất cả đều có thành tựu. Duy chỉ gã luyện cái gì cũng đều làm nhiều công ít, nhận hết tất cả những câu trước mặt khen ngợi sau lưng châm biếm, dần dà, tính tình càng ngày càng ương bướng hơn.

Lúc đó, chẳng biết gã nghe ai xúi giục, Biện Tiểu Huy cho rằng tu hành không hề bổ ích, là bẩm sinh gã xung khắc với công pháp Huyền Vũ đường, gã cứ ôm phẫn uất rặn không ra lại trách nhà xí như thế, rồi dẫn một đám lâu la không biết dùng ra sao, một mình rời nhà. Nghìn dặm xa xôi chạy tới Nam Cương, định tới tháp Chu Tước thử vận may.

Biện Tiểu Huy tính toán rất tốt, cái gì mà tháp Chu Tước chỉ mở vì “Người có duyên”, đại khái đều là mánh khoé, loại thời điểm này ai có tư cách vào tháp, còn không phải là xem ai có quả đấm lớn sao?

Cùng lắm thì đánh chết hết đám dám cả gan có duyên hơn gã, xếp cũng xếp sau gã.

Bên người Biện Tiểu Huy có vô số tu sĩ ngự kiếm, còn mang theo hai gã nguyên thần, theo lý nghiền nát một đám tán tu không gốc không rễ chẳng có vấn đề gì. Không ngờ trời không toại lòng người, xúi quẩy thay trẻ con uống nước lạnh thì kẹt răng, gã vào tháp không thành, trái lại cơ duyên xảo hợp mà đột tử tha hương.

Trang Nam Tây hiển nhiên đã nghe tiếng xấu của Biện Tiểu Huy, lại nhớ đến phòng giam trong thành ma, lúc Trình Tiềm phá cấm chế của ma tu bằng ba kiếm tàn bạo ra sao, cảm thấy việc này thật đáng buồn.

Loại không có tầm mắt như Biện Tiểu Huy, làm không hay lại chọc giận vị tiền bối Trình Tiềm vừa nhìn đã biết tính tình không tốt, bị người ta bổ một kiếm… Thực sự không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Một bên là trưởng bối thế giao không đắc tội nổi, một bên là là ân nhân cứu mạng, Trang Nam Tây cảm thấy mình sắp không phải người, đành tự phấn chấn cười làm lành nói: “Con nghĩ trong này chắc có hiểu lầm gì? Vị Trình tiền bối này một mình đấu thành ma, chém chết Hoan Hỉ tông chủ, rồi cứu tính mạng bọn con, sao y là kẻ lạm sát người vô tội được?”

Đại trưởng lão không quan tâm, ống tay áo lay động, đảo mắt đã cách Trình Tiềm năm bước, nhìn chằm chằm Trình Tiềm nói: “Ngươi có quyền nhận?”

Đây chẳng phải là lên án công khai, Trang Nam Tây sợ Trình Tiềm bùng nổ tại chỗ, vội vàng khép nép khuyên nhủ: “Hai vị có chuyện gì từ từ nói.”

Trình Tiềm trầm mặc —— Họ Biện bổ củi đúng là do đại sư huynh hắn chính tay chém, đương nhiên gã bị tâm ma bám thân thật ra đã chết, đại sư huynh không tính là hung thủ… Nhưng tâm ma đầu sỏ gây ra là tên bại gia môn phái tứ sư đệ hắn, dù thế nào phái Phù Dao cũng không thoát được dính líu.

Ông trời ơi, ai biết Biện Húc hổ phụ có thể sinh ra một nhi tử chó què như thế?

Mối thù giết con ở đây, bọn họ còn định tìm đường chủ Huyền Vũ đường hỏi mật ngữ địa toả… Trình Tiềm nghĩ tới đây, cảm thấy trong lòng nặng trình trịch.

Sư phụ lão nhân gia ông còn trớ chú thêm gì đó trong phong sơn lệnh, để cho mỗi lần bọn họ vừa có chút hy vọng, lập tức sẽ bị đẩy trở về vực sâu.

Tuy lòng dạ Trình Tiềm kiên định đến vượt trội, lúc này cũng không khỏi sinh ra một tia do dự —— khí số phái Phù Dao có phải hết thật rồi không? Có phải… Bọn họ giãy dụa thế nào cũng vô dụng?

