Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 275




CHƯƠNG 275

Tố Nguyệt nghe tin hắn hồi phủ nên đã sớm đứng chờ ở cửa viện Lãnh Mai Các, xa xa nhìn thấy nam nhân mặc trường bào màu xanh ngọc, Tố Nguyệt bước nhanh đi về phía trước đón, sau đó không biết nghĩ đến cái gì bèn dừng chân lại, siết chặt khăn, hơi có vẻ bất an nhìn nam nhân đang dần dần đến gần.

Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy trong cặp mắt câu dẫn người có sự nhớ nhung không thèm che dấu, còn có mấy phần căng thẳng sợ hãi.

Bùi Cảnh Hàn mím môi bước qua nàng.

Tố Nguyệt không dám lên tiếng cúi đầu đi theo sau hắn, vừa vào trong phòng, thấy nam nhân đang nhăn nhó ngồi bên cạnh bàn, Tố Nguyệt vội vàng nịnh nọt rót trà bưng qua, dịu dàng nói: "Thế tử đi đường gấp rút vất vả, trước tiên uống ngụm trà nhé?"

Bùi Cảnh Hàn không nhận, giương mắt hỏi: "Lúc Ngưng Hương chuộc thân vì sao em không khuyên nàng ấy?"

Hắn lạnh như băng , sắc mặt Tố Nguyệt càng thay đổi, để chén trà xuống, mấp máy miệng giống như muốn thanh minh cho bản thân, về sau có lẽ là cảm thấy cho dù giải thích thế nào cũng đều vô dụng, nàng giận dỗi vậy nghiêng đầu nhìn về một bên, "Tính tình Ngưng Hương thế nào thế tử cũng không phải không biết, nàng ngay cả thế tử khuyên cũng không nghe, ngay cả thế tử trừng phạt cũng không sợ, nên sẽ nghe lời em nói sao? Nếu thế tử cho là em không khuyên nàng, vậy ngài cứ nghĩ vậy đi."

Chẳng kiêng nể mà làm mình làm mẩy với chủ tử của mình, đôi môi đỏ mọng bĩu xuống, đứng ở một bên nhìn càng rõ hơn.

Bùi Cảnh Hàn sửng sốt cũng cười theo.

Hắn biết chuyện Ngưng Hương chuộc thân không có quan hệ gì với Tố Nguyệt, đúng như Tố Nguyệt đã nói, tính tình Ngưng Hương quá cứng rắn, nàng đâu nghe lời bất cứ ai ? Chẳng qua là nhìn thấy bộ dáng Tố Nguyệt cẩn thận lo lắng nên hắn thuận thế trêu chọc nàng.

Lúc này nhìn thấy mỹ nhân lộ ra bộ dạng ngây thơ đáng yêu, Bùi Cảnh Hàn nhịn không được nữa, đưa tay kéo người ôm nàng ngồi trên đùi hắn. Tố Nguyệt nhìn hắn một cái, thấy hắn đang cười, nàng càng lớn mật oán giận giả vờ muốn đứng dậy, cúi đầu nắm ngón tay hắn, "Em không đắc tội gì với ngài, vậy mà vừa về đến nhà lại đùa giỡn em."

"Ta đánh em hay mắng em sao?" Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, nên lòng buồn bực chuyện bị Ngưng Hương ghét bỏ đã giảm bớt, hắn nâng cằm Tố Nguyệt lên hôn một cái. Người kia không cần hắn sủng, bên này tự có người khác, hắn cần gì nhất định phải đoạt lấy cô nương trong lòng không có hắn? Bùi Cảnh Hàn hắn lại không phải là người không có nữ nhân, đâu phải kẻ ăn xin đổ thừa đi cầu một người có chết cũng không chịu gả cho hắn .



Càng tức Ngưng Hương hắn lại càng muốn hôn Tố Nguyệt.

Tố Nguyệt né tránh hai lần, lại nhìn nam nhân vừa mới trở về, kinh ngạc hỏi: "Thế tử không tức giận Ngưng Hương sao?"

Dựa theo nàng dự đoán, trước tiên Bùi Cảnh Hàn phải đi tìm Ngưng Hương mới đúng, sao bây giờ còn có tâm tư làm chuyện không đúng đắn với nàng?

Nhắc tới Ngưng Hương, chân mày Bùi Cảnh Hàn cau lại, nghĩ đến bộ dáng Ngưng Hương quật cường toàn thân nhuốm máu nên hắn không còn hào hứng nữa, lạnh lùng nói: "Trước khi hồi phủ ta đã đi tìm nàng, nhưng nàng thà chết cũng không chịu theo ta trở lại."

Tố Nguyệt lập tức lo lắng thay cho hảo tỷ muội, nhỏ giọng hỏi: "Thế tử có phạt nàng không?"

"Ta không phạt nhưng tự nàng muốn chết." Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng nói.

"Chết?" Nụ cười Tố Nguyệt thoắt cái trở nên trắng bệch, nàng nhịn không được muốn đứng lên, lại bị Bùi Cảnh Hàn ôm chặt lấy, trước khi nghe nàng đặt câu hỏi hắn đã buồn bực nói: "Yên tâm, nàng không chết được đâu." Sau đó lại đem sự tình đã xảy ra nói cho nàng, vừa nói vừa cắn răng nghiến lợi.

Tố Nguyệt nghe xong lòng vẫn sợ hãi, ngẫm lại liền sợ thay Ngưng Hương, nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn, một lúc lâu sau mới khôi phục lại sắc mặt, vừa đau lòng vừa oán giận quở trách Ngưng Hương, "Em chưa thấy ai ngu xuẩn như nàng!"

Bùi Cảnh Hàn im lặng.

Sau phút oán hận ngắn ngủi, Tố Nguyệt nhìn hắn, thử dò xét hỏi: "Vậy thế tử, định làm gì bây giờ?"

Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, Bùi Cảnh Hàn chợt nhớ tới đạo lý làm thiếp của Ngưng Hương, trong lòng hắn chợt động, hỏi ngược lại: "Vậy em hy vọng ta sẽ làm thế nào?"

Nam nhân mắt phượng sâu kín, bên trong là sự dò xét Tố Nguyệt đã quen thuộc.