Tu sĩ ục ịch ở một bên kêu gào: “Chỉ có nhóm bọn họ vào tháp Chu Tước, thiếu chủ ở trong tháp Chu Tước gặp chuyện không may, không phải bọn họ thì là ai?”

Ánh mắt lạnh lùng của Trình Tiềm quét qua lão, hai người đều là tu sĩ nguyên thần, lão mập lại cảm thấy mình như một con ếch bị rắn chú ý, đột ngột rùng mình.

Trình Tiềm không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ chậm rãi mở miệng nói: “Vị đạo hữu này chính là tu sĩ nguyên thần còn không thể xông vào tháp Chu Tước, cảm thấy quý thiếu chủ như vậy…”

Trình Tiềm tế nhị dừng một chút, giọng nói tuy rằng khách khí, khóe mắt đuôi lông mày lại toát ra một tia trào phúng không hợp: “… Không sở trường tu hành như vậy, làm thế nào mà tháp Chu Tước chưa mở đã vào bên trong?”

Tu sĩ ục ịch nghe xong ngẩn ra.

Trình Tiềm tiếp tục nói: “Còn nữa các ngươi một nhóm ba bốn mươi người theo thiếu chủ quý phái, xin hỏi y làm thế nào chạy khỏi mắt chư vị đây?”

Đại trưởng lão được nghe lời ấy, chuyển hướng sang tu sĩ ục ịch, bất mãn hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Ti sĩ ục ịch nhất thời nghẹn lời, việc này lão thật sự khó chối khuyết điểm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trình Tiềm thấy lão ngập ngừng, lúc này mới nói rõ: “Trên đường đi Nam Cương, chúng ta quả thực bởi vì một vài việc vặt mà phát sinh xung đột với thiếu chủ quý phái. Chỉ là xuất môn tại ngoại, đả thương người không tốt, hai bên cũng không phải không bỏ qua. Lúc đó đánh một chọi một, rồi tự ai nấy đi —— vị đạo hữu này, ngươi hướng hoàng thiên hậu thổ nói, có phải như vậy không?”

Tu sĩ ục ịch: “Chuyện này…”

Tu sĩ tu thiên địa, âm dương, nhân quả, từ trước đến nay nặng thề, cho dù có thật không biết xấu hổ không kiêng kỵ gì, “Hướng hoàng thiên hậu thổ” nói gì đó, cũng luôn do dự một lát.

Trang Nam Tây đứng ngoài khách quan, không khỏi quan sát Trình Tiềm tỉ mỉ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Lúc đầu gã cho rằng người này tuổi còn trẻ đã có tu vi mạnh như thế, nhìn lại có phần lãnh đạm, tựa như không rành đối nhân xử thế. Không ngờ hắn bị người thẳng mặt chất vấn như vậy, lại vẫn có thể ôn hoà trần tình trước mặt mọi người, rất có sự ung dung thản nhiên.

Nói đến chỗ này, Trình Tiềm nhíu mày vén tay áo, vừa vặn toát ra một chút kiêu căng: “Nếu đã buông tha y trước mặt, tại sao ta phải phí tâm tư giết y trong tháp Chu Tước? Ai biết y là thần thánh phương nào, con ai hay cháu ai, chẳng lẽ ta giết một tu sĩ nho nhỏ mới nhập môn còn phải lén lén lút lút?”

Tuy Đại trưởng lão cảm giác lời này có chút đạo lý, nhưng sắc mặt vẫn sa sầm như cũ —— lão không quen thấy người khác ở trước mặt mình tự phụ tu vi.

Trình Tiềm nói: “Ta đúng là gặp thiếu chủ quý phái trong tháp Chu Tước, nhưng lúc đó y đã thành khôi lỗi của tâm ma, không còn sống —— đại trưởng lão có thời gian rảnh thì hỏi môn nhân các người, thiếu chủ nhà mình bị tâm ma bám thân, vì sao bọn họ hoàn toàn không biết gì cả?”

Lời vừa nói ra, tu sĩ ục ịch chợt phát hiện tội danh mình lớn hơn, tâm tư đổi nhanh, miệng không lựa lời mà đùn đẩy trách nhiệm: “Chu… Tháp Chu Tước sừng sững trăm năm, vì sao các ngươi vừa vào, thì tháp Chu Tước đã sụp, việc thổ giao thành rồng biết các ngươi có quan hệ với ma tu hay không?”

Đây quả thực là cãi bướng.

Ngay cả Trang Nam Tây đều nhìn không nổi, tiến lên phía trước nói: “Đại trưởng lão, con thay vị Trình tiền bối này đảm bảo, với nhân phẩm của y, sẽ không dính dáng gì với ma đầu đó. Lúc Nam Cương rung chuyển, các ma đầu lớn nhỏ dốc toàn bộ lực lượng làm hại thế gian, việc khẩn cấp trước mắt là chúng ta có chung mối thù, lý nào lại tự kết thành thù hận với nhau? Việc của Biện tiểu công tử vãn bối nghe xong cũng thấy đau thương, nếu bây giờ hiểu lầm đã sáng tỏ, sao không cùng bàn bạc việc ngăn cả Ma Long nợ máu phải trả bằng máu?”

Thanh niên sơn trang Bạch Hổ này chắc chắn có đọc qua ít sách, nói tới nói lui một câu rồi một câu, rất kích động lòng người.

Một trận xung đột cứ vậy mà tiêu tan trong dăm ba câu.

Đại trưởng lão nghe xong lời của gã, vẻ mặt hoà hoãn hơn, quét mắt qua Trình Tiềm, hừ lạnh nói: “Nói như thế, trái lại là môn nhân lơ là trách nhiệm.”

Hôm nay Đại trưởng lão đã hơn nghìn tuổi, chính là đại năng đứng đầu phàm trần, bởi vì không chịu được việc đời, mới làm một chức trưởng lão nhàn tản ở Huyền Vũ đường, Tứ Thánh thấy cũng phải nhường lão ba phần. Lão bất tử quen duy ngã độc tôn, quanh năm tự thấy “Trời là lão đại lão là lão nhị”, đâu để một hậu bối chừng trên trăm tuổi như Trình Tiềm vào mắt?

Sau khi Trình Tiềm giải thích một phen, lại có Trang Nam Tây ở bên cạnh hoà giải, cơ bản đại trưởng lão đã tin lý do thoái thác lần này, nhưng trong lòng lão vẫn hơi khó chịu —— nguyên nhân không phải lão, mà vì thái độ của Trình Tiềm đối với lão từ đầu tới cuối đều là không khom lưng không xu nịnh. Những năm gần đây, ai thấy lão không cung kính, lo nịnh bợ không kịp thở? Tiểu tử trước mắt này chỉ là một thằng oắt nguyên thần trăm năm, có thể thần đến mức nào? Cũng dám ỷ vào tu vi không để Huyền Vũ đường vào mắt sao?

Đại trưởng lão dĩ nhiên gai mắt Biện Tiểu Huy, giống như gai mắt một con chó tạp mao nuôi trong nhà, nhưng súc sinh kia cho dù chó cậy gần nhà thế nào nữa cũng không để cho người ngoài đá tuỳ tiện.

Tuy Trình Tiềm không phải hung thủ, nhưng cũng từng chỉnh đốn Biện Tiểu Huy một trận.

Đại trưởng lão thuận miệng nói: “Mà thôi, tội ngươi đã không đáng chết, vậy lão hủ cũng trừng phạt nhẹ, dạy các ngươi những người tuổi trẻ này biết thế nào là trời cao đất rộng!”

Lời giải thích cho lần khoan hồng độ lượng này còn chưa dứt, Trình Tiềm cũng cảm giác được trước đây hắn chưa từng gặp chân nguyên mạnh mẽ từ trên không đè ép xuống vậy, lực đạo gây khó dễ rất khéo léo —— không cần thiết đè chết hắn, nhưng cũng phải khiến hắn quỳ một trận, nôn ra máu mới thôi.

Trình Tiềm tự thấy mình đã chu toàn lễ nghĩa, không ngờ tới thế gian thật là có loại cậy già lên mặt, không biết xấu hổ.

Lần này hắn tránh cũng không thèm tránh, mạnh mẽ chống lại.

Chân nguyên hai người chạm nhau trên không trung, mặc dù chưa dốc hết toàn lực, xung quanh đã nổi lên một trận cát bay đá chạy.

Mặt đại trưởng lão có bao nhiêu chua, người có bao nhiêu không phân phải trái, Trang Nam Tây đều biết hết, lần này Trình Tiềm thật sự chịu đựng, thụ thương sẽ không nhẹ. Việc này có thể thể không tính, nhưng gã biết lão sẽ không chấp nhận.

Trong lòng Trang Nam Tây thầm kêu một tiếng không xong.

Quả nhiên, đại trưởng lão bị người phản kích, giận điên lên, nổi giận nói: “Khá lắm tiểu tử, ta xem ngươi ngông cuồng đến khi nào!”

Lão hít sâu một hơi, bấy giờ không nương tay nữa, dùng hết toàn lực cho Trình Tiềm biết tay.

Trang Nam Tây cả kinh kêu lên: “Tiền bối!”

Cả đời Trình Tiềm đến lúc lui sẽ lui, chỉ là không biết “Bị ép phải lui” là như thế nào, Sương Nhẫn “ong” một tiếng lượn vòng mà lên, chân nguyên hai người mạnh mẽ va chạm lần hai.

Lần này làm thật, một vòng tu sĩ xung quanh, bao gồm cả Trang Nam Tây, tất cả đều gặp hại.

Mặt đất kịch liệt rung động, nứt ra một vết vuông vức, bùn đất bên dưới kết đầy băng, cây cỏ vốn xanh tốt nhất thời như ngọc bích bị nhuộm sương trắng.

Ngày thu Nam Cương vẫn oi bức như mùa hè chợt ngừng, mặt đất phảng phất mở ra một băng nguyên nơi cực bắc.

May mà Trang Nam Tây lanh lẹ, mắt thấy sai, đã điều động chân nguyên trong cơ thể mình trước một bước.

Dù may như thế, cả người gã vẫn bị rung mạnh, bị gió lạnh rống giận ép đến không ngóc đầu kên được, như gặp phải một trận thiên tai.

Đại trưởng lão với Trình Tiềm đều tự lui ba bốn trượng xa, mặt Trình Tiềm so với sương tuyết trên đất còn trắng hơn, đại trưởng lão càng chật vật. Lão đột nhiên cúi người, lấy tay áo che mặt, ho khan ra ngụm máu, hai bên tóc mai như bị quét một lớp sương, đúng là thụ thương không nhẹ!

Xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị chấn kinh.

Lúc trước Trang Nam Tây chỉ xem Trình Tiềm mới vừa vào nguyên thần, mặc dù thấy kiếm chiêu hắn mạnh mẽ, cũng chỉ cho hắn là một kiếm tu… Ai dè hắn có thể cân sức ngang tài với đại trưởng lão, tựa hồ còn hơn một chút!

Đây phải là cảnh giới dạng gì?

Cảnh giới Trình Tiềm không cao như gã tưởng tượng, lần này hoàn toàn là ăn may.

Trình Tiềm nhất thời manh động liều mạng đọ chân nguyên với đối phương, vừa tiếp xúc là biết mình hố rồi —— cấp bậc đứng đầu như đại trưởng lão đối phó hắn, hoàn toàn có thể nói đây là ỷ lớn hiếp nhỏ. Chân nguyên lão già kia thâm hậu Trình Tiềm khó có thể tưởng tượng. Ngay khi hắn cho là mình không chết cũng trọng thương, đột nhiên một cổ lực lượng vô hình từ phía sau gánh không ít uy áp của chân nguyên đại trưởng lão.

Đầu tiên Trình Tiềm thấy giật mình, tiếp đó cảm thấy sau ót nhẹ đi, tóc dài trên đầu tản ra, Trình Tiềm bắt được một đoạn dây buộc tóc màu trắng bị đứt. Tìm kiếm một chút, quả nhiên bắt được khí tức sắp tản đi của khôi lỗi phù.

Hoá ra là thứ này thay hắn cản gần một nửa chân nguyên, cứu hắn một mạng.

Trình Tiềm thầm nghĩ may mắn, đầu ngón tay vuốt ve dây buộc tóc đã đứt. Không cần nghĩ cũng biết là ai buộc nó cho hắn, ngực Trình Tiềm bỗng mềm nhũn, nghĩ thầm: “Nghiêm nương nương thật nhiều chuyện.”

Ngay sau đó, hắn lại chau mày, nghĩ: “Không hay, phù chú trên này vừa mất, huynh ấy ở nơi khác nhất định có cảm giác, chẳng phải ta lại làm cho y sốt ruột?”

Nghĩ như vậy, Trình Tiềm thấy nóng nảy hấp tấp, suy nghĩ xem mình nên làm cách nào nhanh chóng thoát thân.

“Đại trưởng lão!” Mấy người tu sĩ Huyền Vũ đường xem tình thế thấy xông tới, chen lấn lên trước bày tỏ ân cần, vừa mới nâng lên không ngờ vỗ mông ngựa lại vuốt nhầm đùi. (ý nói nịnh bợ mà không thành)

Đại trưởng lão phẫn nộ quát: “Cút!”

Lão phất mạnh ống tay áo, không phân biệt địch ta, quạt cả đám chó săn nhà mình bay ra ngoài.

Đại trưởng lão đã nhiều năm không có địch thủ, nghìn vạn lần không thể tin một tên choai choai có tu vi hơn lão, nhất thời lửa giận xông lên đầu, suýt tẩu hoả nhập ma. Lão tự cho tư chất của mình đã là sừng lân lông phượng trong nhân gian, năng lực xuất chúng, nghìn năm qua còn khổ tu không ngừng. Hạ qua đông đến, chưa từng có lúc buông lỏng, một gã tu sĩ vô danh nào có thể một chưởng khiến lão bị thương?

Việc này tuyệt đối không thể!

Trừ phi người này luyện qua loại công pháp tà ma ngoại đạo gì!

Đại trưởng lão phẫn nộ quát: “Ma đầu từ đâu tới, cho rằng ngươi làm mất mùi huyết khí trên người là có thể đục nước béo cò sao?”

Tu sĩ ục ịch núp xa xa một bên thấy hướng gió đổi, vội vàng nhân cơ hội châm ngòi thổi gió: “Ta đã sớm nói hắn khả nghi, đại trưởng lão, Ma Long ở Nam Cương nhất định có dính líu đến hắn!”

Cuối cùng Trình Tiềm cũng đã biết cái gì gọi là “Nếu đã muốn vu oan gia hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được”.

Hắn vốn không phải người thiện lương phân rõ phải trái, trước cũng vì môn phái mới không muốn đắc tội với Huyền Vũ đường, lúc này miễn cưỡng đè nén cơn tức đang xông lên.

Trình Tiềm cười lạnh nói: “Hay cho một câu môi trên đụng môi dưới như vậy, không biết con rùa trước cửa quý phái có nhìn thử xem mình nó là đen hay là trắng!”

Đại trưởng lão phẫn nộ quát: “Bày binh bố trận! Bắt người này, để coi hắn ở trên đài Toả Tiên còn khoe tài miệng lưỡi nữa không!

Xung quanh lập tức có nhiều người hô to một tiếng “Vâng”.

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã bị các đệ tử Huyền Vũ đường mặc đồ đen vây kín, tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín người, xung quanh đều là nguyên thần với gần nguyên thần, chân nguyên đan vào với nhau thành thiên la địa võng.

“Đại thiên diễn trận” này là đại trận pháp tuyệt chiêu của Huyền Vũ đường, nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Huyền Vũ đường, ai có thể gom đủ gần năm mươi cao thủ như vậy để làm con cờ trong trận pháp?

Bốn mươi chín tu sĩ áo đen cùng quát: “Trúng!”

Bên tai Trình Tiềm “đùng” một tiếng, ngực như bị đòn nghiêm trọng, ngay cả thân thể hắn là Tụ Linh ngọc biến thành, kinh mạch cả người cũng giống như bị đè nổ. Kiếm ý vô biên của Sương Nhẫn kiếm bị đại trận này ép đi ra, hai bên chống chọi, trận này tuy ít bạo ngược hơn thiên kiếp, nhưng so với thiên kiếp thì không có lối thoát.

Trình Tiềm liều mạng bị chân nguyên đại trận làm bị thương, toàn lực thôi động Sương Nhẫn. Vật hung sát ở trên không xoáy thành một vòng gió lốc kiên cố, tạo ra một lỗ thủng trên đại thiên diễn trận. Cùng lúc đó, Trình Tiềm thở mạnh một hơi, cắn răng ra máu.

Đại thiên diễn trận còn chưa chụp hoàn toàn, chỉ trong nháy mắt, chân nguyên lưu động đã nhanh chóng ngăn chặn lỗ thủng. Trái lại Sương Nhẫn bị cuốn lấy rất chặt, như mãnh thú bị trói tứ chi và răng nhọn, dù thế nào cũng tránh không được.

Trình Tiềm bỗng dưng nắm chuôi kiếm, đánh trái đánh phải, thế mà không nắm được sinh cơ, ngay cả biển cả giàn giụa cũng không qua thiên la địa võng, lưới đại thiên diễn trận càng thu càng chặt.

Đoạn dây buộc tóc màu trắng mới vừa rồi hắn giấu trong tay áo như có linh tính, ngay cả khôi lỗi phù đã bị huỷ, lại vẫn tận trung trách nhiệm như cũ mà phát huy một chút thanh khí tàn dư cuối cùng của mình, tinh tế men theo cổ tay len lỏi vào trong kinh mạch hắn, như người nào đó hay dông dài, không chịu buông tay bảo vệ.

Nháy mắt đó, Trình Tiềm chợt nhớ tới chuyện lúc nhỏ luyện kiếm với đại sư huynh.

Sương Nhẫn kiếm bất ngờ rời tay, trong kẻ hở lúc bị đại thiên diễn trận cuốn lấy lần cuối cùng, một đạo kiếm khí ẩn chứa trong mũi kiếm bỗng dưng phóng ra, chính xác xuyên qua lưới lớn, đánh trúng cây đại thụ ở bên cạnh, nhánh cây kia khẽ run lên, bất ngờ tươi tốt lên, đọng ra tinh thể băng trong suốt lớn nhỏ.

Khô mộc phùng xuân.

Cành cây nở đầy băng hoa quét ngang qua, hai tu sĩ bày trận đồ đen không để ý, bị hất bay lên trời. Đại thiên diễn trận từ ngoài vào trong bị phá một lỗ hổng chừng cái đấu lớn, lúc này không thể tu bổ thêm được.

Thức sau cùng của mộc kiếm Phù Dao, một chiêu Khô mộc phùng xuân trong Phản Phác Quy Chân, cứ thế mà ứng với một đường sinh cơ.

Vào lúc này giúp hắn phá trận.

Ngay lúc đó, bên hông Trình Tiềm bỗng nhiên mát lạnh, hắn gần như khó tin cúi đầu nhìn, chỉ thấy chỗ y phục bị đại thiên diễn trận làm rách lộ ra da thịt, có một con trùng lớn bằng móng tay.

Đại trưởng lão ở cách đó không xa hai tay đang bấm một khẩu quyết kỳ quái, đang dùng điệu cười ác độc nhìn hắn.

Ai có thể ngờ một đại năng đứng đầu, đường đường là đại trưởng lão bên cạnh Tứ Thánh, chẳng màng mặt mũi mà dùng trò đánh lén nham hiểm như vậy?

Chỗ con trùng ấy cắn có cảm giác tê tê kỳ quái, nhanh chóng lan tràn toàn thân hắn. Cả người Trình Tiềm như bị đông lại, cứng đờ rớt xuống theo Sương Nhẫn, một đạo chân nguyên trong đại thiên diễn trận mạnh mẽ đánh vào sau lưng hắn, trước mắt tối sầm ——

(*): đại khái là một câu chuyện dài kể về rất lâu trước đây có một cô con dâu nhà nọ vì khó sinh mà chết, người nhà hết cách đành phải chôn cô. Ở đầu thôn có một tiệm bán đồ ăn đêm, vào một nửa đêm nọ có một phụ nữ đến mua điểm tâm này kia, tiền đưa sáng hôm sau thành vàng mã. Người chồng nhận ra đó là cô con dâu đã chết nọ, thế nên hai vợ chồng chủ tiệm mới tìm cách để theo dấu cô. Sau khi theo dấu đến chỗ quan tài, nạy lên thì thấy bên trong có một đứa bé mập mạp đang ăn điểm tâm. Về sau mọi người đặt tên nó là Quan Tài Tử.